- Hì hì, em biết ngay lão công sẽ không tin tưởng ngay mà, cho nên em cố ý mang vật đính hôn năm đó của chúng ta đến.
Triệu Chỉ Nhược dịu dàng cười nhìn Tần Thiên nói, trực tiếp gọi Tần Thiên là lão công. Sau đó không biết nàng làm thế nào, trong tay nàng có tia sáng chợt lóe, một khối ngọc bội màu xanh hiện lên trên tay. Khối ngọc bội đại khái to bằng một chén trà lớn, hình dạng một nửa vòng tròn trên mặt khắc đồ án Phượng Hoàng.
Tần Thiên lần đầu tiên nhìn thấy, con ngươi mạnh mẽ co rút, không tự chủ được sờ chiếc đến chiếc ngọc bội mình đang đeo trên cổ, ngọc bội của mình khắc hình rồng. Hắn trực tiếp tháo xuống, sau đó cầm lấy miếng ngọc bội của Triệu Chỉ Nhược. Hai mảnh ngọc bội hợp lại vừa khít tạo thành một hình tròn, đường vân toàn bộ phù hợp, nhất Long nhất Phượng vượt cửu thiên.
- Cô thật sự là Triệu Chỉ Nhược?
Tần Thiên vẫn còn không tin hỏi. Khối ngọc bội của Tần Thiên là do ông nội hắn cho từ lúc bé. Ông cũng nói với hắn còn có một miếng ngọc bội hình Phượng hai khối hợp chung mới đầy đủ, hơn nữa có một tác dụng rất lớn. Tần Thiên cũng không biết, ông nội hắn cũng không nói qua.
- Em lừa anh làm gì. Lão công tốt, tại sao anh có thể hoài nghi người ta như vậy? Người ta rất thương tâm.
Bộ dáng Triệu Chỉ Nhược đáng thương nhìn Tần Thiên nói. Hai trái đào trước ngực cao vút ma sát tay hắn, trêu chọc Tần Thiên nhưng hắn không có tâm tư để ở đó, mà đang trầm tư. Triệu Chỉ Nhược rốt cuộc có mục đích gì? Hắn tuyệt đối không tin trên thế giới này có chuyện tốt như thế này phát sinh, tự nhiên không đâu có được một mỹ nữ đưa đến. Ngay cả nhân phẩm của hắn bạo phát cũng không thể được như thế. Quá con me nó vô lý rồi.
- Cô hiện tại muốn thế nào?
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược nói, đồng thời đưa miếng ngọc bội trả lại nàng. Triệu Chỉ Nhược nhận lấy, trong tay lại phát sáng miếng ngọc bội liền biến mất.
- Hắc hăc, anh nói đi. Người ta là vị hôn thê của anh, tìm anh rõ là để kết hôn rồi. Chẳng lẽ anh không muốn kết hôn với người ta sao?
Hai mắt Triệu Chỉ Nhược lấp lánh nhìn Tần Thiên nói.
- Không muốn.
Tần Thiên nói thẳng.
- Tại sao? Chẳng lẽ người ta không đủ xinh đẹp sao?
Triệu Chỉ Nhược thương tâm nói.
- Không phải vậy, là bởi vì anh đã có nữ nhân rồi.
Tần Thiên thản nhiên nhìn nàng nói. Sau đó kéo tay Hàn Thi Vũ đến bên mình, khiến Hàn Thi Vũ bị dọa kêu to một tiếng, đồng thời trong lòng nàng chuyển từ mất mát sang kích động. Trong nội tâm nàng giờ đang bừng lên sự vui vẻ vô hạn.
- Cô ấy là nữ nhân của anh, cô ấy lớn lên xinh đẹp không kém so với em.
Tần Thiên thản nhiên nhìn Triệu Chỉ Nhược nói.
- Chị ấy? Anh chọn chị ấy?
Triệu Chỉ Nhược nghi hoặc nhìn Tần Thiên nói. Nhưng sau đó lại liếc qua Hàn Thi Vũ, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng kì dị khiến Hàn Thi Vũ bị hù vội vã cúi đầu xuống, không dám nhìn Triệu Chỉ Nhược.
- Có cái gì không thể sao?
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược nói, nhân cơ hội đem tay rút ra khỏi nàng, hai tay ôm Hàn Thi Vũ, khiến cô trấn động.
- Hắc hắc tay chân cũng nhanh thật nha.
Triệu Chỉ Nhược nhìn Hàn Thi Vũ nói. Nhưng sau đó lại nhìn Tần Thiên nói:
- Anh có chị ấy, em không quan tâm. em sẽ làm bạn gái nhỏ của anh.
“Sát! Mẹ nó chẳng lẽ mình có hào quang vô địch sao? Việc như vậy còn có thể nói rõ ràng, lại còn có chuyện tốt như thế này?” Tần Thiên giật mình nhìn Triệu Chỉ Nhược nghĩ, cô gái này rốt cuộc đánh chủ ý gì ở mình?
