Sống Chung Với Bá Tước

Chương 37: Chương 37: Tan nát cõi lòng




Tiết học cuối cùng là tiết tự học.

Thầy giáo gọi bảo Nhi lên phòng giáo viên một chút, nói có người cần tìm.

Bảo Nhi hào hứng nghĩ tới tin nhắn kia, cô cho là Tịch Nhan đến tìm mình, nhưng không ngờ khi cô đi đến nơi thì đó lại là một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông này vẫn rất phong độ, năm tháng không để lại dấu vết gì trên khuôn mặt hắn, ngược lại càng khiến hắn có nét thành thục đầy mị lực.

"Cha." Bảo Nhi do dự một chút, đi đến cách người đàn ông này khoảng một mét thì ngừng lại, kêu một câu.

Người đàn ông trước mắt này là người thân duy nhất của cô trên thế giới, cũng là người duy nhất có thể làm tổn thương tới cô, cô cho rằng cô cũng sẽ giống như mẹ, cả đời sẽ luôn yêu quý người đàn ông này, thế nhưng chỉ trong chớp mắt dường như bọn họ đã trở thành hai người xa lạ.

"Cha, đây là lần đầu tiên cha tới trường học thăm con." Bảo Nhi sau một hồi sửng sốt, tâm tình nhanh chóng trở lại bình thường, tươi cười nói.

Đào Khánh Hoa bị con gái nói có chút ngượng ngùng, hình như là như vậy, hắn đã tới trường Nam Trung mấy lần, mỗi lần đều là tới đón Thi Thi tan học, lại chưa bao giờ nghĩ đến phải tới thăm Bảo Nhi. Vì không hề biết gì về cuộc sống hiện tại của Bảo Nhi, nên khi đối mặt với đứa con gái 16 tuổi này Đào Khánh Hoa cảm thấy không thoải mái, tuy rằng nó không còn giương nanh múa vuốt như trước, mà trên mặt nở nụ cười tươi tắn lại càng làm cho hắn có cảm giác áp lực hơn.

"Công việc trong công ty tương đối bận rộn, cho nên mới không thể tới thăm con thường xuyên." Đào Khánh Hoa giải thích một câu, ngay sau đó lại cảm thấy nếu như là Tô Cầm thì sẽ luôn vì mình mà suy nghĩ, lo lắng mà không cần mình phải giải thích điều gì, lại nhìn khuôn mặt con gái mỉm cười lạnh nhạt, cả người đều thấy lúng túng.

"Tối thứ sáu tuần này cha mời cả nhà Doãn bá bá ăn cơm, đến lúc đó con cũng tới đi, ở khách sạn cạnh bờ biển."

"Cha tới tìm con chính là vì điều này sao?" Bảo Nhi luôn tự nói với mình nên có kỳ vọng, nhưng mỗi lần vẫn đều cảm thấy trong lòng rất khó chịu.

Thì ra là vì vậy, hắn rất coi trọng chuyện này, bằng không cũng sẽ không tự mình đi một chuyến. Thấy khóe miệng con gái vẫn còn treo nụ cười kia, Đào Khánh Hoa càng cảm thấy khó chịu, trên khuôn mặt “người cha hiền từ” rốt cuộc không nén được sự tức giận.

Nhất thời, cả căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng, không khí rơi vào nặng nề.

Lúc này một thanh âm thanh thúy vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng này.

"Cha." Thanh âm vừa dứt đã thấy cả người Đào Thi Thi nào tớ, Đào Khánh Hoa theo thói quen giang hai cánh tay, ôm lấy con gái yêu.

"Cha, người đặc biệt tới để đón con sao, thật tốt quá, các bạn con đều rất sùng bái ngươi, tát cả đều mong được có cơ hội gặp cha một chút." Đào Thi Thi nũng nịu nói.

Đào Thi Thi nói liến thoắng suốt một hồi làm tâm tình Đào Khánh Hoa khá hơn rất nhiều.

Cùng là con gái của mình, nhưng đứa bé này được Tô Cầm dạy dỗ thật đáng yêu, còn Bảo Nhi lại như đang đòi nợ.

