Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 273: Chương 273: Nữ nhân hoa




Đại khái là Phong Thanh Ngạn ở trong lòng cô để lại bóng ma thật sự rất nặng, cho nên sau khi hỏi xong câu này, cô còn có chút thấp thỏm.

Nếu như ở trong mơ của cô, anh vẫn là kiêu ngạo như vậy, cô nên làm cái gì bây giờ?

Nếu anh kiên quyết không rót nước cho mình…… Cô nên làm cái gì bây giờ?

“Được.” Phong Thanh Ngạn ấm giọng đáp lời, vặn nắp chai nước khoáng bày ở đầu giường ra, cầm lấy cái ly rồi rót một ly đưa đến bên môi cô, “Không kịp nấu nước ấm, có chút lạnh, em uống chậm một chút.”

“……” Hạ Tiểu Nịnh ngốc, giờ này phút này chỗ nào còn có thể suy nghĩ ra câu không kịp nấu nước ấm kia của anh là mấy cái ý tứ, nhận lấy cái ly đặt ở trong tay, ngơ ngác mà nhìn anh.

Trong mơ Phong Thanh Ngạn bộ dạng rất ôn nhu, hoàn toàn không phải con người lúc ngày thường kia!

“Cái kia, tôi còn muốn bật điều hòa một chút, trời hơi nóng.”

“Được.”

“Vậy anh tắt đèn giùm tôi.”

“Được.”

“Giúp tôi đắp chăn lại.”

“Được.”

Có lẽ là anh tất cả đều đáp ứng, cũng không từ chối, lá gan của cô cũng dần dần mà lớn lên. Cũng đúng vậy, ở trong giấc mơ của cô, còn không phải muốn giày vò như thế nào cũng đều OK? Hạ Tiểu Nịnh đôi mắt giảo hoạt mà vừa chuyển độ khó, “Tôi muốn ngôi sao trên bầu trời, anh đi hái!”

“……” Phong Thanh Ngạn lần này trực tiếp đã trầm mặc.

Nhìn chằm chằm cô thật lâu, sau đó mới nói, “Đêm nay ngôi sao không có, ánh trăng ngược lại không tồi, tôi dẫn em đi xem ánh trăng.”

“Được ——”

Âm cuối cũng còn chưa có kéo hết, người cô đã bị anh liền một phen ôm lên, cả người khóa được bọc trong chăn điều hòa màu trắng hơi mỏng, như một con chuột chũi đất chỉ lộ ra một đầu tròn nhỏ.

Bị anh ôm như vậy rồi đi một bước, nhoáng một cái, chung quanh đồ vật thoạt nhìn liền càng thêm choáng váng……

Giấc mơ này cảm giác rất chân thật. Hạ Tiểu Nịnh nhịn không được mà nghĩ.

Phong Thanh Ngạn ôm cô xuống chỗ sàn nhà sát bên cửa sổ, anh ngồi vắt chéo chân, để cho cô ngồi ở bên cạnh mình.

Hạ Tiểu Nịnh không cam tâm tình nguyện mà uốn éo, “Tôi muốn nằm xem, nào, đem chân của chú cho tỷ tỷ mượn làm gối đầu!”

“……” Anh lại yên lặng liếc mắt nhìn cô một cái.

Cũng không biết vị tỷ tỷ này ngày mai tỉnh táo lại, nhớ tới hành động tối nay của mình, liệu có hối hận đến đấm ngực dậm chân muốn nhảy sông hay không……

Anh yên lặng mà lấy điện thoại của mình từ trong túi ra, bật chế độ ghi âm, sau đó tùy ý vứt nó sang một bên.

Hạ Tiểu Nịnh lá gan lớn, cũng mặc kệ anh đồng ý hay không đồng ý, trực tiếp cơ thể nghiêng một cái, trực tiếp mà liền nằm xuống.

Ừm…… Rất mềm, rất thoải mái, cảm giác không tồi.

(Cập nhật nhanh nhất tại web: medoctruyenchu.net hoặc app medoctruyen khi nhấp vào tải link dưới web, rất vui khi gặp các độc giả đọc truyện Song bảo trên app)

Cô lại giương mắt nhìn chằm chằm anh, “Nói thật, tôi vẫn luôn cảm thấy, anh làm tổng tài thật đáng tiếc.”

“Vậy theo em nghĩ tôi nên làm cái gì?” Anh cởi vòng buộc tóc cho cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mà xuyên qua sợi tóc mềm mại, sau đó nhìn nó lướt qua lòng bàn tay của mình.

“Ngưu Lang nha! Ha ha ha!” Hạ Tiểu Nịnh cười đến đặc biệt lớn tiếng, “Anh tuyệt đối có thể đứng đầu bảng! Tin tôi đi!”

“……”

“Đêm nay ánh trăng thật không tồi, đến đây, Phong Thanh Ngạn, ách, không đúng, tôi ở trong mơ không thể gọi anh như vậy, anh đã là tiểu tuỳ tùng của tôi, vậy tôi gọi anh là tiểu ngạn tử đi!”

Trầm mặc, lại lần nữa trở thành phản ứng duy nhất anh có thể đáp lại cho cô.

“Đến đây, tiểu ngạn tử, hát cho tỷ tỷ một bài hát ru ngủ đi!”

“……”

“Liền hát cái kia cái kia, cái gì mà, 《 nữ nhân hoa 》!”

“……”

“Hát đi! Như thế nào còn không hát!” Cô vươn một đầu ngón tay, chọc chọc ngực anh.

Vốn định thúc giục anh một chút, lại bỗng nhiên mà, bị anh cầm.

Phong Thanh Ngạn xoay người, hơi thở ấm áp hòa lẫn với hơi thở không tự khống chế được, một chút một chút mà vòng ở bên tai cô.

Anh một tay đặt trên eo của cô, một tay chậm rãi ở trước ngực mở ra năm ngón tay, cổ tay chuyển động cùng cô mười ngón tay nắm chặt, thanh âm khàn khàn, “Giọng tôi có chút nhỏ, hát có lẽ em không nghe không được, tôi đến gần em một chút được không?”

“Không thành vấn đề!” Cô hào khí gật đầu.

Anh lại cúi đầu một cái, chuẩn xác mà tìm được môi của cô, trịnh trọng uất thiếp hôn lên ——

……

- --------

Lúc tỉnh dậy, Tiểu Nịnh có nhớ gì không?

A. Uống rượu say quá nên quên sạch trơn.

B. Làm chuyện xấu hổ như thế làm sao không chút ấn tượng nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.