Tính từ lúc Tần Thiên hôn mê tới giờ đã là qua một đêm. Tần Thiên tỉnh lại, cái loại cảm giác cả người vô lực như lần trước lại đến, thật giống như cả đêm làm một trăm lần vậy, không còn tí khí lực nào.
- Bà mẹ nó, ta như thế nào lại hôn mê a.
Tần Thiên lầu bầu nói, nhìn chung quanh, không có người, hắn lại nhắm mắt lần nữa, bắt đầu tu luyện.
Hai giờ sau đó, cửa phòng bệnh mở ra, Tiêu Du đi đến, cầm trong tay hộp đựng cơm ngồi xuống giường bệnh, nhìn Tần Thiên một chút rồi đem hộp cơm đặt lên bàn.
- Tiểu Thiên, mở mắt ra đi.
Tiêu Du nhìn Tần Thiên nói, lập tức Tần Thiên liền từ trong trạng thái tu luyện tỉnh lại.
- Hắc hắc, chị, sao chị biết em tỉnh rồi?
- Ta là chị ngươi, còn có cái gì không biết a, ngươi tiểu tử này, luôn khiến người nhà lo lắng, may là không có chuyện gì, đại sự như vậy cũng không nói một tiếng, tự mình chạy đi cứu tiểu Nhã, nếu xảy ra chuyện thì phải làm sao hả...
Tiêu Du nói với giọng trách cứ, nhưng trong mắt tràn ngập tình yêu thương.
- Hì hì, đừng lo lắng mà, đúng rồi, chị à, em không cần phải ở trong này đến một tuần đâu.
- Không cần, bác sĩ nói em không có việc gì, chỉ cần về nhà nghỉ ngơi hai ngày là khỏe rồi, chị đem bữa sáng tới, em dậy ăn đi, chị còn phải đi làm trước, Phỉ nhi sẽ tới đón em về nhà.
- Ok.
Tần Thiên mỉm cười nói. Đột nhiên, sắc mặt chợt biến đổi, gọi Lý Phỉ Nhi tới đón mình, ặc ặc, vậy chuyện tối hôm qua...
- Chị à, thật ra thì không cần người khác tới đón, mọi người ai chả bận việc, không nên quấy rầy Lý cảnh quan, em xem không bằng chính mình tự đi về là được rồi.
Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh liền mở ra, Lý Phỉ Nhi một thân cảnh phục đi đến.
- Móa, có cần thiết nhanh như vậy không, cô cũng rảnh quá nhỉ, không phải đi làm à?
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi buồn bực nói.
- Phỉ nhi,em tới rồi, chị đi trước, để hắn ăn sáng xong em đưa hắn về nhà nhé.
Tiêu Du nhìn Lý Phỉ Nhi nói, sau đó xoay người đi ra ngoài.
- Khụ khụ, cái kia... Lý cảnh quan, Lý đại mỹ nhân, chào buổi sáng nha.
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi có chút khẩn trương cười nói, thần sắc cực kỳ không tự nhiên.
Lý Phỉ Nhi cũng không nói chuyện, mà xoay người đóng cửa lại, sau đó một lần nữa trở lại ngồi xuống bên cạnh Tần Thiên, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn.
- Kia... Cái kia... Cái kia...Lý cảnh quan, thật ra thì... Thật ra thì chuyện ngày hôm qua ta không phải cố ý, ta thề, nếu cố ý thì ta không phải là người...
Tần Thiên gấp gáp nói.
Thấy Lý Phỉ Nhi không trả lời, Tần Thiên lại nói tiếp:
- Chuyện ngày hôm qua ta thật sự xin lỗi, hi vọng cô có thể tha thứ cho ta, cô muốn ta bù đắp thế nào cũng được.
- Thật sao? Ngươi nói thật chứ?
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên, đột nhiên lộ ra một nụ cười kì dị. Trong nháy mắt, Tần Thiên thấy sởn hết gai ốc, hắn dự cảm thấy sắp có chuyện không tốt.
- Dĩ nhiên... Nhưng mà ta bán nghệ không bán thân, bất quá, nếu cô muốn, ta cũng có thể cho cô sờ một chút, dù sao cũng là công bằng với chuyện hôm qua!
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi ngượng ngùng mà nói.
