Sống Chung Thì Có Gì Đâu Ghê Gớm

Chương 3: Chương 3




Bất đắc dĩ giống nhau?

Anh và cô có bất đắc dĩ giống nhau?

Câu kia có ý gì?

Anh nói câu kia làm cô suy nghĩ mãi, lúc Giang Mạnh Phi không biết có nên hỏi thêm hay không, một quả bóng da nhỏ đột nhiên lăn đến bên chân, làm gián đoạn suy nghĩ của cô.

Cô khom người nhặt quả bóng mềm có in hình nhân vật hoạt hình lên, khi đứng dậy thì thấy một cô bé chạy tới, chìa tay về phía quả bóng trên tay cô nói: "Chị ơi, quả bóng đó là của em."

"Đây là của em sao?"

Cô nhìn em gái nhỏ, dịu dàng nói: "Hành lang bệnh viện không phải là nơi chơi đùa, không thể chơi bóng ở chỗ này đâu!"

"Tại sao?" Em gái nhỏ mở to hai mắt, ngây thơ hỏi.

"Bởi vì nơi này rất nhiều người, hơn nữa phần lớn đều là bệnh nhân. Em chạy tới chạy lui như vậy, nếu đụng vào những người bệnh kia, thân thể họ đã rất không thoải mái rồi, bọn họ không phải lại càng không thoải mái sao?" Cô nán lại giải thích cho cô nhóc nghe, trên mặt không hề thấy sự không kiên nhẫn nào.

"À. . . . . ."

Em gái trầm ngâm một tiếng, ước chừng hiểu ý của cô, nở nụ cười ngây thơ: "Em hiểu rồi, chị ơi, vậy bây giờ chị có thể trả cầu lại cho em hay không?"

"Dĩ nhiên có thể!"

Cô cười cười, sờ sờ đầu bé gái, đem cầu trả lại cho em, vừa quay đầu lại thì phát hiện Mục Phong như đang suy nghĩ điều gì, nhìn cô chằm chằm: "Sao anh nhìn tôi như vậy?"

"Tôi hài lòng với việc cô có kiên nhẫn với đứa nhỏ như vậy."

Anh tưởng rằng cô sẽ liếc bé gái, hoặc cảnh cáo ó không được ở trên hành lang bệnh viện chạy loạn hay gì gì đó, nhưng không nghĩ tới cô lại dịu dàng, thân thiết như thế, thật sự ngoài dự tính của anh.

"Trẻ con, cùng nó so đo làm gì? Thật ra thì bé gái đó được giáo dục tốt nên rất ngoan ngoãn, nếu không sẽ lôi thôi lắm ~~"

Cô nhún nhún vai, không để bụng hiểu lầm của anh.

"Cô Giang Mạnh Phi."

Cô vừa nói xong, y tá liền mở cửa ra gọi.

"Đến lượt tôi rồi!"

Cô vội vã nhảy lên đi vào phòng khám, y tá giúp cô tháo băng gạc trên chân ra, bác sĩ nhìn miệng vết thương, bôi lên một lớp thuốc mỏng, rốt cuộc tuyên bố cô thoát khỏi bể khổ.

"Chúc mừng cô khỏi hẳn, không cần lấy thuốc, cũng không đến thay thuốc nữa."

"Cám ơn."

Tin tức tốt vậy khiến cô cười tươi, cầm lại giấy khám sức khỏe của mình đi ra phòng khám.

Người chờ thanh toán tiền khám bệnh không nhiều lắm, sau khi trả hóa đơn xong, đi trên hành lang dài của bệnh viện, cô kéo Mục Phong bên cạnh: "Này, bác sĩ nói tôi khỏi rồi, vậy. . . . . . không phải là tôi có thể bắt đầu đi làm sao?"

"Tôi thật sự chưa thấy ai thích đi làm như cô." Mục Phong không thể tức giận, bật cười nói.

"Không phải là tôi thích đi làm, chỉ là chờ việc đã lâu, ở nhà rảnh rỗi đến sắp khùng rồi. . . . . ." Cô cố gắng nhẫn nại, tức giận trừng anh: "Dù sao ông chủ lớn như anh, chắc là sẽ không hiểu được bất đắc dĩ của dân thường chúng tôi đâu!"

