- Ai da, đều bị em cắn cho chảy máu rồi, em phải chịu trách nhiệm đó.
Tần Thiên nhìn về phía Lý Phỉ Nhi, mất hứng chỉ vào vết cắn rỉ máu.
- Tại ai... Ai kêu anh bắt nạt em, em đây chỉ là phòng vệ chính đáng.
Lý Phỉ Nhi hơi khẩn trương nhìn vết cắn, tuy không nghiêm trọng nhưng vẫn có chút lo lắng.
- Hừ! Phòng vệ chính đáng đúng không, anh đây cũng phải phòng vệ chính đáng mới được.
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi hừ lạnh, hai mắt mê đắm nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Lý nàng, chuẩn bị vươn tay ra một lần nữa thể nghiệm cảm giác mềm mại mà tối qua được thưởng thức.
"Cạch...! Phỉ Nhi!"
Đột nhiên cửa phòng bệnh bị đẩy ra, mẹ Lý Phỉ Nhi tiến vào trong làm Tần Thiên nhất thời giật mình. Hắn phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt đã thu tay lại, bày ra bộ dáng không thể nghiêm túc hơn.
- Ôi chao, mẹ, làm sao mẹ tới sớm vậy, thật là, có con ở chỗ này là được rồi mẹ cần gì phải tự mình tới. Mẹ mau ngồi xuống, con đang định xoa bóp bả vai cho Phỉ Nhi, nàng nói tối hôm qua ngủ không ngon, bả vai có nhức một chút, không nghĩ tới mẹ lại đến đây.
Tần Thiên ngượng ngùng nhìn mẹ Lý Phỉ Nhi nói, trong lòng thầm mắng, mẹ kiếp sao đi vào mà không gõ cửa, làm ta sợ muốn chết.(Biên: sao vào mà không khóa cửa )Mẹ của Lý Phỉ Nhi vừa nghe Tần Thiên gọi mình bằng mẹ lập tức vui đến nỗi cười không ngậm miệng lại được, kích động bắt lấy cánh tay Tần Thiên.
- Tần Thiên, mẹ nói cho con biết, mẹ đã chuẩn bị một phần lễ vật, mới vừa đưa tới. Mẹ bảo tài xế lái đến đây, không biết con có thích hay không.
- Lễ vật? Chở tới đây? Cái gì lễ vật muốn đưa tới đây ạ?
Tần Thiên khó hiểu nói.
- À, là một chiếc xe Ferrari.
Mẹ Lý Phỉ Nhi thản nhiên nói, Tần Thiên vừa nghe được thiếu chút cắn lưỡi. Trời ạ, đây là cái tình huống gì, không thể ngờ được bà mẹ vợ này ra tay lại hào phóng đến thế, trực tiếp tặng lun một chiếc Ferrari, như vậy có trâu bò quá không. (Biên: ngựa mới đúng)
- Sao vậy, con không thích à?
Mẹ của Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên đang khiếp sợ hỏi.
- A... không phải... không phải, con thích, chỉ là... con không biết lái xe.
- Ha ha ha... Tiểu lưu manh, anh không biết lái xe, buồn cười chết mất, ha ha ha ...
Lý Phỉ Nhi chỉ vào Tần Thiên, không nghĩ đến Tần Thiên thậm chí xe cũng không biết lái.
- Có gì buồn cười, không biết lái xe cũng rất bình thường mà.
Tần Thiên lúng túng nói.
- Đúng thế Phỉ Nhi, không biết lái xe cũng rất bình thường, con làm sao có thể giễu cợt Tần Thiên như thế.
Mẹ Lý Phỉ Nhi nhìn con gái tức giận nói. Lý Phỉ Nhi nụ cười liền tắt, khó chịu trợn mắt nhìn Tần Thiên.
- Con không biết lái xe vậy ta cứ để xe trong nhà con, các con cứ tiếp tục... cái kia... xoa bóp đi nhé.
Mẹ của Lý Phỉ Nhi thâm ý nhìn hai người rồi rời đi ngay.
- Anh phải đi học rồi, không thể giúp em nữa.
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi nói rồi đi ra ngoài làm nàng nhất thời mất hứng.
...
Rất nhanh, buổi sáng trôi qua, Hàn Thi Vũ nói trong nhà có việc, không thể đi học. Triệu Chỉ Nhược cũng không biết chạy đi đâu, Tần Thiên một mình trong phòng học nhàm chán, liền cùng Phạm Kiến bỏ học đi hồ bơi nhìn mỹ nữ tắm, việc này làm cả hai ngây ngốc hết cả buổi sáng.
