Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 41: Chương 41: Chiến




Tần Thiên vừa nói xong, lập tức, tất cả mọi người hướng về phía hắn, một ít còn tỏ ra kích động, bởi vì bọn họ biết Tần Thiên lợi hại. Lần trước, chính hắn đánh cho bọn người khoa thể dục thương tích đầy mình. Cho nên Tần Thiên vừa nói muốn đánh, bọn người kia liền kích động hẳn lên.

Hảo Sỏa nghe được lời Tần Thiên nói, khóe miệng lập tức lộ ra vẻ tươi cười. Hắn biết lúc này dùng phép khích tướng tuyệt đối hữu dụng.

- Làm sao, mày dám đánh sao?

Hảo Sỏa quay đầu đầy khinh thường nhìn Tần Thiên nói. Tần Thiên không thèm đáp lại, mà đứng lên, đi từ từ đến trước mặt Hảo Sỏa, nhìn hắn, lạnh lùng cười, rồi quay đầu lại, nhìn mọi người.

- Vừa rồi hắn chửi mắng mọi người như vậy, có ai tức giận không?

Tần Thiên nhìn mọi người trong lớp la lớn.

- Tức giận.

Phạm Kiến mập mạp là người hô đầu tiên, rất là lớn tiếng. Những người còn lại thì tao nhìn mày, mày nhìn tao, mới có mấy người nói yếu ớt tức giận, giọng nói nhỏ vô cùng. Sắc mặt Tần thiên nhất thời vô cùng khó coi. Đám người này đúng là một lũ lâu rồi không được ăn đòn đây mà.

- Hừ. Các người, chẳng lẽ còn muốn giống như lần trước sao? Bị người ta làm cho nhục nhã xong, một câu nói lại cũng không dám sao?

Tần Thiên nhìn mọi người lạnh lùng nói. Cả phòng học lập tức yên tĩnh, không ai dám nói chuyện.

- Chẳng lẽ các người thật đúng là đồ bỏ đi, tạp chủng hay là một loại nhân yêu. Sau này các ngươi cũng muốn cả đời bị người ta gọi như vậy sao?

Tần Thiên lớn tiếng nói.

- Muốn được người khác tôn kính thì phải có thực lực, có thực lực, có thực lực, mới có thể làm cho người khác tôn kính ngươi, sợ hãi ngươi, biết chưa?

Tần Thiên hô tiếp.

- Hiện tại, tôi hỏi các người một lần nữa, bọn họ vừa rồi mắng chửi các ngươi, có tực giận hay không?

Tần Thiên quát to.

- Tức giận.

- Tức giận.

- Tức giận.

Vài âm thanh lẻ tẻ vang lên, một ít người đã nắm chặt quả đấm, sắc mặt tức giận chờ người khoa thể dục.

- Tôi nghe không rõ. Tôi muốn đồng thanh, đồng thanh một lần nữa, các người tức giận không?

Tần Thiên hết sức quát lên.

-Tức giận.

Mạnh mẽ, cả lớp đồng thanh quát to, volume max, cực kì khí thế. Bọn người khoa thể dục bị giật mình, không biết Tần Thiên đang làm gì.

- Rất tốt, phải như vậy chứ. Các người đã tức giận, vậy chúng ta giết chết đám khốn kiếp này.

Tần Thiên trực tiếp chỉ thẳng vào bọn Hảo Sỏa nói. Hảo Sỏa cực kì giận dữ, nhưng lúc này sĩ khí của đám người Tần Thiên rất lớn, cho nên bọn hắn lựa chọn im lặng là vàng.

- Hảo Sỏa đứng đó làm gì, mở cống ngầm mà húp nước bẩn à? Không phải muốn đánh sao? Sợ à? Thật là, đã lấy tên ngu rồi người còn ngu như vậy.

Tần Thiên nhìn Hảo Sỏa trước mặt làm động tác ngoắc tay móc rỉ mũi thật tiêu chuẩn mà nói.(Nó thế này này )

- Ha ha ha ha... Thiên ca vì uy vũ, Thiên ca uy vũ.

Cả lớp cười vang, Phạm Kiến cùng mấy người giơ nắm đấm hô lớn. Rất nhanh, phía sau lục tục có người hô Thiên ca uy vũ, tiếng càng ngày càng lớn. Trong nháy mắt, cả lớp hét to lên, khí thế mười phần.