"Nói như vậy không công bằng đó, ông chủ cũng là người, cũng có bất đắc dĩ cô không thể tưởng tượng." Chỉ cần là người thì sẽ gặp cảnh khó khăn, anh cũng vậy thôi.

"Nói đến đây, ở trên xe anh nói chúng ta có bất đắc dĩ giống nhau là có ý gì?" Cái vấn đề này làm phiền cô mấy chục phút, vừa đúng cơ hội hỏi rõ ràng.

"Ừ. . . . . ."

Mục Phong trầm ngâm, dường như đang tính toán nên mở miệng như thế nào: "Thật ra thì tình cảnh trước mắt của tôi tương tự cô, làm tôi có chút nhức đầu."

Lúc đầu, anh không có ý định cho người ngoài biết chuyện này, nhưng khi hai người gặp nhau, thì có cảm giác "Đồng bệnh tương liên" (cùng có bệnh thì thông cảm cho nhau), giống như không nói ra cũng không thoải mái, anh do dự một chút, vẫn quyết định đem tình hình của mình nói cho cô nghe.

"Tôi nào có cái gì . . . . . ."

Cô mới vừa mở miệng, liền nghĩ đến chuyện anh mới vừa rồi ở trên xe nói: "Anh là nói chuyện tôi bị người nhà thúc giục tìm đối tượng? Chẳng lẽ anh cũng thế?"

"Đúng vậy, đáng sợ hơn, người thúc giục lại là bà ngoại tôi."

Mục Phong cười khổ, cô dùng chữ "cũng" này, làm cho cảm giác bất lực của anh về trạng thái cân bằng: "Bà muốn tôi trong ba tháng tìm được cô gái mình thích, nếu không sẽ phải thu hồi quyền thừa kế của tôi."

Thu hồi cổ phiếu Nghiêm thị trên tay anh, mặc dù không phải là truất quyền người kế thừa của anh, nhưng để tránh còn phải giải thích tất cả nguyên nhân nắm giữ của các anh em họ và tỷ lệ phân phối, anh nói gọn lại.

"Nghiêm trọng vậy sao?!" Cô giật mình, lên tiếng kinh hô.

Dù sao bối cảnh nhà anh không phải bí mật gì, hầu như tất cả mọi người đều biết anh là cháu ngoại lão Đổng sự trưởng "Nghiêm thị Kim khống", nhưng ngay tại chỗ nghe được chuyện quyền thừa kế vẫn cảm thấy rất sốc.

"Đúng vậy!"

Dẫn cô đi ra bệnh viện, khóe miệng của anh mặc dù khẽ giương lên, nhưng nhìn ra được cũng không phải là vui vẻ từ trong lòng.

"Vậy sao anh còn không nhanh nghĩ biện pháp giải quyết đi?"

Điên rồi! Sao anh ta còn cười được?

Trong lúc vô tình, cô đã xem Mục Phong là bạn bè, nghe được anh gặp phải chuyện nghiêm trọng như thế, không thể khống chế căng thẳng.

"Nghĩ biện pháp gì chứ? Chung quy thì tôi không thể tùy tiện tìm người ghép vào cho đủ sao?"

Đi tới bãi đậu xe, anh bấm nút điều khiển, mở cửa muốn cô lên xe: "Lên xe trước rồi hãy nói!"

Giang Mạnh Phi ngồi ở trong xe, nghiêm túc nghĩ tới anh nói câu có thể "Tìm người ghép vào cho đủ" kia.

"Ai ~~ bà ngoại anh có ý là, trong vòng ba tháng tìm được người trong lòng, sau đó thì sao? Muốn tới mức độ nào mới có ý nghĩa?"

Chờ anh lên xe, đóng cửa xe xong, cô không kịp chờ đợi liền đặt câu hỏi.

Cô gái mình thích, điều kiện này quá mơ hồ, thích bề ngoài, thích tính tình cũng gọi là thích! Huống chi muốn qua lại đến cái mức độ nào mới qua cửa? Nghe qua một chút tiêu chuẩn cũng không có.

Huống chi, trong vòng ba tháng phải tìm được chân mệnh thiên nữ căn bản là không thể nào, cô hoài nghi bà ngoại anh căn bản là cố ý muốn gây phiền toái cho anh.

