Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 240: Chương 240: Nói xong mau cút




Sau khi Hạ Tiểu Nịnh đi ra ngoài, trong phòng lại lần nữa lâm vào im lặng thật lâu.

Diệp Anh vẻ mặt hâm mộ, nha đầu Hạ Tiểu Nịnh chết tiệt kia, còn luôn miệng nói Phong Thanh Ngạn không thích mình? Đây không phải thích chẳng lẽ là chán ghét sao? Đã là chắc chắn chuyện tốt?

Phong Thanh Ngạn tức thì trong vẻ mặt lạnh nhạt lộ ra một cổ kiêu ngạo khó có thể che dấu, thật tốt a, toàn thế giới nhiều người như vậy, lại chỉ được một người như cô vậy……

Mộ Đình Tiêu biểu tình đen tối khó hiểu, cúi đầu ăn hết một ngụm trong bát tỏi múi, quả nhiên……Thật khổ.

Trước khi Hạ Tiểu Nịnh trở về, anh kéo Diệp Anh đứng dậy, “Bữa ăn cũng đã gần hết, tôi đi trước. Lần sau lại cùng nhau ra tụ họp, gặp lại.”

Sau khi nói xong, cũng không đợi Phong Thanh Ngạn trả lời anh liền vội vàng rời đi, ngày thường trước sau như một ưu nhã thong dong, vào giờ phút này lại có vẻ có vài phần chật vật.

Phong Thanh Ngạn cũng không giữ khách, mà là nhàn nhạt cầm lấy chiếc đũa của mình, gỡ thịt cá của mâm cá kho người phục vụ mới vừa đi lên kia bỏ vào trong bát của Hạ Tiểu Nịnh.

……

Bên kia.

Hạ Tiểu Nịnh ở trong toilet đợi một lúc lâu, sau khi xác định nhịp tim cùng mặt đỏ của mình đều khôi phục bình thường, mới một lần nữa quay trở lại phía phòng.

Tỉnh táo, Hạ Tiểu Nịnh, mày nhất định phải tỉnh táo!

Mặc dù sau này trong cuộc đời khả năng vĩnh viễn đều sẽ không gặp được người đàn ông nào đẹp trai giống như anh vậy, nhưng cũng ngàn vạn ngàn vạn không thể bị nam sắc mê hoặc!

Làm tốt tâm lý xây dựng, cô chậm rì rì xuyên qua hành lang, mới vừa đến phía trước cửa phòng, liền thấy một bóng dáng xa lạ chắn ở ngoài cửa.

Nhìn bộ dáng còn rất nhã nhặn tuấn tú, trên người mặc áo sơ-mi màu xanh ngọc bạc với quần dài màu trắng cùng màu giày da kaki, một đầu tóc xoăn màu hạt dẻ, trên cổ tay mang theo đồng hồ Vacheron Constantin hoa hồng có dây đeo màu nâu.

Một thân cách ăn mặc này không tính rất làm dáng, nhưng cũng tuyệt đối đủ thu hút sự chú ý.

Bóng dáng này.… Thấy thế nào có chút quen mắt?

Cô chậm rãi đến gần, liền nghe người nọ đối với người trong phòng đang nói chuyện: “Anh, có thật là anh không? Em vừa rồi ở bên ngoài nhìn thấy xe của anh còn có chút không thể tin được, anh ngày thường giữa trưa đều ở công ty ăn sao? Hôm nay như thế nào có nhã hứng tới nơi này?”

“Nói xong chưa? Nói xong mau cút.” Giọng nói lạnh lùng này thuộc về Phong Thanh Ngạn.

“Anh, anh như thế nào có thể đối với em như vậy chứ? Tốt xấu buổi sáng hôm nay em còn giúp anh đem Hạ Tiểu Nịnh ——”

Đang nói mình? Nghe được tên của mình, Hạ Tiểu Nịnh tức khắc dựng lỗ tai lên muốn nghe rõ ràng.

Phong Thanh Ngạn lông mày nhíu lại một cái, nhanh chóng đứng dậy nắm lấy một cái bánh bao chiên trên bàn hung hăng nhét vào trong miệng Kỳ Tư Diệu, “Cậu thích nhất điểm tâm, mau thừa dịp ăn nóng!”

Kỳ Tư Diệu đột nhiên không kịp chuẩn bị bị đút đầy cái miệng, nghẹn đến không thể nhìn thẳng, hai tay cào tường, quay người lại muốn thuận miệng khí, lập tức liền thấy được đứng bên cạnh mình cách đó không xa Hạ Tiểu Nịnh.

Anh nhanh chóng hướng về phía trong phòng mãnh xua tay, đáng tiếc Phong Thanh Ngạn lại không thấy được cô.

“Cút đến nơi cậu đang ăn đi, buổi sáng hôm nay chuyện cậu làm với Hạ Tiểu Nịnh không được cho cô ấy biết, không có 100% cần thiết cậu không được lại tùy ý xuất hiện ở trước mặt cô ấy!”

“……”

Hạ Tiểu Nịnh nghe không rõ nữa chính là kẻ ngốc!

Hoá ra người đàn ông này cùng với Phong Thanh Ngạn vốn dĩ chính là quen biết! Hơn nữa buổi sáng mình bị trộm đồ, nói không chừng chính là kế hoạch bọn họ cùng nhau bày ra!

Cô tức giận đến mắt nổi đom đóm, tiến lên rút cái bánh bao chiên trong miệng Kỳ Tư Diệu ra, lạnh lùng cười, “Lôi Phong đồng chí thật là đúng dịp a! Còn có thể tại nơi này gặp anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.