Vì vậy Đào Thi Thi vừa làm nũng vừa dụ dỗ , Đào Khánh Hoa thành công đem Bảo Nhi ném sau ót, hắn cho rằng mình đã đích thân tới nói thì đứa con gái này dù có to gan đến đâu cũng không dám trái lời của hắn.

Đào Thi Thi hả hê dắt tay cha đi, trước khi đi khuất còn cố tình quay đầu lại nhìn Đào Bảo Nhi để thị uy.

Bảo Nhi vẫn giữa nguyên nụ cười, cô không hề quan tâm tới việc vừa xảy ra, thật sự không hề quan tâm.

Bảo Nhi trở lại phòng học thì cũng là lúc tiết tự học chấm dứt.

Liếc mắt liền thấy Bình An đứng ngoài cửa.

"Cậu còn chưa về sao."

"Tớ chờ cậu, lần trước cậu có nói có một đề vật lý không thể nào giải được, tớ đã giúp cậu tóm tắt lại và lập sơ đồ chi tiết, cậu xem một chút đi nếu lần sau có gặp phải dạng đề này cũng sẽ không bị làm sai nữa." Bình An đẩy mắt kiếng một cái, cười ha hả nói.

"Thật sao, vậy thì tốt quá, cám ơn Bình An, cậu thật lợi hại."

Bình An được Bảo Nhi khích lệ, lập tức liền đỏ mặt, lại đẩy đẩy cặp kính sau đó đi theo sau lưng Bảo Nhi, đợi cô dọn dẹp đồ đạc xong liền cùng nhau đi tới cổng trường.

. . . . . .

Trước cổng trường học, một chiếc Aston Martin màu bạc đã đỗ thật lâu.

Tịch Nhan lúc ra khỏi nhà rất kích động, đổi một bộ lại một bộ tây trang màu đen giống nhau y đúc.

Khi đến cổng trường học hắn lại càng khẩn trương, trước đây hắn không thích soi gương nhưng hom nay hắn đã nhìn gương xe tới mấy trăm lần rồi, lúc thì xem tóc có rối loạn không, lúc lại xem sắc mặt mình có nhợt nhạt quá hay không, một lát lại nhìn xem cổ áo đã chỉnh tề hay chưa?

Cứ như vậy rất thấp thỏm ngồi ở trong xe, chưa đến nửa tiếng mà hắn có cảm giác như đã chờ thật lâu thật lâu, đúng ra thời gian đối với một Ma cà rồng mà nói thì có lẽ nó giống như đang ngừng trôi. Thế nhưng khi nhìn thấy rất nhiều người lần lượt đi ra, mà cái người khiến hắn chờ đợi mòn mỏi lại không thấy đâu hắn cảm giác như là đã trải qua mấy thế kỷ rồi vậy.

Trước kia hắn thaayd tất cả loài người đều giống nhau như đúc, nhưng hôm nay hắn lại nhận thấy thật ra là có sự khác biệt, vì những người này không có ai là Bảo Nhi của hắn.

Có lẽ trong xe quá bức bối, ngoài kia đường phố đã lên đèn, Tịch Nhan mở cửa xe ra đón lấy những cơn gió mát lạnh dang thổi tới, hắn tựa vào mui xe, móc ra một cây cà rốt, bình tĩnh gặm.

Đào Thi Thi kéo cánh tay Đào Khánh Hoa đi ra, liếc mắt nhìn Tịch Nhan, nhất thời không thể nhúc nhíc, người ta nói Đào Bảo Nhi có bạn trai trông cực kỳ đẹp trai, nhưng cô không tin vì cái tin đồn bao nuôi ấy là do cô tung ra, cho rằng mọi người quá đồn thổi mà thôi, nhưng khi nhìn thấy người thanh niên này , cô trực tiếp ngây dại, ngay cả khi cha kéo lấy cánh tay cô, cô cũng không để ý tới.

Tịch Nhan nhìn lướt qua một con người đang chăm chú nhìn hắn, mặt mũi có chút quen thuộc, có nét giống với cô bé kia của hắn, nhưng vẫn không phải, hắn lại cúi đầu.

