Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 131: Chương 131: Lòng thiếu gia, như kim dưới đáy biển




Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch giả: Sâu

______________

Tâm như có con chim nhạn bay qua trên mặt nước, nhẹ nhàng chạm một chút, tạo nên những làn sóng dao động……

Hạ Tiểu Nịnh nhìn chằm chằm môi mỏng gợi cảm khẽ nhếch của anh, trái tim nhỏ cứ bùm bùm giống như nai con chạy loạn, “Anh, anh……”

Phong Thanh Ngạn tay chỉ cầm cằm của cô, mắt đen híp lại, từng chút lại từng chút mà đến gần cô ——

Hạ Tiểu Nịnh sợ tới mức mở miệng: “Phong Thanh Ngạn! Sĩ khả sát bất khả nhục (*giết thì giết đại đi đừng có mà làm nhục) a!”

Nói xong, cô nhanh chóng ngậm miệng lại.

Phong Thanh Ngạn ánh mắt chợt lạnh, vừa rút lui tay, lại để cho Hạ Tiểu Nịnh thiếu chút nữa tự ngã ở xuống.

Anh thoạt nhìn nửa là chán ghét, nửa bỏ rơi mà đẩy cô ra, giọng nói lạnh lùng, “Bởi vì cô là Tiểu Cường (*gián) đánh không chết, cho nên không dễ dàng chết như vậy! Nhưng mà cô yên tâm, tôi cũng sẽ không dễ dàng mà buông tha cô!”

“……”

Hạ Tiểu Nịnh ngồi lệch sang một bên, nhìn chằm chằm anh trong một giây đồng hồ có thể trở nên lạnh lùng, trong lòng gào thét một vạn lần không thể hiểu được.

Chơi cô đúng không?

Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, có bản lĩnh chờ xem!

……

Kế tiếp toàn bộ hành trình, Hạ Tiểu Nịnh đều không có nói thêm một chữ nữa.

Ngay cả hơi thở cũng đều khống chế được vô cùng tốt, cố gắng giảm xuống cảm giác tồn tại của mình, miễn cho lại bị ác ma đùa giỡn.

Người đàn ông quá giảo hoạt, quá gian trá, lại có độc, làm bất cứ chuyện gì đều không đoán được, cô cũng không muốn mình tuổi còn trẻ đã bị anh chỉnh cho chết.

Xe ngừng ở cửa trang viên.

Hạ Tiểu Nịnh lập tức mở cửa xe đi xuống, không chút do dự đi đến căn phòng nhỏ của mình bên kia.

“Đứng lại.” Phong Thanh Ngạn lặng lẽ mở miệng.

“Thiếu gia còn có gì căn dặn không? Nếu như không có, tôi muốn đi nghỉ ngơi.”

Rốt cuộc bị kẹt ở trên cửa sổ WC, loại chuyện này trải qua một lần, là cần thời gian rất lâu mới chữa trị nội tâm bị thương của mình.

“Cơm trưa tôi chưa ăn, đi nấu ăn cho tôi.” Phong Thanh Ngạn nhàn nhạt mà nói.

“Hiện tại đã qua giờ cơm!” Hạ Tiểu Nịnh kiên định mà cự tuyệt.

“Đi làm phần hai người, tôi với cô cùng nhau ăn.”

“…… Tôi đã ăn no rồi.”

“Lúc trước cô ăn không tính.”

“…… Anh dựa vào cái gì ——”

“Tiểu Nịnh!” Một bên quản gia xem tình hình không đúng, lập tức kéo Hạ Tiểu Nịnh đi vào trong phòng bếp.

“Thiếu gia buổi trưa rất hiếm khi trở về, sai cô đi nấu ăn thì cô cứ nấu, cô cũng đừng có từ chối.”

“……”

Vậy cô còn có lẽ cảm thấy thật là vinh dự phải không?

Nhớ tới lúc ở trên xe bị anh chơi, một màn kia, cô cũng cảm thấy hơi bực bội.

Nhưng ở dưới ánh mắt cầu xin của Cao Bá, cô vẫn là cầm lấy nồi, sau đó mở tủ lạnh ra.

Bên trong có đầy đủ hết nguyên liệu nấu ăn tươi mới nhất, đang được tầm mắt quản gia chú ý tới, cô cũng không có thể có cái động tác gì mờ ám.

Chẳng mấy chốc, sắc hương vị đều đầy đủ, hải sâm nấu cùng rượu vang đỏ, rau xào, cùng với canh gà đều đã làm xong.

Quản gia phụ trách đưa tới nhà ăn, mới vừa đặt xuống, chỉ thấy Phong Thanh Ngạn nhìn về phía Hạ Tiểu Nịnh lạnh lùng hất cằm một chút, “Lại đây ngồi. Ăn.”

“……”

Hạ Tiểu Nịnh ấn ấn vào cái bụng còn chưa có hoàn toàn tiêu hóa hết cơm trưa, căng da đầu ngồi qua đó.

Ở chỗ nào là đang ăn cơm?

Rõ ràng chính là đang trừng phạt cô!

Nhưng mà cô không trêu chọc anh, chu dù kẹt ở trên cửa sổ, người mất mặt cũng chính là cô mà!

Thật không biết người đàn ông này đang giận cái khỉ gì.

Thật là lòng thiếu gia, như kim dưới đáy biển.

Cô yên lặng mà lay hạt cơm trong chén, đang ăn được không còn gì luyến tiếc, trước mắt bỗng nhiên có một miếng hải sâm.

Phong Thanh Ngạn bình thản ung dung mà đem hải sâm bỏ vào trong chén của cô, động tác như là đang ném thức ăn cho cô, “Ăn một miếng, bồi bổ đầu óc.”

“……” Hạ Tiểu Nịnh ngồi thẳng một chút, sắc mặt không thay đổi mà dùng cơm lấp vùi miếng hải sâm kia, lại gắp một cái chân gà ’săn sóc’ mà bỏ vào trong chén anh, “Thiếu gia, nghe nói ăn nhiều chân gà sẽ nhanh giàu, anh đừng khách khí, hai cái đều là của anh!”

“Cô tương đối nghèo, vẫn là cô thích hợp ăn cái này!” Phong Thanh Ngạn không chút do dự đem chân gà ném vào trong bát cô.

Hạ Tiểu Nịnh: “……”

Đang chuẩn bị tiếp tục chiến đấu, điện thoại cô bỗng nhiên vang lên.

Màn hình cuộc gọi hiện lên ba chữ —— Mộ Đình Tiêu.

_______________

(Bão_2)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.