Chỉ là, cái gọi là "ân đền nghĩa trả", mấy ngày nay anh vì mình làm "lao động phục vụ" nhiều như vậy, cô nên báo đáp, vì vậy cô muốn làm rõ điều kiện của bà ngoại anh là gì trước, lại nghĩ có ai thích hợp hay không, muốn giúp anh lừa dối vượt qua kiểm tra.

"Mặc dù là không tới nông nỗi nghiêm trọng vậy ... nhưng tuyệt đối không phải bạn bè khác phái bình thường có thể giả dạng."

Anh cài dây an toàn, phát hiện cô thật rất sáng suốt, cả chi tiết này cũng nghĩ đến: "Mặc dù bà ngoại tôi hơn 70 tuổi rồi, nhưng đầu của bà rất linh hoạt, không dễ bị tôi lừa vậy đâu."

"Cho nên? Ít nhất phải ở chung sao?"

Cô cau mày, điều này hiển nhiên tăng độ khó lên không ít, ở phía phương diện chọn người.

Một cô gái tốt dĩ nhiên sẽ không có khả năng phối hợp diễn loại đùa giỡn này, dù sao phải suy tính đến vấn đề danh tiết (danh dự và tiết thảo), vả lại cũng không thể tìm người làm vợ, ngộ nhỡ diễn không cẩn thận, lau súng bóp cò thì làm sao? Cô làm mối chẳng phải đã gây tội ác tày trời sao?

Không được, không được, cô đảm đương không nổi cái tội danh này, phải nghĩ cho kĩ mới được.

"Không khác ý kia là bao."

Anh khởi động xe, thú vị nhìn trộm cô: "Sao thế? Đột nhiên nảy sinh ý tốt, muốn giúp tôi sao?"

"Này! Cái gì gọi là ‘đột nhiên nảy sinh ý tốt’ chứ?" Cô nhíu lông mày, trừng anh: "Đúng rồi, tôi thừa nhận tôi vốn cũng không phải là Thiện Nam Tín Nữ gì (cách gọi theo đạo Phật), nhưng mỗi ngày đều nhìn anh chở tôi đến bệnh viện thay thuốc, tôi giúp lại anh một lần cũng không phải là quá đáng!"

Cô giống người vong ân phụ nghĩa sao? Tức chết!

"Tức giận sao?"

Thấy cô quay mặt nhìn ngoài cửa sổ, anh cười một cách khác thường.

Thật ra thì cảm xúc của cô nắm giữ rất tốt, toàn bộ hỉ nộ ái ố đều viết hết lên khuôn mặt nhỏ, thanh lệ.

Sau những ngày liên tục tiếp xúc, anh bắt đầu biết cô, hiểu cô, phát hiện cô gái nhỏ này tính tình thẳng thắn, vui giận đều thể hiện ra bên ngoài, có lúc thậm chí còn rất dịu dàng, không hề mạnh mẽ như vẻ bề ngoài.

Anh từng quen biết, qua lại với rất nhiều phụ nữ, chưa bao giờ xuất hiện người có cá tính đặc biệt, mà làm anh kinh ngạc hơn nữa là một chút bài xích anh cũng không có, còn cảm thấy ở chung với nhau vô cùng thoải mái, vui vẻ.

Có lẽ vừa bắt đầu là anh "phục vụ" cô, nhưng Mạnh Phi hiện tại cho anh cảm giác không giống như cấp trên và cấp dưới quen biết không lâu, mà coi anh là bạn bè, vì anh lo lắng, phiền lòng, dù cho cô có phải là vì cảm tạ sự "phục vụ" của anh mà có phản ứng này, anh cũng khó kiềm chế mà sinh ra chút vui sướng trong lòng.

"Anh là ông chủ tương lai của tôi! Tôi nào dám tức giận với anh chứ."

Cô hừ nhẹ một tiếng, chua xót nói.

"A ~~ cô yên tâm, tôi sẽ không thù dai đâu." Anh bảo đảm.

"Ha ha ha! Càng nhấn mạnh mình là người không thù dai, người đó càng thù dai." Cô nói chuyện khoa trương, cười to gấp 3 lần, giễu cợt nói.

Tưởng cô là đứa trẻ ba tuổi, là tiểu nữ sinh mới ra ngoài xã hội chắc? Nào dễ lừa thế, chậc ~~

"Ha ha ~~" anh bị cô chọc cho vui vẻ, cất tiếng cười to: "Được rồi, nói thật, cô muốn giúp tôi thế nào?"

