Kỳ Tư Diệu trở về mới phát hiện vị trí của mình bị Bạch Nhu Gia ngồi, vốn dĩ muốn gọi cô ta tránh ra, nhưng vừa nghĩ lại, như thế, cũng tốt.
Anh mười phần thông minh mà một lần nữa tìm vị trí ngồi xuống, sau đó chỉ thấy Cận Dịch Phạm đứng lên, nâng chén, “Nếu mọi người đều tề tựu đông đủ, vậy khai tiệc thôi!”
“Vâng!” Giám đốc nhà ăn vỗ tay một cái, chỗ phía bên cửa lập tức bắt đầu mang đồ ăn lên, trong lúc nhất thời ăn uống linh đình, rất náo nhiệt.
“Thanh Ngạn, đây là món anh thích ăn.” Bạch Nhu Gia bàn tay trắng cầm đũa, gắp cho anh một miếng măng trên súp măng tây.
Cô ta chọn đồ ăn chọn đến không tồi, miếng măng tây kia là miếng ngon nhất ở giữa.
Hạ Tiểu Nịnh vừa rồi vốn dĩ cũng muốn ăn miếng này, bất đắc dĩ bị Bạch Nhu Gia cướp trước, theo bản năng mà liền nhìn chằm chằm đĩa của Phong Thanh Ngạn, nếu anh không ăn, vậy cô liền……
Ai ngờ anh lại đối với Bạch Nhu Gia nhẹ nhàng cười, gắp miếng măng tây kia, trực tiếp liền ăn xuống.
“Cảm ơn, hương vị không tồi.”
“Không cần khách khí,” Bạch Nhu Gia lập tức nhận lấy ủng hộ, “Muốn ăn cái gì nữa không? Em lại gắp thêm cho anh.”
Lúc cô ta nói lời này, kỳ thật là có chút thấp thỏm, sợ bị anh ở trước mặt nhiều người cự tuyệt, như vậy thì quá mất mặt rồi.
Nhưng anh lúc này đây, lại cũng phá lệ gật gật đầu, trong lời nói rất là vì cô ta mà suy nghĩ: “Có phải làm cô quá vất vả rồi không?”
“Sẽ không.” Bạch Nhu Gia hiền lành mà đứng lên, lại rót cho anh một ly rượu.
Hạ Tiểu Nịnh yên lặng nhìn trong chốc lát, lại yên lặng mà quay đầu, yên lặng mà kéo ra khoảng cách giữa ghế dựa của mình cùng anh ra, yên lặng mà gắp đồ ăn, yên lặng mà dùng bữa.
Sau đó, từ thịt cừu nấu với thì là ăn ra một chút vị chua chua không thể giải thích được……
Phong Thanh Ngạn xem xét kỹ rượu Bạch Nhu Gia đưa cho mình, nhưng cũng nhạy bén mà biết được động tác Hạ Tiểu Nịnh kéo ghế ra.
Nhưng lúc này đây, anh lại cái gì cũng chưa nói, càng không có ngăn cản cô
Bạch Nhu Gia thấy anh tựa hồ thích rượu và đồ ăn nơi này, động tác trong tay cũng càng ân cần hón, không ngừng mà thêm đồ ăn thêm rượu cho anh, không có nửa phần dừng lại.
Anh cũng rất nể tình ăn toàn bộ luôn.
Trái lại Hạ Tiểu Nịnh, một mình ngồi ở chỗ kia an tĩnh mà cô đơn lạnh lẽo dùng bữa, trông thật đáng thương.
Bạch Nhu Gia khinh miệt mà nhìn cô, một khắc đụng phải tầm mắt đối phương, cô ta mỉm cười khiêu khích.
Hóa ra nghĩ rằng cứ như vậy liền có thể chọc giận nha đầu nhà nghèo chưa thấy qua sự đời như cô, làm cho cô không vui, trực tiếp ném đũa chạy lấy người, thậm chí còn có khả năng ở chỗ này quậy lớn một trận, để cho Phong Thanh Ngạn cảm thấy cô không hiểu chuyện, càng không xứng với anh, từ đây lòng sinh ghét bỏ.
Nhưng mà ai biết Hạ Tiểu Nịnh chỉ là nhàn nhạt lướt mắt nhìn cô ta một cái, sau đó, liền đem tầm mắt dời đi, dừng ở đĩa đậu hủ mới dọn lên ở trên bàn kia.
Bạch Nhu Gia lén lút siết chặt bàn tay đặt ở dưới bàn, nháy mắt ra hiệu với Kha Linh Lung đăng ngồi đối diện vẫn luôn cố ý hay vô tình mà hướng bên này nhìn xung quanh, đối phương lập tức hiểu rõ mà nhẹ nhàng gật đầu.
Sau đó liền mang theo mấy người bạn nữ cùng lớp đứng lên, bưng ly rượu đi sang bọn họ bên này.
Rượu hơn ba tuần, đồ ăn hơn 5 vị.
Hạ Tiểu Nịnh cảm thấy tay nghề đầu bếp nơi này cũng không tệ lắm, sau khi ăn đến thỏa mãn liền buông đũa xuống.
Đang chuẩn bị phải rời khỏi, cô đã bị Kha Linh Lung duỗi tay một cái, ấn về trên ghế, “Tiểu Nịnh, chúng ta cũng coi như là người quen, không bằng uống một ly đi?”
Hạ Tiểu Nịnh nhàn nhạt liếc nhìn cô ta một cái.
Uống một ly đúng không? Không thành vấn đề. Có thể sử dụng phương pháp đơn giản vượt qua người phụ nữ ngốc trước mắt này, cô tự nhiên không muốn cùng cô ta tốn nhiều miệng lưỡi.
Chính mình vừa rồi vẫn luôn uống nước bắp, không rót rượu, cho nên cô dứt khoát cầm lấy chén rượu trước mặt Phong Thanh Ngạn, cũng mặc kệ ánh mắt những người khác kinh ngạc, cô trực tiếp ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch, “Uống xong rồi, tôi có thể đi rồi chứ?”
Động tác cực nhanh, tất cả mọi người đột nhiên không kịp chuẩn bị.
Ngay cả Phong Thanh Ngạn nhìn cái ly trống trơn cũng thực sự mà sửng sốt một chút, cô gái này có biết rượu này rất mạnh hay không hả?
Hạ Tiểu Nịnh đem chăn Pa~một tiếng thả lại trên bàn, bước châ đạp lên trên mặt đất, liền như vậy tiêu sái dũng cảm mà đi đến phía cửa.
(- mặc váy nên có chăn đắp chân có các cậu *-*)
Còn chưa đi được xa, dưới chân liền trở nên bắt đầu phù phiếm lên, một chút một chút mà, cuối cùng như bước trên bãi cát, lúc đến cửa rồi, đầu cô nghiêng, trước mắt đột nhiên tối sầm, uỵch một chút liền tế xỉu xuống ——
- ---tối nay bão, trời này lạnh thật, tối qua nói cố gắng thức dịch rồi đăng nhưng lạnh quá rồi lên giường, nói là ngủ 1 tí rồi dậy, lại ngủ đến sáng. Tối nay ko ngủ j hết, bão 5 chương ????????