Hôm sau.
Diệp Anh đến cực sớm, kéo Hạ Tiểu Nịnh đến phòng khách mà trang điểm thật kỹ, “Làn da này của cậu thật là tốt đến không lời gì để nói, trắng đến dường như sáng lên, lại còn có thổi một chút liền vỡ.”
“…… Đó gọi là vô cùng mịn màng.” Hạ Tiểu Nịnh mười phần im lặng không nói.
“Đều cùng một ý,” Diệp Anh vừa giúp cô đánh phấn vừa nhìn xem Cố Lâm Anh bên cạnh, “Bác, mùa hè đan áo sao? Cho ai vậy ạ?”
Áo len kia vừa nhìn chính là cho nam, châm pháp cùng họa tiết đều rất chú ý, so với những cái bày bán trên thị trường không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Cố Lâm Anh liếc mắt nhìn con gái một cái, vẻ thần bí, “Đến lúc đó cháu sẽ biết.”
“…… Đại khái là anh con đi?”
Lúc trước gọi video nghe Hạ Ngật Khôn nói gần đây phải rời xa nhà chấp hành nhiệm vụ, cụ thể địa điểm không rõ, nhưng tuyệt đối rất xa xôi, hơn nữa phải rất lâu về sau mới có thể về nhà.
Cố Lâm Anh như cũ vẫn giữ bí mật: “Bây giờ không thể nói. Là một bất ngờ!
“……”
Diệp Anh đem mặt Hạ Tiểu Nịnh một lần nữa ngoảnh trở về, “Không nên lộn xộn.”
Cô trời sinh đã tốt, khuôn mặt hơi chút trang điểm lên nhìn cũng đã rất xinh đẹp, chờ sau khi trang điểm toàn bộ, càng làm Cố Lâm Anh thiếu chút nữa nhận không ra, “Tiểu Nịnh, con đây……”
Đây vẫn là con gái mình sao? Rõ ràng chính là minh tinh đi ra từ trang báo!
Diệp Anh cười khanh khách mà giúp cô chải tóc, “Có phải nhận không ra đúng không? Dì, tay nghề này của con đi mở một studio trang điểm cũng không thành vấn đề đi?”
“Đây còn không phải bởi vì Tiểu Nịnh chúng ta xinh đẹp.”
“……”
Đây thật đúng là mẹ mà.
Chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Diệp Anh buông bím tóc trong tay ra nhanh chóng chạy tới, “Nhất định là người giao lễ phục tớ thuê ở trên mạng đưa đến!”
Kéo cánh cửa mở ra, những người đứng bên ngoài làm cô hoảng sợ.
Ước chừng bốn tiểu thịt tươi mặc vest màu đen, mang bao tay trắng, đều nhịp mà mỉm cười với cô, người cầm đầu cầm một hộp quà màu xanh biếc có dải lụa màu trắng, “Xin hỏi đây là nhà Hạ Tiểu Nịnh tiểu thư sao?”
“Vâng, đúng vậy. Mời vào.
Hiện tại thuê lễ phục đều xa hoa như vậy sao? Bốn người nối đuôi nhau vào, cầm hộp lễ phục lớn trong tay kia đặt ở trên bàn trước mặt Hạ Tiểu Nịnh.
Vừa mở ra, lập tức làm cho người ta im bặt.
Bởi vì váy này thật sự là quá đẹp!
Cổ chữ V không tay, đơn giản nhưng không phô trương, váy màu lam đầy sao, vừa đúng số đo.
Phía trên xuyết đầy kim cương phảng phất như là có người nghiêng hộp châu báu Poseidon, làm chúng nó rơi trên mặt biển xanh, làm những ngôi sao trên trời nháy mắt mất đi vầng sáng.
Diệp Anh xem đến ngây người, váy cô định thuê rõ ràng là bản mô phỏng nha, làm thế nào này thoạt nhìn cảm thấy so với bản chính còn đẹp hơn gấp trăm lần? Chẳng lẽ là kỹ thuật làm hàng nhái của người nước mình lại lên cao hơn một tầng?! Hạ Tiểu Nịnh vừa bị những viên kim cương đó làm cho nước mắt suýt chút nữa rớt ra, vừa yên lặng mà tính toán thuê lễ phục như vậy rốt cuộc cần bao nhiêu tiền, chờ tiệc ăn mừng kết thúc cô nhất định phải bóp chết Diệp Anh cái nữ bại gia này!
“Còn có đôi giày này nữa.” Đối phương cúi người, đem hộp trong tay một người phía sau cũng mở ra đặt trước mặt bọn họ.
“Đây là…… Tặng kèm sao?” Diệp Anh lẩm bẩm hỏi.
Đối phương rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó mới gật đầu, “Cũng có thể nói như vậy. Nếu không có gì vấn đề, Hạ tiểu thư mong cô ký xác nhận.”
“Được, cảm ơn.”
Hạ Tiểu Nịnh thử đôi giày kia, rõ ràng cũng đi vừa.
Cô ký xong, những người kia đã rời đi rồi.
“Tiệc ăn mừng sắp bắt đầu rồi, nhanh chóng thay quần áo đi!” Diệp Anh kéo cô vào trong phòng ngủ.
(bão.3)