Buồi chiều không có tiết, Tần Thiên liền hướng phòng làm việc Lâm Hiểu Di đi tới.
- Hiểu Di, chiều nay anh không có tiết, hay là chiều nay mình đi tìm mua nhà được không.
- Ừ, đợi em gọi điện thoai cho chủ nhiệm xin phép trước.
Lâm Hiểu Di nói rồi cầm điện thoại lên. Tần Thiên bên cạnh thì không hề an phận mà hai tay lập tức loạn động trước người nàng. Lâm Hiểu Di nhất thời thở gấp, vội vàng ngăn trở hai tay hắn lại.
- Hiểu Di, anh vừa phát hiện ra, hình như bộ ngực của em ngày càng lớn, có chuyện gì xáy ra, chẳng nhẽ đây lần dậy thì thứ hai sao.
Tần Thiên có điều suy tư ngắm nhìn bộ ngực của Lầm Hiểu Di nói.
- Đừng có quậy, đều là tiểu sắc lang anh làm, cả ngày xoa nắn, hiển nhiên sẽ lớn hơn.
- Ồ, thì ra là thế, như vậy em có muốn lớn chút nữa không.
- Đừng, em đang gọi điện thoại, anh không nên lộn xộn!
Lâm Hiểu Di một tay bảo vệ bộ ngực mình không để cho Tần Thiên xâm lược.
- Alo, Chu chủ nhiệm, em Hiểu Di đây... Trong nhà em có chuyện nên muốn xin nghỉ... vâng... đúng ạ, là mẹ em... vâng, vậy thì cảm ơn anh...
Lâm Hiểu Di nói xong liền cúp điện thoại.
- Ok, xin phép được rồi.
Lâm Hiểu Di cao hứng nói.
- Hiểu Di, em nói dối cũng không tốt đâu nhá, hài tử nói dối cần phải bị trừng phạt...
Tần Thiên cười dâm nói rồi ôm nàng bế lên bàn làm việc.
Nhất thời khắp phòng phát ra âm thanh rên rỉ liên tục dài đến hơn một giờ mới dần lắng xuống.
- Tiểu sắc lang, đây là phòng làm việc nếu như bị phát hiện thì chết mất.
Lâm Hiểu Di oán hận nhìn Tần Thiên nói.
- Hà hà, yên tâm đi, giờ mình đi ăn cơm thôi.
Tần Thiên cười nói rồi tách ra thu thập chiến trường, sau đó ra ngoài tìm địa phương ăn cơm trưa để chuẩn bị đi mua nhà. Tần Thiên trước gọi điện thoại cho Phong Tử để hắn chuyển 500 vạn vào thẻ ngân hàng của mình, rất nhanh việc chuyển khoản đã hoàn thành.
- Chúng ta đi mua ở đâu bây giờ.
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di hỏi.
- Cũng ở gần trường thôi, ở đó có building mới khai trương, nơi đó có bán và cho thuê, lại tiện đường đi làm, chúng ta qua đó xem sao.
Lâm Hiểu Di chỉ phía trước nói.
- Ừ, chúng ta đi.
Hai người đi khoảng bảy tám trăm thước thì tới builing mà Lâm Hiểu Di nói, tòa nhà này tên là Tân Uyển, khai trương chưa lâu. Tần Thiên nhìn quảng cáo phía trên một chút, một mét vuông là một vạn năm, mua xong là có thể dọn vào ở.
- Chúng ta vào xem một chút.
Tần Thiên nói rồi kéo Lâm Hiểu Di vào bên trong. Trung tâm buổi trưa trừ Tần Thiên hai người ra không còn khách nhân nào khác. Một nhân viên tiêu thụ đang cắn hạt dưa trên ghế vừa nhìn thấy Tần Thiên liền đứng lên, nhưng khi nhìn thấy hai người ăn mặc hết sức bình thường, không phải hàng hiệu liền mất đi hứng thú. Loại nhân viên building này nhận biết hàng hiệu so với nhận biết bố mẹ còn rõ ràng hơn. Không để ý tới hai người mà tiếp tục chơi điện thoại.
Tần Thiên cùng Lâm Hiểu Di cũng không để ý, đều đi vào xem một chút.
- Tiểu thư, có thể giới thiệu cho chúng ta một chút được không?
Lâm Hiểu Di nhìn nhân viên tiêu thụ này nói.
- Không tự mình nhìn được à, phía trên không phải có chú thích sao.
