Sống Chung Với Bá Tước

Chương 43: Chương 43: Thần kỳ dược thủy




Lão quản gia cơm tối cũng không ăn, liền đem mình nhốt ở trong phòng, thần thần bí bí lấy ra một đống chai chai lọ lọ, rồi chui vào trong quan tài cậy lên một miếng gỗ nhỏ, phía dưới có một ngăn kéo bí mật, lão quản gia thận trọng lấy ra hai viên thuốc màu đen được đựng ở trong hai cái bình thủy tinh.

Sau đó còn quay đầu nhìn hai bên một chút, thấy chung quanh không có động tĩnh gì mới cẩn thận đem miếng gỗ kia đậy lại.

Đều nói Vampire cất giữ những đồ vật quý giá nhất đều là cất ở phía dưới của đáy quan tài, lúc đi ngủ đều sẽ nằm ở trên, rất an toàn. Bọn họ về bản chất phong cách cũng như một con ốc sên nhỏ, hận không thể cõng được quan tài của mình đi khắp thế giới.

Lúc này cửa"Bùm" một tiếng bị bật mở ra, lão quản gia mới vừa kịp đem miếng gỗ kia đậy kín, một tiếng vang này khiến hắn cả người sợ run lên, tuột tay làm vách quan tài kẹp chặt lấy ngón tay.

"Gào khóc, gặp quỷ! Cậu không biết muốn vào phòng người khác thì phải gõ cửa sao?" Lão quản gia thấy người chạy vào chính là tên nhóc Tịch Nhan này, rất tức giận liền mắng.

"Tôi có nhịp tim, tôi có nhịp tim." Tịch Nhan “Phá Thiên Hoang Đích” lần đầu tiên không mặc tây trang chỉnh tề, toàn thân chỉ quấn một cái khăn tắm chạy một mạch tới đây, hắn kích động nắm chặt tay lão quản gia đặt trên ngực mình.

Đáng thương cho cái tay của lão quản gia vừa bị nắp quan tài kẹp cho sưng đỏ lên, nhưng hắn lại sợ Tịch Nhan phát hiện được đáy quan tài mình có bí mật, khuôn mặt làm bộ như không có gì xảy ra, cái tay bị Tịch Nhan nắm chặt đè tới trước ngực hắn chỉ có cảm giác đau rát, rất đau rất đau nha . . . . . .

"Nhịp tim? Đừng có nằm mộng, ta sống hơn 3000 tuổi, chưa từng có cảm giác như vậy, có thể là do gần đây thân thể cậu khó chịu, cậu cần phải trở về gia tộc kiểm tra thân thể rồi." Lão quản gia rút tay trở về.

Tịch Nhan không tin, hắn đưa bàn tay thon dài lên trước ngực, vẫn có thể cảm nhận được nhịp đập mặc dù nó rất nhẹ bàn tay thon dài đặt trên ngực vẫn còn cảm nhận được từng nhịp từng nhịp, mặc dù rất yếu nhưng có thật, vì sao lão quản gia lại không tin.

"Cái đó, Lúc gia gia, trong gia tộc có ai đã từng kết hôn cùng con người chưa ạh?" Tịch Nhan mặt như đưa đám, có lẽ thật sự đó chỉ là ảo giác, hắn lắp bắp hỏi một câu.

"Làm sao có thể, chúng ta là chủng tộc cao quý, làm sao sẽ kết hợp cùng con người yếu ớt được." Lão quản gia một lòng chỉ nhớ đến viên thuốc bảo bối của mình nghiên cứu đã lâu mà vẫn chưa có hiệu quả mà từ lúc lấy ra tới giờ cũng cần phải được bào chế rồi, thuận miệng một câu đuổi Tịch Nhan đi.

Tịch Nhan "Nha" một tiếng, ủ rũ trở về phòng mình, trong lòng nghĩ tới cô bé kia năm nay 16 tuổi, 20 tuổi sẽ phải kết hôn, chỉ có 4 năm, hắn nên làm cái gì bây giờ?

Lão quản gia không chút phát hiện ra sầu não trong lòng cậu chủ của mình, chỉ chuyên tâm vào nghiên cứu loại thuốc thần bí của mình.

Hai viên thuốc màu đen nhìn qua thì rất giống nhau nhưng khi hắn đổ nước vào riêng từng viên thì một bình biến thành màu đỏ còn một bình thì vẫn trong suốt như là nước vậy .