"Đương nhiên là giúp anh tìm đối tượng rồi!"

Bà ngoại muốn anh nộp một cô bạn gái, vậy cô giúp anh chuẩn bị một cô bạn gái a, cái này còn phải hỏi sao? "Xem anh là muốn thân hình cao gầy, đáng yêu, hay là xinh đẹp mà lạnh lùng. . . . . ." Cô chơi với các ngón tay của mình.

"Kiểu tôi muốn là không sinh ra lòng ái mộ với tôi."

Không đợi cô nói xong, anh đã có ý kiến.

"Hả?"

Không sinh ra lòng ái mộ với anh? Cô sững sờ, trong khoảng thời gian ngắn đầu óc không kịp suy nghĩ.

"Trước tìm đối tượng để cho bà ngoại tôi an tâm, chờ qua kỳ hạn ba tháng, lấy cá tính không hợp hay suy nghĩ quá khác nhau làm lý do chia tay, sóng gió này rồi sẽ trôi qua." Anh nhìn chăm chú vào đường xe phía trước, từ từ mà nói.

Cô há hốc mồm, thật lâu không phát ra tiếng.

"Làm gì?"

Phát hiện cô sững sờ một bên, anh cười như không cười nhìn cô.

"Oa ~~ tâm cơ cô khá tốt đó!"

Trời ạ! Ở bên canh anh tuyệt đối phải cẩn thận một chút, nếu không bị bán vẫn còn ngu ngốc giúp anh kiếm tiền!

Mục Phong cười cười, không cho là mình có lỗi; "Khi trưởng bối yêu cầu không hợp lý thì phải phản kích đúng lúc, nếu không chỉ có im ỉm chịu thiệt thòi."

Là vậy sao?

"Hiện tại trong óc tôi rối một nùi rồi, phải đi về xem có ai phù hợp điều kiện của anh không đã."

Được rồi, anh có cách của anh, cô không đưa ra bình luận, dù sao hiện tại quan trọng nhất là tìm người, giải quyết tốt vấn đề của anh.

"Tôi lại cảm thấy có người phù hợp yêu cầu của tôi." Anh suy tư một lát, đột nhiên nói.

"Hả?"

Sao vậy? Anh biết bạn bè của cô sao?

Giang Mạnh Phi ngẩn người, một giây kế tiếp lập tức hỏi: "Ai?"

"Cô đó!"

Lời anh nói ra mà không làm cho người ta kinh ngạc thì chết cũng không kịp, trực tiếp chỉ đích danh.

"Gì?!" Cô thiếu chút nữa từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên, không dám tin, nhìn chằm chằm anh: "Tại sao là tôi chứ?"

"Bởi vì hoàn cảnh của hai chúng ta không khác nhau lắm, cho nên rất thích hợp."

Anh giương môi cười, bắt đầu thuyết phục cô cùng anh ‘phạm tội’. "Cô bị người nhà thúc giục tìm đối tượng, tôi cũng vậy, nhìn như vậy, hai chúng ta phối hợp với nhau lại thỏa đáng nhất."

Cô á khẩu không trả lời được.

Theo cách anh nói này, giống như cô không thể không phối hợp, huống chi anh nói không sai, cô và anh có rắc rối như nhau, có lẽ hợp tác cùng nhau cũng không phải chuyện xấu. . . . . .

"Như thế nào? Có hứng thú giúp tôi hay không?"

Nghiêm chỉnh mà nói không hẳn là giúp anh, mà là hai bên cùng có lợi.

"Ừ. . . . . . Để tôi về suy nghĩ lại đã."

***

"Oa Oa, con xem mấy tấm hình này đi."

Sau bữa ăn tối, Lưu Huệ Như không biết mò ở đâu ra một đống hình, không nói hai lời liền kéo cô về phía bàn.

"Đây là gì?"

Cô ghé đầu qua nhìn, phát hiện rõ ràng đó là một đống hình đàn ông, thoáng chốc trong bụng như bị đánh: "Những hình này phải làm sao?"

"Đương nhiên là để cho con xem mắt!" Lưu Huệ Như xem như chuyện đương nhiên mà nói.

"Hả? Con lại không nói con muốn xem mắt!"

Cô giật mình, đây là thời điểm quyết định chuyện gì chứ, một chút cô cũng không biết!