- Hừ. Nhóc con, bớt lời đi, lát nữa cho mày biết lợi hại.

Hảo Sỏa nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói, vẫy tay một phát rồi dẫn đầu khoa thể dục ra ngoài. Tần Thiên đi theo sau, sau hắn là hơn bốn mươi người trong lớp, bộ dáng rất đăm chiêu thật giống đảng phái kéo bè đánh nhau.

Rất nhanh, cả nhóm người đông đảo đã đến sân bóng rổ, người thật đông. Hảo Sỏa đã sớm chuẩn bị đội quân, muốn làm cho Tần Thiên một phen nhục nhã.

Mấy tên trong khoa thể dục trực tiếp đuổi người đang chơi trên sân đi, mạnh mẽ chiếm một sân bóng, Tần Thiên và Hảo Sỏa đi đến sân.

- Nói đi, đánh cuộc cái gì.

Tần Thiên nhìn Hảo Sỏa không thèm để ý nói, căn bản không coi đối phương ra gì.

- Rất đơn giản, mày thắng, tất cả chúng tao xin lỗi mày. Ngược lại, mày phải quỳ xuống xin lỗi chúng tao.

Hảo Sỏa nhìn Tần Thiên cười lạnh nói.

- Không thành vấn đề, đánh mấy ván?

Tần Thiên nói, không thèm để ý chút nào.

- Mười.

Hảo Sỏa nói

- Mười nhiều quá, năm thôi. tao không có thời gian lãng phí với chúng mày.

Tần Thiên nói.

- Hừ, tốt. Mày đã muốn tìm chết, tao sẽ thành toàn. Ván đầu tiên tao cầm bóng trước, vô luận thắng thua, ván thứ hai cũng tùy mày.

Hảo Sỏa nhìn Tần Thiên nói. Tần Thiên gật đầu, hai người liền triển khai trận thế.

- Thiên ca cố gắng lên, Thiên ca cố gắng lên.

Phạm Kiến ở một bên tổ chức người cổ vũ hét, thanh âm vang dội khắp sân bóng. Mà khoa thể dục bên này, nhìn Phạm Kiến tổ chức người khác hò hét, mấy người bọn hắn cũng lớn tiếng cổ vũ Hảo Sỏa cố gắng lên. Nhưng là căn bản không tạo nên chút tác dụng nào, bởi vì thanh âm thật sự là quá nhỏ, hoàn toàn bị đè ép gắt gao.

- Hừ. Nhóc con, nhìn cho kĩ, hôm nay cho mày biết thế nào là bóng rổ.

Hảo Sỏa nhìn Tần Thiên cười lạnh nói, sau đó mạnh mẽ đập bóng tới, hai tay di chuyển quả bóng qua lại hai chân, tốc độ thật nhanh, động tác đẹp mắt, rất có nghề, kĩ thuật của Hảo Sỏa đúng là không tệ.

Bất quá, Tần Thiên căn bản là phòng ngự cũng lười làm, loại tốc độ này trong mắt hắn chính là cặn bã. Cho nên khi thấy lúc Hảo Sỏa xông qua, Tần Thiên trực tiếp chính xác ra tay, nhanh chóng đẩy quả bóng một phát. Quả bóng bị đẩy ra, sau đó nhanh chóng xuyên người qua, bắt bóng tới tay, lúc này mới chỉ chưa đến mười giây. Trong nháy mắt, quả bóng đã vào tay Tần Thiên, Hảo Sỏa còn sững sờ đứng nguyên tại chỗ, nhìn quanh tìm bóng, vừa còn trong tay lão tử sao giờ đâu rồi.

- Hắc. Thằng ngu, đừng ngây người nữa, bóng ở chỗ tao này.

Tần Thiên hướng về phía hắn hô. Hảo Sỏa lúc này mới phản ứng lại, phát hiện bóng lại đang ở trong tay Tần Thiên, nhất thời sắc mặt liền cực kì khó coi. Hắn là người đứng đầu đội bóng rổ của trường, mà bóng bị trộm cũng không biết, đây là trắng trợn mất mặt.

- Ha ha ha... .