Hắn thận trọng mang khẩu trang, mặc áo khoác trắng, đem mình bảo hộ thật kỹ lưỡng, trông dáng vẻ như là một nhà khoa học chân chính.

Sau đó bắt đầu đem hai bình nước cùng lúc đổ vào bình thứ ba.

Hắn cực kỳ cẩn thận khống chế tỷ lệ, trong cái bình thứ ba này hứn cũng đã chuẩn bị sẵn một thứ chất lỏng màu trắng, sau đó đem chất lỏng màu đỏ nhỏ từng giọt vào, lập tức phát ra tiếng "Xích xích” giống như là đang sôi trào, đợi đến khi trong bình hoàn toàn hết tiếng nổ, lão quản gia mới đem dung dịch trong suốt như nước nhỏ tiếp từng giọt, tay run lên, dường như giọt có vẻ hơi lớn, hắn lắc lắc bình, không có động tĩnh, có chỗ nào không đúng sao? Mùi cũng không có? Hắn lại lắc lắc, sau đó"Bùm!" một tiếng, bình chợt nổ tung.

Đại bối đầu trong nháy mắt biến thành đầu mỳ ăn liền, cuốn cuốn tiêu tiêu .

Cứ như vậy lão quản gia kiên nhẫn tiếp tục cố gắng.

Hai ngày hai đêm, hắn không ngừng đổ đi đổ lại, hai bình dung dịch màu đỏ và dung dịch màu trắng cũng đã gần nhìn thấy đáy rồi, mặt của lão quản gia cũng đã thành màu đen rồi, tóc của hắn cũng đã dựng đứng hết cả lên, hóc mắt lõm sâu trông giống như là một sinh vật thời tiền sử , trong phòng chỉ có ba chiếc quan tài là vẫn còn nguyên hình dáng, những thứ khác cũng đã sớm tan tành mất rồi.

Ngày thứ ba, ánh mặt trời bắt đầu nhô lên báo hiệu một ngày mới, lão quản gia tay chân cũng đều run rẩy, mắt cũng đã đỏ như máu, nhay cả hai cái răng nanh thật dài cũng đã lộ ra bên ngoài, hắn kích động lắc lắc một cái bình chứa đầy dung dịch màu đen, thật tốt quá, hắn thật là thiên tài, hắn dùng khong biết bao nhiêu tinh khí tỉ mỉ chế luyện loại thuốc này mất hơn 200 năm cuối cùng cũng đã có kết quả, cuối cùng cũng không lãng phí.

Hắn thành công bào chế ra được loại dung dịch làm cho hắn có thể giữ mãi được nét thanh xuân, bây giờ chỉ còn bước cuối cùng là phơi nắng một ngày, sau đó đun thêm một buổi tối nữa là có thể dùng.

Nếu như làm hư, phải mất thêm hai trăm năm nữa mới có thể chế lại được, sức mạnh của tình yêu thật là vĩ đại, hắn không ngờ mìn lại có thể thành công như thế này. Hắn thận trọng đem bình đặt ở phía trước cửa sổ để cho bình thuốc được hấp thụ ánh nắng buổi sớm của mặt trời, giờ phút này tâm tình của hắn rất tốt, nhìn cả vườn hoa hướng hương đua nở bên ngoài tòa lâu đài cũng cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều.

Sau đó hắn an tâm đi tắm rửa, phải thay những ba lần nước hắn mới cảm thấy sạch sẽ rồi an tâm chui vào trong quan tài nằm nghỉ ngơi, khóe môi nhếch lên nụ cười.

Lão quản gia chân trước mới vừa đưa vào quan tài, lầu dưới Bảo Nhi liền tỉnh.

Giờ phút này Abe ở phòng mình tha hồ ngủ ngáy thật to, khóe môi nhếch lên nụ cười, hắn nằm mơ, mơ thấy mình đoạt chức vô địch ở cự ly bay một trăm mét ngắn, mơ thấy ở lễ thành thân với Ba Ba Lạp hắn thành công giảm béo chỉ còn 200 cân, toàn thân là bộ tây trang màu xanh ngọc do chính hắn thiết kế, còn có đôi giày da đen mũi nhọn, hắn nhẹ nhàng khiêu vũ khúc mở đầu cùng Ba Ba Lạp, trong mơ hắn xoay tròn thật nhanh nhẹn, tựa hồ như mình nhảy quá nhanh rồi, ngay cả khóe miệng cũng chảy ra nước miếng rồi. . . . . . Trên thực tế hắn nằm ở trên giường ôm gối đầu lăn lộn. . . . . .

