- Các ngươi làm cái gì vậy, chúng ta không có bệnh, chúng ta là cảnh sát!
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên bị chích hôn mê, lập tức liều mạng giãy dụa hô lớn, lộ ra vẻ cực kỳ lo lắng.
- Hừ! Rất nhiều người bị bệnh tâm thần cũng nói mình không bị bệnh, áp giải chúng đi!
Tên mặt đen quát lên. Ngay sau đó, Lý Phỉ Nhi cùng Tần Thiên liền bị đưa lên xe bệnh viện. Tên mặt đen ở phía sau nhìn theo, nở một nụ cười lạnh.
- Trương Sở trưởng, thật đã làm phiền ông. Không nghĩ đến lần này cảnh sát lại có thể tới làm loạn như vậy. Nếu không phải ông tới đây kịp, chúng ta ở nơi này sợ rằng đã bị chết không ít người.
Lúc này, một nam tử mặc tây trang đi vào trong quán, nhìn tên mặt đen nói.
- Chuyện đó... Triệu huynh, lời này của anh đã khách khí rồi, chúng ta là huynh đệ mà. Hai tên cảnh cục nhỏ đó, ta chưa cạo đầu bọn nó, lại dám ở địa bàn của ta làm loạn, quả thực là không biết sống chết.
Tên mặt đen nhìn trung niên nam tử cười nói, lộ rõ sự tàn nhẫn.
- Tốt, vậy thì đa tạ Trương Sở trưởng nhiều. Chỗ này anh lấy bồi dưỡng cho các huynh đệ, ta về trước đây.
Tây trang nam tử nói. Tên mặt đen liền cười mà không trả lời, nhận lấy cái túi từ tây trang nam tử, ánh mắt nhìn qua một chút. Bên trong túi chất hàng đống tiền, như thế này cũng phải gần mười vạn. Hắn nhất thời cười càng thêm lớn.
- Tốt, tôi sẽ không quấy rầy Triệu huynh nữa, sau này có chuyện gì cứ nói một tiếng, tôi lập tức đến ngay.
Tên mặt đen nhìn tây trang nam tử cười nói. Ngay sau đó hai người liền tách ra, mặt đen trực tiếp lên xe cảnh sát, cho người lái xe hướng đi đến bệnh viện tâm thần.
Bệnh viện tâm thần Thành phố.
Chiếc xe chở Tần Thiên cùng Lý Phỉ Nhi chạy vào bên trong. Đi theo phía sau là một xe cảnh sát, hai chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà. Cửa xe mở ra, Tần Thiên cùng Lý Phỉ Nhi bị cảnh sát áp giải xuống.
- Buông ra, khốn kiếp, ta là cảnh sát, buông!
Lý Phỉ Nhi la lớn, lo lắng nhìn Tần Thiên đang hôn mê bên cạnh.
- Đem vào phòng bệnh đặc biệt đi!
Tên mặt đen phân phó. Lập tức, hai người liền bị ép giải vào bên trong. Vào trong, khác biệt là đi thẳng xuống tầng hầm dưới đất. Xuống đến tầng ba, một cái hành lang ra hiện ra ở trước mặt mọi người. Trên hành lang có khá nhiều người mặc đồ trắng đang đi lại. Khuôn mặt những người này đều lộ ra thần trí mơ hồ, sắc mặt cơ hồ không có bất kỳ cảm xúc gì. Nơi này chính là khu phòng bệnh đặc biệt của bệnh viện. Ở chỗ này đều là những tên có bệnh tâm thần phạm tội giết người, cưỡng gian các kiểu... chính quyền không thể nào đưa vào trong trại giam như tội nhân bình thường được. Mỗi một tên ở đây trên tay đều đã dính máu người. Bởi vì biết Tần Thiên cũng là có máu mặt, cho nên tên mặt đen cố ý đem Tần Thiên đưa vào nơi này. Chỉ có đám vô nhân tính ở đây mới có thể chế phục được Tần Thiên.
- Đưa vào!
Tên mặt đen ra lệnh. Bác sỹ và y tá liền kéo cánh cửa sắt lên, sau đó đem hai người đẩy vào trong, rồi lập tức đóng nó lại.
- Được rồi, Trương Sở trưởng, chúng ta đi lên uống trà thôi. Tôi gần đây từ An Khê có đem về một ít loại trà Thiết Quan Âm hạng nhất. Chúng ta vừa uống, vừa theo dõi qua camera là được rồi.
Gã bác sỹ nhìn tên mặt đen nói.
- Tốt, vậy chúng ta đi.
Tên mặt đen vui vẻ đáp ứng. Sau đó liền hướng phía trên đi lên. Rất nhanh, cả đám đã rời đi.
Trong hành lang, Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên đang hôn mê, đem hắn đưa gần vào mặt mình, lớn tiếng gọi, sắc mặt cực kỳ lo lắng. Mà giờ phút này, rất nhiều tên bệnh nhân bắt đầu hướng hai người từ từ đi tới. (DG: bệnh nhân tâm thần mà làm cứ như Zombie) Lý Phỉ Nhi nhìn những tên người không ra người mà quỷ không ra quỷ này liền bị hù dọa, sắc mặt vô cùng khó coi.
- Tần Thiên, anh mau tỉnh lại... Tần Thiên, mau tỉnh lại, mau a!