"Con cũng hai mươi bảy tuổi rồi, còn không nhanh lên tìm đối tượng gả đi, chẳng lẽ muốn ở nhà làm bà cô già?"

Lưu Huệ Như chống nạnh, đem hết bực tức trong lòng mấy năm nay tuôn hết ra ngoài: "Con cũng không ngẫm lại, em gái Chu hàng xóm chúng ta đó, tháng trước cuối cùng mẹ nó cũng gả ra ngoài; còn Ngô Tiểu Thiến đầu hẻm, cũng đã là mẹ ba đứa, còn có cái đó. . . . . ."

"Áaaaaaaaaaaaaaaa ~~"

Giang Mạnh Phi không chịu nổi, hét lên một tiếng, thành công việc đè xuống việc Lưu Huệ Như nhắc đi nhắc lại: "Con biết con biết, cách mười ngày nửa tháng, mẹ lại đem những người đó ra nhắc một lần, chuyện nhà người ta mà mẹ thuộc như lòng bàn tay, rốt cuộc mẹ là ai hả mẹ?"

"Cũng bởi vì mẹ là mẹ con nên mới nói con nghe."

Lưu Huệ Như kéo ghế ngồi xuống, tận tình khuyên bảo: "Mẹ nói rất nhiều lần rồi, ba mẹ không thể ở bên con cả đời, cho nên con phải tìm đối tượng phó thác cả đời để cho ba mẹ yên tâm chứ!"

Giang Mạnh Phi cắn môi, im lặng không nói.

"Con nhìn em trai con đi, có Tử Tử kế thừa hương khói, Tiểu Hà cũng có Học Hạo chăm sóc, hiện tại mẹ lo nhất cũng chỉ có con, chẳng lẽ con không thể hẹn hò với một bạn trai để mẹ yên tâm sao?" Lưu Huệ Như như đọc thuộc lòng, nói vô cùng trôi chảy.

Nói đi nói lại còn không phải là một chuyện sao? Giang Mạnh Phi âm thầm thở dài, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc chuyện Mục Phong nhắc tới ban ngày.

Nếu như cô giả bộ cùng Mục Phong kết giao, vừa có thể giúp anh đạt được yêu cầu của bà ngoại, lại có thể khiến mẹ an tâm, nghĩ tới nghĩ lui đều là hai bên đều có lợi, cô còn có gì phải suy tính chứ?

Dù sao anh cũng sẽ không sinh lòng yêu thương với một nữ sinh, điều này cô tự tin …

Cô tin tưởng giữa nam nữ có tình bạn bè đơn thuần, cô coi anh là bạn, anh cũng xem cô là bạn, hai người coi như giả làm người yêu của nhau, chỉ cần trong lòng phân rõ giới hạn, mặc cho người ta nói thế nào, cũng sẽ không có chuyện ngoài ý muốn.

"Có phải con dẫn bạn trai về, mẹ sẽ không ép con xem mắt hay không?"

Cô như đang xác nhận lần cuối.

"Dĩ nhiên, nhưng mà con không thể tùy tiện tìm chó và mèo tới qua loa cho mẹ, như vậy không được." Lưu Huệ Như lo lắng con gái sẽ tùy tiện tìm người tới ứng phó, vội vàng bổ sung điều kiện.

"Được."

Giang Mạnh Phi hít sâu, giống như ra một quyết định quan trọng, thận trọng nhìn chăm chú vào mắt mẹ: "Người này con bảo đảm mẹ nhất định hài lòng, hơn nữa còn vô cùng hài lòng."

***

Vì muốn trao đổi với Mục Phong “âm mưu” của hai người, Giang Mạnh Phi không để ý đã tối, sau khi tắm xong lập tức gọi điện thoại cho Mục Phong.

"Alo, tôi Mục Phong."

Sau khi vang lên ba, năm tiếng anh mới nhận điện thoại, giọng nói có chút khàn khàn.

"Tôi là Giang Mạnh Phi, xin lỗi, anh đã ngủ chưa?"

Hình như phát hiện mình đang quấy rầy đến giấc ngủ của anh, cô không nói lời gì trước, xin lỗi rồi nói sau.

"À ~~ còn chưa có, tôi còn chưa ngủ."

Giọng nói của anh lộ ra ý cười, giống như rất vui khi nhận được điện thoại của cô: "Sao thế, trễ vậy còn chưa ngủ?"