Mà phòng bên Tịch Nhan vẫn hai tay chắp trước ngực, hết sức nghiêm túc lắng nghe nhịp tim, hắn cảm thấy đó không phải là ảo giác, hiện tại mỗi buổi tối lúc đi ngủ cũng giữ vững tư thế như vậy, đôi tay đặt ở trước ngực, nếu là Jesus đại nhân thấy được nhất định sẽ rất cảm động, cảm thấy hắn có thể thu phục một con Vampire trở thành tín đồ của mình rồi.

Bảo Nhi mơ mơ màng màng đứng lên tắm thật nhanh, sau đó đi xuống phòng bếp muốn đem sữa tươi và bánh mì hâm nóng lên làm bữa sáng, ăn xong cô còn phải đi tới trường học.

Lúc chạng vạng, lão quản gia sảng khoái tinh thần rời giường, xách theo cái bình được phơi nắng một ngày đi tới phòng bếp, lão thận trọng lấy ra một cái nồi nhỏ đem chất lỏng trong bình rót vào nồi, sau đó đặt lên bếp để lửa ở mức nhỏ nhất.

Đôi mắt hắn lấp lánh như có hồn nhìn chằm chàm vào ngọn lửa nhỏ, chỉ cần đun liên tiếp trong vòng ba giờ là có thể ăn được rồi. Hắn đã tưởng tượng thấy chính mình ăn hết cái bình thuốc này lập tức biến thành cường tráng khỏe mạnh, càng già càng dẻo dai, da cũng căng mọng như trước.

Nghĩ tới trung quốc những năm đó hắn đánh đông dẹp bắc nuôi mười vị phu nhân, ngày đó thật là đẹp, đáng tiếc hiện tại mọi người không lưu hành đi phương bắc nữa.

Hôm nay người nào đến Cáp Nhĩ Tân nuôi vợ hai đều khiến hắn tức chết , tùy tiện một bộ y phục da thật cũng phải 5 vạn nguyên trở lên, đã thế lại còn tỏ ý ghét bỏ, đồng thời nếu ngươi nuôi vợ bé ở ngoài mà một năm không dẫn đi mua năm sáu bộ quần áo thì tốt nhát là ngươi cũng đừng nên đi ra khỏi cửa nữa, thật sự thì phương Nam như thế thì có gì là tốt?

Lão quản gia nhìn ngọn lửa mà suy nghĩ đã bay tới tận phương nào rồi. . . . . . Lúc này điện thoại chợt đổ chuông, vừa nhìn thấy tên Vương Quyên lão quản gia đã kích động nhận điện ngay, nói chuyện thật say sưa không biết chân đã bước lên phòng từ bao giờ rồi, lão quản gia tựa vào quan tài, mặt dịu dàng hướng về phía điện thoại nhỏ nhẹ trò chuyện.

Bảo Nhi tan học trở về , chuẩn bị nấu cơm thì thấy trên bếp lò có một nồi đang nấu, cô tò mỏ mở vung ra nhìn một chút ngay lập tức phải đậy lại, thiếu chút nữa đã ngất vì ngạt thở do cái mùi khó chịu này, mùi hôi thối giống như mùi cá ươn đã thối rữa từ lâu, Bảo Nhi nhất thời cảm thấy hít thở không thông.

Trong nồi đất là một thứ đen thui trông thật nhầy nhụa, nhìn qua so với lớp mỡ trên người Abe còn kinh khủng hơn mấy phần, cô nhất thời cảm thấy không thể chịu nổi, nhất định là do quản gia nấu cái gì đó nhưng đã bị hỏng mất rồi, cái nồi này khiến cho cả căn phòng đều bốc mùi khó chịu.

Bảo Nhi bịt chặt lỗ mũi rồi dùng lót nồi ném cả cái nồi này vào thùng rác, sau đó túm lại cái túi trong thùng rác mang ra cửa chuẩn bị đi vứt, vừa hay đúng lúc xe rác đi ngang qua thuận lợi trở đi ngay.

Lão quản gia vừa nói chuyện yêu đương qua điện thoại xong, tâm tình thật thoải mái, trò chuyện chỉ xoay quanh một vài vấn đề thường ngày vậy mà loáng một cái đã hơn nửa tiếng, rốt cuộc cũng cúp điện thoại, lão trở lại phòng bếp định lấy nồi thuốc giúp lão giữ lại tuổi thanh xuân của chính mình.