Lý Phỉ Nhi lay Tần Thiên hô to, cũng không quản đầu Tần Thiên đè ép cặp ngực vĩ đại của nàng, liều mạng ôm đầu hắn lay động hô lớn.
- Được rồi, đừng lay nữa, ta sớm đã bị cô lay cho chết rồi a.
Tần Thiên đột nhiên mở mắt ra, nhìn Lý Phỉ Nhi nói, dọa nàng kêu to một tiếng. Sau một khắc, Lý Phỉ Nhi liền đem đầu Tần Thiên gắt gao ôm lấy, ghì vào bộ ngực của mình, mạnh mẽ đè ép, trên mặt lộ rõ vẻ mừng rỡ.
- Này này, mau buông ra, cô muốn giết ta hả, ta thở không được này.
Tần Thiên vội vàng vỗ sàn nhà hô lớn, hắn cũng không muốn thành người đầu tiên trong lịch sử bị giết vì úp mặt vào ngực, mặc dù thật sự là nó rất mềm a.
Lý Phỉ Nhi nghe được lời Tần Thiên nói, vội vàng buông ra. Vẻ mặt xin lỗi nhìn Tần Thiên, cái cái bộ dạng hung hăng trước kia hoàn toàn không thấy đâu, mà lại lộ ra bộ dáng một nữ nhân bình thường, dọa Tần Thiên kêu to một tiếng.
- Cô không sao chứ, cư nhiên tốt như vậy để cho ta chiếm tiện nghi, chẳng lẽ cô thích ta sao, ta đây có thể hay không dùng tay bóp một phát a.
Tần Thiên mê đắm dán chặt vào bộ ngực vừa mềm vừa thơm kia của Lý Phỉ Nhi. Thêm nữa, mùi hương trên người nữ nhân toát ra không ngừng kích thích lỗ mũi hắn, làm cho phía dưới đã có chút cảm giác rồi.
- Lưu manh đáng chết, lúc này còn muốn làm bậy sao, có tin lão nương đánh ngươi không.
Lý Phỉ Nhi cả giận nhìn Tần Thiên nói, nhưng là trong giọng nói quả thật không có có một chút thịnh nộ nào.
- Hì hì, đẳng cấp của ta còn trên cả lưu manh, tự nhiên là lúc nào cũng có thể làm bậy được.
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi nói, rồi ngay lập tức đứng lên, xoay người nhìn về phía đám bệnh nhân đang đi đến kia. Nhất thời hắn cũng bị dọa hết hồn. Có đến những bốn, năm chục tên a. Hơn nữa cả đám đều không giống người, cứ như hành thi tẩu nhục vậy.(có xác không hồn, nôm na là giống cương thi)
- Cô núp phía sau ta, không nên xuất hiện, để ta đối phó bọn chúng.
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi nói. Một tay che nàng phía sau, rồi chuẩn bị sẵn tư thế tấn công. Mới vừa rồi trên đường tới đây, Tần Thiên đã tỉnh lại. Bác sĩ kia tiêm cho hắn không phải là thuốc an thần mà là thuốc tê, muốn hắn hôn mê. không nghĩ tới chính là thân thể Tần Thiên mạnh mẽ hơn người bình thường gấp mấy lần, thuốc tê bình thường đối với hắn không có hiệu quả gì. Tần Thiên chẳng qua là hôn mê một lúc đã tỉnh lại. Sau đó trực tiếp ở trên xe, hắn bắt đầu tu luyện, đem thể năng cùng chiến lực dần hồi phục.
- Đúng rồi, gọi điện thoại cho Lương Văn Đạo, nói cho ông ta biết chúng ta bị giam ở chỗ này. Ông ấy sẽ phái người đến cứu chúng ta. Số của lão ta có lưu bên trong.
Tần Thiên lấy điện thoại di động của mình ra, đưa cho Lý Phỉ Nhi nói.
- Là Cục trưởng của chúng ta?
Lý Phỉ Nhi nghi ngờ hỏi.
- Đúng, không còn thời gian đâu. Cô hãy nói, Tần Thiên bị vây ở chỗ này, nói lão lập tức tới đây.
Giờ phút này, đám bệnh nhân kia đã đi tới toàn bộ, cách hai người bất quá chỉ có hai thước mà thôi.
Bên trong phòng giám sát, tên mặt đen cùng bác sỹ kia nhìn Tần Thiên tỉnh lại, hơn nữa Lý Phỉ Nhi còn đang chuẩn bị gọi điện thoại, nhất thời kinh hãi.
- Nhanh, bảo những tên kia tấn công chúng, lấy cái di dộng ra, không thể để chúng gọi người được.
Tên mặt đen gấp gáp la lên. Gã bác sỹ lập tức gật đầu rồi liền cầm micro hô to lên:
- Tất cả bên dưới, lập tức tấn công hai người kia, lấy bằng được điện thoại di động ra, ta sẽ thưởng cho các ngươi lên mặt đất một ngày! (DG: sao bị bệnh tâm thần rồi mà nói còn hiểu được !)
Trong hành lang liền vang vọng lên lời nói đó. Lập tức, ánh mắt của gần năm mươi tên bệnh nhân sáng rực lên, lộ rõ quang mang. Chúng liền nhanh chóng hướng Tần Thiên hai người đánh tới.