Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 242: Chương 242: Ngoan ngoãn dừng lại ở bên cạnh anh




Sau đó cô ngẩng đầu lên, cố tình kéo ra khoảng cách giữa mình với anh, ánh mắt khiêu khích thẳng tắp nhìn cà vạt anh, “Chuyện này tôi sẽ không tha thứ cho anh! Dù sao là anh sai!”

“Vâng, vâng anh sai rồi.”

Anh vô cùng thản nhiên.

Thật giống như anh sai rồi liền sai rồi, lại có thể bắt lấy anh thế nào được?

Hạ Tiểu Nịnh trong đầu tức giận đến như là có bom nguyên tử nổ mạnh!

Đúng, cô là không thể bắt lấy anh thế nào, chỉ có thể như vậy hung hăng hung ác trừng mắt anh, ở trong lòng vẽ từng cái vòng nguyền rủa anh!

Nhà tư bản vạn ác, thiếu gia xấu tính, không màng cảm xúc người khác!

Phong Thanh Ngạn cũng không nói lời nào, chỉ là an tĩnh mà nhìn cô, ánh mắt không né không tránh, cố tình, phần cường đại khí tràng kia còn có tăng không giảm……

Thời gian từng giây từng phút trôi qua……

Đậu má, rõ ràng là anh sai! Vì cái gì bây giờ bắt đầu run sợ lại là cô? Hạ Tiểu Nịnh không phục mà nhéo nhéo nắm tay, muốn lại lần nữa cho mình dũng khí để mình trừng lại.

Nhưng lại vừa ngẩng đầu, lời nói ra cửa miệng lại là: “Làm phiền đưa tôi về nhà, cảm ơn!”

Nói cho hết lời, cô hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình!

Kinh sợ a! Không tiền đồ a! Ô ô ô……

“Không tức giận?” Phong Thanh Ngạn lại hỏi.

“Không đâu, dù sao tôi cũng không thật sự tổn thất cái gì.”

Cùng lắm thì về sau tìm cơ hội ở trong chén của anh hạ sầu riêng, hạ thạch tín, hạ thuốc trừ sâu DDVP mà thôi!

Thật sự một chút đều không tức giận, một chút đều không!

Phong Thanh Ngạn nhìn cô phồng má giống như cá nóc, nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng chọc chọc, “Sẽ không phải ở trong lòng nghĩ muốn như thế nào độc chết anh à?”

“Nào có?” Hạ Tiểu Nịnh trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt vô tội, “Tôi suy nghĩ như thế nào mới có thể để cho chuyện này cứ như vậy mà bỏ qua, chúng ta biến chiến tranh thành tơ lụa, tôn trọng lẫn nhau và hợp tác thật tốt!”

“Thật không?” Phong Thanh Ngạn khuấy động một ngón tay chậm rãi quanh cằm nhỏ xinh đẹp của cô, bắt buộc cô nhìn thẳng vào ánh mắt của mình, hơi thở chậm rãi, “Khi em nói dối, thoạt nhìn càng ngốc!”

“……!”

Hạ Tiểu Nịnh mặt nghiêm, nhanh chóng đem cằm từ đầu ngón tay anh lấy ra, “Người thân công kích là của anh không sai a! Mau đưa tôi trở về đi, ba mẹ tôi lo lắng!”

Nói xong cô nắm lấy gối ôm trên ghế sau, nghiêng người sang cửa xe, còn làm bộ rất buồn ngủ mà ngáp một cái, “Tôi ngủ, anh nói cái gì tôi cũng nghe không được, cứ như vậy!”

“……”

Kẻ lừa đảo.

Phong Thanh Ngạn ở trong lòng nhẹ mỉm cười, nhưng mà anh rốt cuộc cũng không có nói cái gì nữa, càng không có nói mình đã bị cô bước đến sưng lên, mu bàn chân giờ phút này có bao nhiêu đau nhức.

Yên tĩnh mà mở cửa trở lại ngồi ghế trước lái xe, anh mở điều hòa ra, mở âm nhạc êm dịu, sau đó đưa cô về tiểu khu cẩm tú.

Vừa đến dưới tầng nhà mình, Hạ Tiểu Nịnh liền mở to mắt đẩy cửa xe ra nhanh chóng đi xuống, sau đó vòng tới bên ghế lái xe, gõ gõ cửa kính.

Phong Thanh Ngạn hạ cửa sổ xe xuống, “Còn có chuyện gì?”

“Chuyện hôm nay, tuyệt đối là anh sai! Bởi vậy tôi xin nghỉ phép ba ngày như đền bù tổn thất! Còn có, anh phải ngẫm lại xin lỗi tôi như thế nào tôi mới có thể tha thứ! Cứ như vậy, bye bye!”

Cô tự nhận là khí thế ngất trời mà ném xuống vài câu “Lời nói tàn nhẫn” này, sau đó nhanh chóng xoay người, hoảng hốt chạy bừa mà hướng trong nhà trốn, sợ anh từ phía sau đuổi theo muốn sống sờ sờ bóp chết cô.

Kết quả không thấy rõ, thiếu chút nữa dẫm lên con chó đang phơi nắng trên đường, sợ tới mức con chó kia sủa lên, lại nhất thời hoảng sợ, cúi người xin lỗi nó.

Bộ dáng ngốc nghếch này, chỉ sợ thật có thể xem như một kỳ quan thế giới.

Phong Thanh Ngạn: “……”

Anh hết chỗ nói rồi một lát, cuối cùng lại là khóe miệng hơi hơi giương lên.

Hạ Tiểu Nịnh, em ngốc như vậy, chỉ có ngoan ngoãn dừng lại ở bên cạnh anh, em mới có thể vẫn luôn như vậy a……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.