"Cái nồi ta đang đun cách thủy đâu mất rồi?" Tâm tình của hắn vẫn còn rất tốt, thanh âm tương đối ôn hòa hỏi Bảo Nhi đang làm vệ sinh ở trong phòng bếp.

"Dạ, cháu nhìn thấy nó cỏ vẻ bị hỏng rồi, còn bốc mùi rất thối nữa, cho nên cháu đã vứt đi rồi ạh." Bảo Nhi nhẹ nhàng nói.

Lão quản gia sắc mặt cứng ngắc, trực tiếp ngu đi, lão hét lên một câu, chạy ra ngoài, thấy Abe, bất lực ôm hắn gào khóc: "Tình yêu của ta, hi vọng của ta, dược liệu của ta a! Không được, ta nhất định muốn cắn chết con bé này!"

Lão quản gia vừa khóc vừa lau nước mũi lên trên người Abe.

Abe vội vàng ngăn cản: "Không được, nếu ông cắn cô ấy, vậy chẳng phải là làm lộ thân phận của chúng ta rồi sao?"

"Nhưng đó chính là loại dược liệu ta mất hai trăm năm mới bào chế ra được đó! Rống! Rống! Rống!" Lão quản gia tiêu điều khóc, tiếng kêu đầy ai oán.

Bàn Tử nghĩ đến kinh nghiệm thường ngày của mình, nào là bị ăn phải toirsuys nữa trúng độc mà chết, ngủ dậy suýt nữa bị ánh mặt trời thiêu chết,mỗi tháng lại có vài ngày ngửi thqaays mùi máu tanh khiến mình choáng váng, không khỏi cảm động lây cùng nhau lệ rơi đầy mặt: "Lúc gia gia, vậy là cuối cùng người cũng đã hiểu được chúng tôi đã phải trải qua cuộc sống như thế nào rồi đấy! Ngao! Ngao! Ngao!"

Bảo Nhi mới vừa xử lý xong cái mùi hôi thối trong phòng bếp, cả người đều nóng mồ hôi ướt áo liền quyết định phải đi tắm một chút.

Tắm xong ra ngoài, phát hiện trong phòng khách một tên mập mạp cùng một bộ xương khô đang ôm nhau khóc thảm thiết, cô không hiểu đã sảy ra chuyện gì cả người đều phát ngốc.

"Hai người bị sao vậy? Đúng rồi, là do lúc nãy lão quản gia ngài nấu thứ gì đó bị hỏng sao? Dẫu sao cũng đã hỏng rồi, đã vậy còn bốc mùi thối cả phòng bếp cũng bị ám đầy mùi, Tịch Nhan có vẻ khó chịu lắm." Bảo Nhi tận tình nói.

Lão quản gia trong lòng vô cùng khổ sở, lúc ấy chỉ mốn nhảy lên cắn chết tươi Bảo Nhi đi cho rồi, nhưng lão bị Abe mạnh mẽ giữ chặt lấy, lão liền nước mắt nước mũi chảy ròng ròng nói: "Bảo Nhi, cô đem vứt cái nồi đó ở chỗ nào hả?"

"Thùng rác, vừa vặn có xe rác tới lấy đi. Lúc gia gia người làm sao vậy? Bị cảm sao? Vì sao người lại bị chảy nước mũi như vậy? Cháu vẫn còn ít rễ bản lam có muốn uống hay không cháu đi nấu cho người?" Bảo Nhi quan tâm hỏi.

Lão quản gia mặc Tuxedo, không nói câu nào, đội mũ dạ lên liền xông ra ngoài, lão nhất định phải tìm được cái nồi đem trở về.

Ban đêm, dưới ánh trăng, có một lão đầu không ngừng lăn lộn trong đống rác thải của thành phố, tìm từng chút từng chút một, tìm một buổi tối, cuối cùng cũng tìm được cái nồi thuốc của lão, thật sự là do nồi của nhà lão là hàng tốt thượng hạng đi, cái nồi bị quăng quật lâu như vậy mà cũng không hề bị sứt mẻ chút nào.

Ngày thứ hai vừa rạng sáng, lão quản gia ôm chặt cái nồi đó, tầm mắt không rời khỏi cái nồi một giây một phút nào, ngay cả lúc đi tắm cũng phải ôm vào trong nhà vệ sinh.

Trong nhà vệ sinh lão lại phải tắm đi tắm lại bốn năm lần mới có thể gột rửa hết những thứ ở bãi rác kia tìm lại cảm giác sạch sẽ trên người mình.