Nhân viên này không nhịn được nhìn Lâm Hiểu Di nói, lại tiếp tục chơi điện thoại của mình, tin nhắn qua QQ không ngừng truyền đến làm nhân viên building không ngừng phát ra tiếng cười. (Biên: QQ là mạng chat phổ biến ở TQ, kiểu như Y!M ở VN)
Tần Thiên nhất thời không vui, ông đây tới mua nhà, là khách, khách hàng là thượng đế, mà ngươi lại không giới thiệu cho lão tử, lại còn dám lớn tiếng với nữ nhân của ta, đúng là muốn chết. Tần Thiên lập tức muốn giáo huấn tiểu lâu la này, bất quá bị Lâm Hiểu Di ngăn lại.
- Tần Thiên, anh xem, có một số phòng tương đối đẹp, hay chúng ta đi nhìn một chút.
Lâm Hiểu Di hướng về phía Tần Thiên nói, rồi chỉ vào một căn hộ nhỏ tương đối tiện nghi, cũng là muốn giúp Tần Thiên tiết kiệm một chút.
- Không thể, quá nhỏ, chỉ 70m². Anh muốn mua căn hộ lớn một chút, chọn cái này đi, 150m².
- Nhưng mà... Đắt quá, vài trăm vạn đấy.
- Hừ! Mua không nổi thì không nên nhìn, xem xét mất thời gian.
Nhân viên tiêu thụ ở một bên giễu cợt nói.
- Cô...
- Thôi đi Tần Thiên.
Lâm Hiểu Di một lần nữa ngăn cản nói.
- Hừ!
Tần Thiên hừ lạnh một tiếng cố kìm chế lửa giận.
- Tiểu thư, phiền cô dẫn chúng ta đi xem căn phòng này được không.
Lâm Hiểu Di chỉ vào một căn 150m² nói.
- Các người rốt cuộc có tiền mua hay không? Không có tiền thì xem hay không xem cũng như nhau, đều mất thời gian, thật là phiền.
Nhân viên kia không nhịn được nói, theo nàng thấy hai người Tần Thiên căn bản quỷ nghèo, không thể có tiền mua được nhà. Nhịn không được vung tay đem quyển catalogue giới thiệu trên tay Lâm Hiểu Di giật ra, nện vào đầu nàng.
- A!
Lâm Hiểu Di nhất thời kêu lớn, ôm kín trán. Nữ nhân kia nghe Lâm Hiều Di kêu đau cũng không để ý tới mà tiếp tục chơi điện thoại di động của nàng.
- Hiểu Di, em không sao chứ.
Tần Thiên vội vàng hỏi, nhìn thấy trán Lâm Hiểu Di đỏ một cục nhất thời giận dữ.
- Con mẹ mày chứ, phụ nữ của ông mày mà mày cũng dám ăn hiếp, đáng chết.
Tần Thiên tức giận nói, lúc này không ai ngăn cản được hắn nữa, đi tới nhân viên tiêu thụ trước mặt trực tiếp cho nàng một cái bạt tai.
- Bốp !
Ả kia bị Tần Thiên cho một tát ngã trên mặt đất, một bên má trực tiếp sưng lên.
- A... Ngươi dám đánh ta, bảo vệ, cứu... có kẻ đánh người.
Nữ nhân viên tiêu thụ hô lớn gọi hai an ninh phía ngoài chạy vào.
- Mau, bắt hắn, hắn đánh ta.
Nhân viên tiêu thụ chỉ vào Tần Thiên nói, hai bảo vệ kia nghe được liền chuẩn bị động thủ.
- Các người thử một chút xem thế nào.
Tần Thiên quay đầu lạnh lùng nhìn, lãnh ý trên người hắn phát ra làm cho cả hai ngẩn ra, không dám động thủ.
- Chuyện gì đang xảy ra.
Một nam tử đeo kính mắt từ trên lầu đi xuống, chừng ba mươi tuổi, cực kỳ nhã nhặn, hắn nghe được bên dưới ầm ỹ liền đi xuống, thấy cảnh tượng dưới lầu thì nhất thời sắc mặt đột biến.
- Giám đốc, bọn họ đánh tôi, hai tên quỷ nghèo này không mua nổi nhà còn nói này nói kia. Tôi tốt bụng tiếp đãi họ, bọn họ nói tôi thái độ phục vụ không tốt, cuối cùng động thủ đánh người, ngài phải ra mặt làm chủ cho tôi, giám đốc!
Nữ nhân viên kia thấy cấp trên đi xuống lập tức dành “báo án” trước, đổi trắng thay đen.