- Lăn đi, ai muốn cái thân thể lưu manh này!
Lý Phỉ Nhi nhất thời cả giận nói.
- Vậy cô muốn làm gì a?!
- Ngươi trước ăn xong bữa sáng rồi hãy nói, đợi lát nữa đi theo ta sẽ biết.
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên thần bí nói.
Lập tức Tần Thiên liền cầm lấy bữa sáng bên cạnh bắt đầu ăn, lúc này Triệu Tiểu Nhã đi đến, thấy Tần Thiên tỉnh lại thì nhất thời mừng rỡ, trực tiếp nhào tới trên người Tần Thiên ôm thật chặt.
- Anh Tần Thiên, anh làm người ta sợ muốn chết.
Triệu Tiểu Nhã ôm Tần Thiên nói.
- Khụ khụ, tiểu Nhã, không nên như vậy, mau buông ra, như vậy không tốt đâu.
Tần Thiên cười khan hai tiếng hướng về phía Triệu Tiểu Nhã nói, bên cạnh Lý Phỉ Nhi bày ra một bộ mặt khinh bỉ.
- Hì hì, anh Tần Thiên, anh cũng nhập viện rồi, sau này chúng ta có thể làm bạn a.
Triệu Tiểu Nhã hưng phấn nhìn Tần Thiên nói, Tần Thiên vừa nghe thiếu chút nữa đã hôn mê, cô bé này thấy mình nhập viện rồi lại còn cao hứng như thế.
- Khụ khụ, tiểu Nhã, bọn anh chuẩn bị xuất viện, không thể chơi với em đâu.
Triệu Tiểu Nhã vừa nghe vậy khuôn mặt đang tươi tỉnh liền sụp xuống.
- Yên tâm, anh buổi tối sẽ đến thăm em, mau trở về đi thôi.
Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã nói. Triệu Tiểu Nhã rất không tình nguyện bĩu môi, ở trên mặt Tần Thiên hôn một cái, sau đó liền đi trở về.
- Cầm thú!
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên khinh bỉ nói. Tần Thiên mặc kệ nàng, ăn hết bữa sáng một cách ngon lành.
Ăn xong Tần Thiên thoải mái ợ một cái, sau đó nghỉ ngơi tầm ba bốn tiếng, khôi phục được sáu bảy phần sức mạnh.
- Tốt lắm, chúng ta có thể đi được rồi.
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi nói, Lý Phỉ Nhi gật đầu, ném một bộ đồ lên giường.
- Thay đồ đi.
Lý Phỉ Nhi nói xong thì đi ra ngoài.
Tần Thiên cầm bộ quần áo lên nhìn một chút, nhất thời trừng to mắt, đây là thể loại y phục gì vậy, từ thế kỷ trước sao, làm sao cũ như vậy, lại còn không có giặt qua nữa.
- Hừ, cô nàng này muốn làm gì đây.
Tần Thiên lầu bầu nói, sau đó cầm quần áo cởi ra thay, lập tức một làn khí xộc tới khiến hắn suýt ói ra.
Chỉ chốc lát, Lý Phỉ Nhi cũng tiến vào, nhìn nàng, Tần Thiên giống như bị sét đánh, cô nàng này lại tạo hình thành một cô gái nông thôn, hơn nữa còn là cô gái nông thôn ngực lớn, nhìn qua cả người dính đầy bùn đất.
- Kháo… bát phụ (người đàn bà đanh đá), cô làm cái gì vậy a, làm sao mặc thành như vậy, đóng phim à, hơn nữa y phục này là ở đâu trộm tới, làm sao lại có một cỗ mùi hôi nách không xua đi được thế này.
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi ai oán nói.
- Có ngươi mới đi trộm, đây là ta mua ở công trường, một trăm đồng tiền một bộ đấy.
- Móa, loại y phục này một trăm đồng tiền cô có thể mua cả một xe cũng được, có thể đổi hay không a, mùi hôi nách nặng nề quá, ta chịu không được rồi.
Tần Thiên bịt mũi gấp gáp nói.
- Ít nói nhảm, đi theo ta!
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói, sau đó xoay người ra cửa, Tần Thiên nhìn nhìn, không thể làm gì khác hơn là đem vẻ mặt buồn bực đi theo.