Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 267: Chương 267: Ngại ngùng




“Ah. Cảm ơn……”

Cô ngoan ngoãn nhận lấy, đang định tìm gian phòng để đi vào thay, chỉ bước một bước, nhất thời lại cũng không biết là do đứng lâu rồi chân bước chập choạng hay nguyên nhân là do quá khẩn trương, đầu gối cứ như vậy mềm nhũn, thiếu chút nữa liền ngã xuống.

Bàn tay Phong Thanh Ngạn chụp lấy cô, làm cho cô dựa vào ngực mình, “Cứ như vậy thay đi, tiểu tử kia canh cửa, không ai bước vào đâu.”

“……” Phần lưng dán vào ngực anh, áo sơ mi mỏng ngăn cản không được bất luận cái gì trao đổi nhiệt độ cơ thể, nhiệt ý lại so với gió đêm giữa hè giờ phút này còn khô hơn rất nhiều.

Hạ Tiểu Nịnh bên tai đỏ bừng, siết chặt túi, “Trong chốc lát tôi liền đem áo cho anh, anh không cần chờ tôi, đi trước đi!”

Nói xong, giống như chạy trốn vào một phòng kế bên khác.

Còn tốt, lần này Phong Thanh Ngạn không trở lên bạo lực dỡ bỏ, cô an tĩnh mà cởi áo sơ mi xuống, nhanh chóng mặc lên chiếc váy Kỳ Tư Diệu mua tới kia, kéo khe cửa ra một chút, tay đưa áo sơ mi ra ngoài, “Phong Thanh Ngạn, áo này……”

Thanh âm nhỏ như muỗi kêu, âm cuối run run, là ngại ngùng hiếm có.

Phong Thanh Ngạn đôi mắt nhíu lại, khóe môi không tự giác nhẹ nhàng nhếch lên. Thấy qua rất nhiều bộ dáng của cô, chỉ có ngại ngùng khó có được nhất.

Anh thong thả ung dung mà đi qua, đưa tay giữ chặt quần áo, muốn thừa dịp khi cầm áo thấy được dung nhan của cô.

Nhưng đầu bên này anh mới vừa cầm được áo, bên kia Hạ Tiểu Nịnh lại bỗng nhiên đem kéo áo trở về.

“…… Em làm sao vậy?”

“Anh, anh chờ một chút!” Cô cũng không muốn đâu a!

Vừa mới muốn đem áo trả lại cho anh, liền cảm thấy sau lưng mình chợt lành lạnh, hóa ra chiếc váy Kỳ Tư Diệu mua đến này lại có khóa kéo ở sau lưng, cô căn bản với không tới!

“Đưa áo cho tôi trước.” Anh kéo lại.

Lúc này đây, Hạ Tiểu Nịnh cũng nắm đến đặc biệt kiên quyết, bị anh dùng sức một cái, lại đem cả người cô từ gian phòng đó kéo ra, đốp một tiếng mà đụng vào bên trong ngực anh, ngoài miệng tựa hồ sạt qua cái gì đó……

Cả người cô ngây dại, trừng lớn đôi mắt, ngơ ngác mà nhìn một loạt dấu răng trên ngực anh.

Mới mẻ, còn mang theo nước miếng của cô……

Khuôn mặt nhỏ lập tức vừa hồng vừa bạch vừa không biết làm sao, cô lại có thể cắn anh ở chỗ này…

Phong Thanh Ngạn lại ngay cả kêu lên một tiếng đều không có, cúi đầu, trực tiếp tiến đến bên tai cô, giọng nói cực thấp cực mê hoặc, “Em vội vã không kịp chờ nữa mà quyết định đóng dấu cho tôi rồi sao?”

“……” Đây là cái gì cùng cái gì?

Hạ Tiểu Nịnh cảm thấy không biết bắt đầu từ khi nào, anh chàng này thật sự càng ngày càng thích trêu cợt mình.

Không chỉ có thỉnh thoảng ngáng chân khiến cho cô khó xử, ngay cả nói chuyện, cũng càng ngày càng lộ liễu……

Nếu không phải khóa kéo sau lưng còn mở ra, giờ phút này không thể chạy ra ngoài, cô thật sự muốn cho anh một cú đá.

Trong lòng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là khuất phục với hiện thực, “Làm phiền anh giúp tôi kéo khóa một chút đi……”

Nói xong, liền xoay người sang chỗ khác, ngoan ngoãn mà dùng đôi tay mình chống ở bên cạnh bồn rửa tay, nhắm mắt lại, giả vờ chết.

Phong Thanh Ngạn lúc này mới thấy rõ chiếc váy Kỳ Tư Diệu mua đến váy —

Váy màu hồng cánh sen dài đến đầu gối, tay váy vừa khuỷu tay, cắt may rất gọn, kiểu dáng vô cùng không tệ. Nhưng khóa kéo sau lưng này lúc không kéo, vừa vặn liền lộ ra phong cảnh phần lưng trơn bóng không tì vết của cô, từ Hồ Điệp Cốc đến xương phía trên, nhìn không sót gì……

Hóa ra cô thích mặc nội y có hoa văn dâu tây. Thật là cũng đủ đáng yêu.

Cũng đủ…… Mỹ vị.

Vươn tay, những ngón tay của bàn tay phải dọc theo bên trái khóa kéo xuống dưới lưng cô, chậm rãi, một chút một chút mà di chuyển lên trên.

Giọng nói anh trở nên trầm đục thô dát, đang kiệt lực cất dấu sự thôi thúc muốn từ trong thân thể trào ra tới xúc động: “Em kiên nhẫn một chút, tôi tìm xem đầu khóa kéo ở nơi nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.