Lúc này Bảo Nhi cùng Bình An vừa lúc cùng đi ra tới cổng trường , hai người vừa nói vừa cười.

"Bình An, cậu cầm hộ tôi cái cặp sách, tôi đi lấy xe." Bảo Nhi đưa sách vở cùng cái túi trên tay cho Bình An, nhanh nhẹn đi đến nhà xe lấy xe của mình.

Lạc Bình An thật ra thì luôn có xe riêng trong nhà tới đón hắn, nhưng là kể từ khi Bảo Nhi có xe mới, hắn mỗi ngày đều tìm các loại cớ, nói tài xế có chuyện. . . . . . Vợ tài xế sinh con. . . . . . Bố vợ, mẹ vợ tài xế bị trặc chân. . . . . . Tài xế nhức đầu. . . . . . Tài xế bị tai nạn giao thông rồi. . . . . . Nói tóm lại, tài xế nhà hắn lắm tai nạn, hắn lấy cớ như vậy để được đi chung với cô một đoạn đường, sau khi xuống xe nhìn bóng cô di khuất thì tài xế nhà hắn mới dám lái lên đón hắn về.

Mỗi ngày đều được ngồi ở sau lưng Bảo Nhi, Bình An cảm thấy đây là thời gian hạnh phúc nhất trong đời mình, gió quấn quýt quanh bọn họ. Tiếng cười của Bảo Nhi, giọng nói của Bảo Nhi, hương thơm của Bảo Nhi, đều là những thứ tuyệt diệu nhất trên thế giới này.

Chờ đến lúc trong người đều nóng nảy, thì hắn nhìn thấy một màn kia, thấy Bảo Nhi của hắn đang lái chiếc mô tô đi ra mà sau lưng còn chở theo một chàng trai, chờ chút. . . . .tên này nhìn rất quen mắt. . . . . .

Tịch Nhan nhất thời liền bộc phát.

Hắn tra xét tài liệu mất một ngày, thay quần áo mất nửa ngày, lái xe tới đây lại phải đợi thêm nửa ngày nữa, sau đó liền nhìn thấy người mà hắn vẫn đang mong nhớ đang tươi cười nói chuyện cùng một tên con trai khác, hơn nữa hành động lại có vẻ hết sức thân mật!

Trong nháy mắt, không khí xung quanh Tịch Nhan tự nhiên lạnh buốt, càng ngày càng lạnh, tựa hồ cả mặt đất đều bị đóng băng, dường như chỉ cần có người không để ý mà đi ngang qua sẽ ngay lập tức bị trượt chân ngã xuống.

"Bảo Nhi, hình như có người đang nhìn cậu." Bình An nhắc nhở một câu.

Bảo Nhi đang cố gắng nổ máy xe, lúc này mới ngẩng đầu phát hiện cách đó không xa có luồng khí thế cường đại được tỏa ra từ tên mặt than nào đó. . . . . . Dường như nhớ tới có người nói tối hôm nay mời cô đi ăn cơm. . . . . . Bị cha đến quấy nhiễu nên cô đã quên khuấy đi mất, lại nhìn một chút sắc của Tịch Nhan vào lúc này, cả người Bảo Nhi không khỏi run lên, cô thật sự không cố ý mà. . . . . . .

"Bình An, xin lỗi không thể đưa cậu về rồi, tôi quên mất mình đã có hẹn." Bảo Nhi nở nụ cười tỏ ý bất đắc dĩ.

Khóa kỹ xe, run run rẩy rẩy chủ động chạy đến trước mặt Tịch Nhan, thái độ hết sức chân thành nhận lỗi.

Cho đến khi chiếc Aston Martin biến mất, Bình An mới bước lên xe nhà hắn biểu tình mất mác đến đáng thương, tài xế nhìn thiếu gia thất hồn lạc phách đành an ủi: “Thiếu gia, cà rốt trong vườn đã đến ngày thu hoạch rồi."

Bác tài xế nói chưa dứt lời, đã thấy ở phía sau, Bình An nước mắt bắt đầu tuôn rơi.

Thì ra Bảo Nhi thích cà rốt là bởi vì hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.