Người hệ mỹ thuật tạo hình vừa rồi thấy bóng của Hảo Sỏa bị Tần Thiên trộm mất, còn không biết, đứng nguyên tại chỗ sững sờ. Nhất thời lớn tiếng cười rộ lên, người khoa thể dục thì xấu hổ muốn độn thổ.

- Hừ. Tiểu tử, đừng vội đắc ý, chưa đánh xong đâu, ai thắng ai thua chưa biết đâu?

Hảo Sỏa không phục nói, mạnh mẽ vọt nhanh về phía Tần Thiên, thò tay đoạt cầu trong tay Tần Thiên, tốc độ nhanh phi thường.

Tần Thiên nhìn hắn xông lại, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, mạnh mẽ đưa bóng trong tay trực tiếp một tay hướng khung giỏ bóng rổ ném tới.

- Thình thịch.

Ngay lập tức, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh. Hảo Sỏa đứng sau Tần Thiên, không biết tình huống, nhưng là suy đoán Tần Thiên ném bóng tuyệt đối không thể nào vào. Bởi vì vị trí Tần Thiên còn cách vòng ném rổ ba điểm là hai thước, không thể nào chuẩn như vậy. Cho nên, Hảo Sỏa trước tiên liền xoay người hướng đáy rổ chạy đi.

Quả nhiên, quay người lại liền thấy bóng rơi trên mặt đất, cách mình không xa. Hảo Sỏa lập tức hưng phấn chạy tới, nhặt bóng lên, vội vàng tăng tốc. Sau đó thừa dịp Tần Thiên còn chưa kịp phản ứng, mạnh mẽ nhảy lên, làm một cú Dunk thật đẹp (tay không nhét bóng vào rổ), đưa bóng hung hăng đập vào trong vòng rổ. Hắn tiêu sái rơi trên mặt đất, rất là đắc ý nhìn Tần Thiên, trong lòng thầm nghĩ: “Tiểu tử, học tập lấy một chút.”

Bất quá, Hảo Sỏa rất nhanh liền phát hiện không đúng. Chính mình đập bóng vào rổ, lại không có phạm lỗi. Hắn quay lại nhìn người mình, đang cúi đầu không dám nhìn người, mà người bên mỹ thuật tạo hình hệ bên kia, đã đang ôm bụng cười lật ra, toàn bộ đều là cười nhạo.

- Chuyện gì xảy ra?

Hảo Sỏa lập tức liền hỏi người của mình bên sân.

- Kia... Cái kia... Đội trưởng, quả bóng đã được Tần Thiên ném vào rổ, cho nên việc anh vừa làm là vô dụng.

Một người khoa thể dục nhìn Hảo Sỏa sợ hãi nói. Ngay lập tức, Hảo Sỏa ngẩn người. Khó trách mới vừa rồi Tần Thiên không ngăn cản mình mình. Không phải là hắn không ngờ đến hay không đủ thời gian tới ngăn cản, mà là hắn ta căn bản không có ý định ngăn cản, cố ý để cho mọi người nhìn mình thật giống như thằng ngu, cầm lấy bóng vênh mặt đi đến đập vào rổ.

- Ha ha, Hảo Sỏa đồng học, tốc độ không tệ lắm, chỉ tiếc, đối với tao mày chỉ như thằng trẻ ranh. Xem ra, tên cùng hành động của mày thật đúng là giống nhau.

Tần Thiên nhìn Hảo Sỏa châm chọc nói. Chuyện bỏ đá xuống giếng như vậy Tần Thiên thích nhất rồi. Lúc này không đả kích còn đợi khi nào.

- Ha ha ha... .

Tần Thiên vừa dứt lời, toàn bộ người hệ mỹ thuật tạo hình ở chỗ này cười vang. Phạm Kiến càng khoa trương, trực tiếp nằm trên mặt đất cười lăn lộn.

- A... Hừ. Chỉ là một quả mà thôi, vẫn chưa xong đâu. Tiếp tục đi.

Hảo Sỏa cả giận nói, một tay lấy bóng ném cho Tần Thiên, đầy mặt dữ tợn nhìn Tần Thiên. Thật giống như đang trêu chó, chuẩn bị nhảy tường rồi.

- Ừ, Hảo Sỏa đồng học, nhìn kĩ nha, đừng phạm sai lầm như cũ nhé.