"Ai. . . . . . Tôi là muốn hỏi anh, trước nói cái việc kia, coi như không tính toán gì hết được không?"

Cô bắt đầu có chút hối hận lúc ấy không trực tiếp đồng ý anh, hiện tại mới đến nói chuyện này, cảm giác giống như lấy lại của anh, thật mất mặt.

"Việc nào?"

Anh lập tức liên tưởng đến chuyện mình mời cô "cùng phạm tội", nhưng cô không có nói rõ ràng, anh định giả bộ ngu không biết.

". . . . . . Anh cố ý!"

Cô tức nghẹn, khuôn mặt nhỏ không khỏi nóng lên.

"Haiz, tôi thật sự không biết cô đang nói gì, có thể nói rõ ràng một chút hay không?"

Anh khàn giọng bật cười, cẩn thận không để cho cô nghe được tiếng cười của mình.

"Chính là chuyện giúp anh lừa bà ngoại anh á!"

Cô ảo não đập đầu xuống ván giường, cảm giác mình bị anh đùa bỡn.

"È hèm, cô là muốn hỏi tôi, đề nghị kia coi như không tính toán gì hết sao?"

Ước chừng đoán được mục đích cô gọi tới, nụ cười bên môi anh càng tươi.

"Đúng rồi!"

Cô tâm bất cam, tình bất nguyện lên tiếng.

"Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, Tứ Mã Nan Truy, suy nghĩ của tôi không thay đổi, chờ quyết định của cô thôi."

Anh dựa vào đầu giường, thoải mái nhắm mắt lại, chờ cô trả lời.

"Làm ơn! Tôi căn bản không có cự tuyệt đường sống."

Cô trợn mắt một cái, làm bộ không thấy đống hình còn đặt ở trong phòng mình.

"Mẹ tôi không biết đi đâu tìm ra một đống hình đàn ông cho tôi, lại muốn tôi đi xem mắt, xem mắt đó! Thời đại nào còn xem mắt chứ?!"

Thì ra là mẹ của cô so với anh bà ngoại còn gấp hơn, theo lý thuyết, anh nghe đến chuyện này sẽ phải có chút hả hê, nhưng nghĩ đến bác gái tìm một đống hình đàn ông cho cô chọn thì không cười nổi.

"Trên thực tế, hiện tại người tuổi trẻ đều đi đường tắt, bởi vì công việc quá bận rộn không có thời gian nói chuyện tình cảm, cho nên tham gia xem mắt với câu lạc bộ hôn nhân vẫn không thiếu." Anh nhất thời không rõ tâm tình phức tạp của mình từ đâu mà đến, không chuyên tâm lên tiếng.

". . . . . . Ý của anh là muốn tôi đi xem mắt sao?"

Nghe Mục Phong nói như thế, tâm tình của cô đột nhiên rất sa sút, aiz, có thể thật là cô bỏ lỡ đồng ý thời cơ tốt nhất của anh, cho nên anh mới đổi ý!

"Không, tôi không phải ý đó."

Anh chợt hồi hồn, vội vàng giải thích: "Tôi là nói, rất vui khi cô đồng ý giúp tôi."

"Cũng không coi là giúp anh đâu! Tôi cũng là đang tự giúp mình!"

Anh tỏ lòng cám ơn như vậy, cô ngược lại ngượng ngùng, ngồi ở trên giường cười khúc khích.

"A ~~ như vậy đi, ngày mai cô cũng phải bắt đầu đi làm, không bằng chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm trưa, nghiên cứu xem cần biện pháp gì, lừa gạt thật tốt bà ngoại tôi với mẹ cô."

Anh nghĩ rất nhanh ra kế hoạch tác chiến.

"Trời ạ! Còn phải biện pháp sao?"

Huhuhu! Cô hoàn toàn không nghĩ tới sẽ phiền phức như vậy, đôi mày thanh tú nhất thời vặn vẹo rất khó coi.

"Không có biện pháp chẳng lẽ chờ bị bắt sao? Nhỡ hỏi tôi cô mấy tuổi, trong nhà có những người nào thì rách công rồi, như vậy còn lừa tiếp được sao?"

Nghe vậy, Giang Mạnh Phi chu môi. Nếu là vừa mở miệng liền bị phơi bày, thật sự xấu hổ muốn chết, vẫn phải có vài chiêu trước thì an toàn hơn . . . . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.