……
Ba ngày sau, là trận đấu cuối cùng của vòng đấu loại Trù Thần.
Sau lần đấu loại này, cần tạm thời ngừng ghi hình, làm tốt giai đoạn chế tác trước, trận chung kết chương trình mới phát sóng trực tiếp hiện trường.
Trong ba ngày này Hạ Tiểu Nịnh đều bị Hạ Chí Dũng giam ở trong nhà dốc lòng luyện tập tay nghề, không có chuyện quan trọng tuyệt đối không đi ra ngoài.
Phong Thanh Ngạn cũng trở về công ty xử lý một số chuyện quan trọng.
Ba ngày sau, khi bọn họ lại lần nữa xuất hiện ở chỗ ghi hình, phát hiện chỗ ngồi năm vị giám khảo, thiếu mất một vị——
Mộ Đình Tiêu, không đến.
Thất vọng không chỉ có người hâm mộ ở đây, tựa hồ còn ba mẹ Hạ ngồi trong hàng ghế khán giả.
“Ông nói, tình cảm của Tiểu Mộ với Tiểu Nịnh có thể không còn nước chảy thành sông nữa?” Cố Lâm Anh kéo tay áo bạn già, nhỏ giọng nói thầm, “Trận đấu quan trọng như vậy, thằng bé lại là giám khảo, sao có thể không đến?”
“Phỏng chừng bận việc gì đó. Ngày hôm qua tôi đã cùng Chử lão nói chuyện điện thoại, ông ấy nói lúc trước đã tự mình hỏi thăm qua Mộ Đình Tiêu, nó đối với Tiểu Nịnh có ý tứ, đó là tuyệt đối rất để tâm! Lại cho tôi bảo đảm đứa nhỏ này nhân phẩm không phải chọn, tuyệt đối 'nhân trung long phượng' (*ngụ ý một người nào đó rất tài năng, nổi bật như một con rồng hoặc chim phượng hoàng trong số những người khác), có cũng đủ năng lực bảo vệ tốt Tiểu Nịnh của chúng ta.”
“Vậy thì tốt! Ah ah, tốt rồi, không nói nữa, cuộc thi bắt đầu rồi.”
……
Cuộc tranh tài thứ ba là tự do phát huy, cũng không có đề bài cố định.
Những đầu bếp khác thì quá đủ sức lực để bắt kịp và vượt qua.
Cuối cùng kết quả là thứ nhất- Tưởng Như Nam, thứ hai Hạ Tiểu Nịnh, thứ ba Hứa An Nhiễm.
Cũng coi như là công đức viên mãn, chỉ chờ hiệu ứng sau khi chương trình được phát sóng, sau đó mọi người sẽ cạnh tranh cao thấp trong trận chung kết.
Ghi hình xong, mọi người ở phía sau sân khấu từng người bắt tay, không khí hoàn toàn không giống khẩn trương như ở trước sân khấu vậy.
Hứa An Nhiễm cầm điện thoại màu hồng lên bên tai muốn đi tìm Hạ Tiểu Nịnh thêm WeChat thảo luận món ăn, cô đang ở cùng Tưởng Như Nam nói chuyện, nhất thời không nghe rõ, quay đầu xin lỗi nói, “Thực xin lỗi cô vừa rồi mới nói cái gì vậy?”
“Tôi nói ——”
“Cô ấy cái gì cũng không nói, cô thu thập xong, rồi đi.” Bên cạnh bỗng nhiên chen ngang một bàn tay to trực tiếp đặt lên bả vai Hạ Tiểu Nịnh.
Sau đó ở trước mắt bao người, cô cứ như vậy bị cưỡng ép mang đi.
Những người khác toàn bộ đều ngây người.
Tưởng Như Nam bấm một cái vào cánh tay Hứa An Nhiễm, “Tôi vừa rồi nhìn lầm rồi? Vừa rồi người kia là…… Phong Thanh Ngạn?”
“Không,” Hứa An Nhiễm chịu đựng đau, “Chúng ta không nhìn lầm……”
Trong mắt những người khác, bát quái bắt đầu hừng hực cháy lên——
“Phong gia đại thiếu gia vì sao đến mang Hạ Tiểu Nịnh rời khỏi nơi này?”
“Đúng vậy, hơn nữa anh ta ngoại trừ trận đầu cho Hạ Tiểu Nịnh 0 điểm, hai trận còn lại đều là điểm cao nhất nha!”
“Giữa bọn họ chẳng lẽ là……”
……
Chương trình đã tạm thời ghi hình xong, Hạ Tiểu Nịnh trong lòng cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, tạm thời xem như cũng đã cho lão ba một cái công đạo.
Cô bị Phong Thanh Ngạn đưa ra khỏi cửa sau đài truyền hình, trực tiếp lên xe của anh.
“Anh không phải làm việc sao?” Cô nghi ngờ.
Tham gia loại chương trình này chính là vô cùng lãng phí thời gian sức lực, anh loại người này một trăm đô la Mỹ rơi trên mặt đất đều lười phải đi nhặt lên, ngại lãng phí thời gian mình kiếm tiền, gần đây thật sự là có chút lãng phí sinh mạng nha.
“Có.”
Phong thị, những công việc đó đã không thể đợi thêm nữa, kỳ nghỉ phép của anh nói là tích lũy nhiều như vậy, kỳ thật những nghỉ phép ấy cũng không có thực.
“Tôi đây không quấy rầy,” cô đẩy cửa liền muốn đi xuống dưới.
“Ai nói cô có thể đi rồi?”
“À? Anh muốn làm sao nữa?”
Phong Thanh Ngạn đương nhiên mà nhìn cô, “Đêm nay tôi cần phải thức suốt đêm, cô cùng tôi tăng ca.”