Tần Thiên nhìn Hảo Sỏa nói, ngay sau đó cầm bóng hướng rổ xông thẳng đi, mặt đối mặt tiến công Hảo Sỏa. Không nghĩ tới, đột nhiên hắn bị trượt chân, quả bóng lập tức rời tay.

Hảo Sỏa vừa nhìn, lập tức hưng phấn đoạt bóng vào trong tay, nhanh chóng lao tới vạch ba điểm. Hắn xoay người bước dài một cái, lại phát hiện Tần Thiên đã ở dưới rổ rồi. Nhưng Hảo Sỏa không sợ hãi chút nào, dùng tốc độ cao vọt mạnh, trực tiếp nhảy nổi, cài móc một phát thật đẹp, đưa bóng hung hăng hướng khung giỏ bóng rổ ném tới. Giống như bóng đã vào rổ như thường, Hảo Sỏa trong miệng lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.

Nhưng nụ cười của hắn chưa đầy một giây đã phải ngưng, trong nháy mắt ngây dại. Bởi vì Tần Thiên đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, trên mặt nở nụ cười khinh thường, sau đó bàn tay to chặn quả bóng hướng rổ bên kia hung hăng ném bóng.

- Thình thịch.

- A.

Tiếng bóng đập vào rổ bị tiếng kêu thảm thiết của Hảo Sỏa vang lên át mất. Trong nháy mắt, rổ bóng bên Hảo Sỏa bị Tần Thiên vỗ, vang dội cả sân bóng. Hơn nữa, quả bóng cực kỳ khoa trương trực tiếp một màn từ rổ bên này sang rổ bên kia, mà cả người Hảo Sỏa trực tiếp bị Tần Thiên áp té lăn trên đất, bộ dáng cực kỳ chật vật. Cái mông thân mật với nền sân, đuôi xương cụt đập trên mặt đất, đau đớn khiến hắn ôm mông kêu thảm thiết, bộ dáng cực kỳ buồn cười.

Toàn trường đều cười lật ra, Hảo Sỏa xấu hổ không còn mặt mũi, thể diện toàn bộ ném mất hết. Đuôi xương cụt té bị thương, vừa đau vừa buồn cười. Giờ phút này hắn không biết là cười trước hay đau trước, cho nên liền xuất hiện một màn như vậy. Hảo Sỏa ngồi dưới đất, diện mục dữ tợn mà cười cười, một cái tay che cái mông.

- Như thế nào, không sao chứ? Hảo Sỏa đồng học, thật là ý không tốt, hạ thủ quá độc ác. Nhưng việc này cũng không có biện pháp, ai bảo tao thích ra tay độc ác chứ. Không biết mày còn đánh được hay không?

Tần Thiên nhìn Hảo Sỏa chầm chậm nói, trên mặt là nụ cười đắc ý, lúc này không vỗ vào mặt nó còn đợi đến khi nào nữa. Tần Thiên cũng không phải là loại thắng còn tỏ vẻ khiêm nhường dối trá người. Thắng chính là thắng, ai bảo mày tìm tới lão tử gây chiến.

- Mày... A.

Hảo Sỏa nhìn Tần Thiên, đau nói không ra lời. Người khoa thể dục vội vàng đi lên muốn khiêng hắn đi, lại bị Tần Thiên ngăn cản.

- Đều cút ngay cho tao, tranh tài vẫn chưa xong đâu.

Tần Thiên lạnh lừng nhìn đám người khoa thể dục.

- Nhưng là người của chúng tao bị thương, không thể đánh rồi. Lần này tranh tài không tính, chúng tao lần sau lại đến.

Một người khoa thể dục nói.

- Không thành vấn đề, nhưng điều kiện tiên quyết là tất cả chúng mày quỳ xuống nói xin lỗi cho lão tử.

Tần Thiên lạnh lùng nói.

- Hừ. Cuộc so tài này còn xong, chúng tao tại sao phải nói xin lỗi? Chúng tao lại không thua.

Một tên nói.

- Đúng đấy, tranh tài chưa xong, ai thua ai thắng cũng không nhất định đâu.

Một người khác lại nói. Hiển nhiên, bọn họ là muốn trốn nợ rồi. Người hệ mỹ thuật tạo hình một bên nghe vậy nhất thời bất mãn, toàn bộ xông tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.