Lão tự mình đem Abe cùng Tịch Nhan dựng dậy, bắt đầu lại quá trình đun thuốc, lần nữa luyện lại, nhưng lần này lão kiên quyết bắt hai tên nhóc này thay phiên nhau chăm chú nhìn nồi thuốc.

Abe mở lớn đôi mắt mơ mơ màng màng như mắt của một con gà chọi nhìn vào ngọn lửa kia, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Mà Tịch Nhan hai tay khoanh trước ngực, nhắm mắt lại cảm thụ nhịp tim, hắn cảm thấy nhịp tim càng ngày càng chậm, một giờ mới có một nhịp, không biết bình thường thì nhịp đập của con người là như thế nào, muốn hỏi cô bé kia một chút lại sợ bị xem thường.

Lão quản gia quyết định trong bữa ăn sáng liền đem dược thủy ăn hết, tránh cho đêm dài lắm mộng.

Bảo Nhi lúc thức dậy phát hiện thấy cảnh tượng xưa nay chưa từng thấy, tất cả mọi người trong biệt thự đều ngồi trước bàn ăn nét mặt đầy vẻ thành kính.

"Thật là thúi? Mùi vị gì vậy?" Bảo Nhi bị tổ hợp ba người làm cho lập tức tỉnh táo lại, sau đó liền ngửi thấy mùi thối của cá chết đã bị ươn, trong nháy mắt có chút cảm giác như mình sắp ngất.

Dược liệu này là bảo bối của gia tộc Vampire, đối với Vampire bọn họ mà nói cái mùi này không hề được coi là thối, có lẽ là có chút mùi thơm thoang thoảng, cho nên hoàn toàn không hiểu Bảo Nhi nói thối là ý gì, chỉ là Abe cùng Tịch Nhan cũng nhìn chằm chằm lão quản gia, cái lão đầu này đã lăn lộn mất một đêm ở ngoài bãi rác.

Lão quản gia giận dữ, lão cũng là siêu cấp thích sạch sẽ, vừa nghĩ tới cư nhiên mình ở chỗ đổ rác ở một buổi tối, còn chui hẳn vào trong đống rác đó đã cảm thấy toàn thân cũng co rút rồi.

Nhìn lên cô bé đang đứng trước mặt này khuôn mặt biểu lộ sự chán ghét kinh tởm không thèm che giấu, lão quản gia liền múc cho cô một bát cháo loãng đen sì, cả giận nói: "Ăn, không cho phép lãng phí lương thực."

Nhìn bát cháo hôi thối đang bốc hơi không ngừng, Bảo Nhi mặt nhíu chặt giống như là bị táo bón, cô đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Tịch Nhan cùng Abe.

Chỉ thấy hai người bọn họ không nhanh không chậm rất cao nhã bưng chén, cầm trong tay cái muỗng, giống như đang thưởng thức mĩ vị nhân gian.

Nhìn lại một chút khuôn mặt khô gầy của lão quản gia, Bảo Nhi bịt chặt lỗ mũi nhắm mắt lại, hai tay bưng chén, một hơi uống cạn.

Abe đột nhiên mở miệng nói: "Lúc gia gia, một bát canh này có thể giúp lão mua được một trăm người phụ nữ đấy."

Lão quản gia cũng là ở vào thời điểm Bảo Nhi một hơi uống cạn mới phát hiện, thuốc nước này quý hiếm đến mức nào, một bát kim cương cũng không thể nào đổi được, ban đầu lão chỉ muốn dọa cô bé này một chút mà thôi, lão biết thứ thuốc này đói với con người mà nói thì là vô cùng khó ngửi, không nghĩ tới cô bé này lại dám uống, gào khóc, lão quản gia lại đau lòng một trận.

Bảo Nhi uống xong, nấc cục một cái, muốn đứng lên học, chợt thấy đầu thật choáng váng, Tịch Nhan ngay lập tức dang tay ra đỡ lấy cô.

Nháy mắt khi Tịch Nhan ôm cô vào lòng liền cảm thấy nhịp tim của mình lại dộn dàng đập, vốn đang là một giờ nảy lên một nhịp, nhưng mà hiện tại lại là nảy lên liên tục không ngừng "Bùm, bùm, bùm" .

Tim hắn đập quá nhanh nên hoàn toàn không chú ý tới tay chân Bảo Nhi bắt đầu thay đổi trắng bệch, một lúc sau liền trở nên cứng ngắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.