- Nhưng mà anh không cần, em đi đi.
Tần Thiên lạnh lùng từ chối làm Triệu Chỉ Nhược bất ngờ ngẩn người. Trong mắt nàng hiện lên vẻ chấn kinh, nhưng khôi phục bình thường ngay sau đó.
- Ô ô …. Anh phụ lòng người, lại nỡ đối xử như vậy với người ta như vậy, người ta thật đau lòng. A, ô ô ô người ta không để ý đến anh nữa …
Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên khóc lóc nói, sau đó chạy ra ngoài. Nàng chạy ra cửa nhưng Tần Thiên cũng không đuổi theo. Rốt cuộc không biết cô nàng này đang giở trò gì? Cẩn thận vẫn tốt hơn.
- Tần Thiên, cô ấy thật sự là vị hôn thê của anh sao? Anh sẽ không cưới cô ấy chứ?
Hàn Thi Vũ khẩn trương nói.
- Hắc hắc, em ghen tị sao?
Tần Thiên không trả lời mà mà nâng cằm Hàn Thi Vũ đang khẩn trương hỏi.
- Em … em không có, chỉ là tùy tiện … tùy tiện hỏi một chút mà thôi. Anh không muốn thì trả lời một cái là xong.
Hàn Thi Vũ lúng túng nói, vội vàng quay ra chỗ khác, không dám nhìn Tần Thiên.
- Yên tâm, anh sẽ không nỡ bỏ một đại mỹ nữ như em đâu.
Tần Thiên một tay nhẹ nhàng quay đầu của nàng lại đặt một nụ hôn lên đôi môi anh đào của nàng, khiến khuôn mặt Hàn Thi Vũ đỏ bừng đầy ngượng ngùng, nhưng thần sắc lại rất cao hứng.
- Tốt lắm, chúng ta nên làm chính sự rồi.
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ nói, ngay sau đỏ buông nàng ra đi tới chỗ nam tử kính đen. Người này vẫn đứng ở đó không dám di chuyển, sắc mặt đã bị dọa đến mức tái nhợt. Không ai biết rõ hơn hắn sự lợi hại của Triệu Chỉ Nhược. Hắn vừa chứng kiến toàn bộ tiểu đệ của mình bị một nữ nhân hạ gục mà không tốn đến mười giây mà bản thân hắn cũng bị nàng điểm huyệt, không thể nào cử động được.
- Mày cũng đã thấy dám động thủ với tao sẽ không có kết quả tốt. Mày muốn sống hay chết? Lựa chọn một cái, ba giây đồng hồ cho mày suy nghĩ.
Tần Thiên lạnh lùng nhìn hắn nói. Trong giọng nói hiện lên sự chân thực đáng tin đầy tàn khốc.
- Muốn sống!
Kính đen nam trực tiếp hồi đáp.
- Rất tốt, tao hiện tại cho mày một cơ hội sống, nếu mày đủ tự tin thì theo tao lăn lộn. Như thế nào?
Tần Thiên nhìn nam tử kính đen nói.
- Theo mày lăn lộn?
Kính đen nam tử giật mình nhìn Tần Thiên hỏi lại, không hiểu Tần Thiên có ý gì? Chẳng lẽ Tần Thiên đã lợi hại thế này còn cần tiểu để sao?
- Làm sao? mày không muốn hả?
Tần Thiên nhìn nam tử nói.
- A! Không, tôi nguyện ý, tôi nguyện ý. Chẳng qua là có chút thắc mắc anh lợi hại như vậy còn cần loại tiểu nhân vật như tôi làm gì?
Kính đen nam từ nhìn Tần Thiên khó hiểu hỏi.
- Muốn biết sao?
Tần Thiên nhìn nam tử kính đen gật đầu. Hắn móc điện thoại di động từ túi ra, ấn gọi một cú, sau đó thả lại vào túi.
- Bọn mày gọi vào số điện thoại này tìm một thằng tên là Phong Tử bảo mang người của mày tìm cậu ta, cậu ta sẽ an bài cho mày. Đến lúc đó sẽ biết!”
Tần Thiên nhìn kính đen nam tử nói sau đó liền xoay người định đem Hàn Thi Vũ ra ngoài.
- Chờ chút.
Kính đen nam tử vội hô.
- Làm sao? Còn có gì không nói rõ sao?
Tần Thiên hỏi.
- Không phải vậy, anh nói có thể thả tôi đi. Nhưng hiện tại tôi không tài nào nhúc nhích được.
Kính đen nam tử gấp gáp nhìn Tần Thiên nói, giờ phút này hắn cảm giác được cơ thể mình đang vô cùng mệt mỏi.
- Chủ nhân hắn bị điểm huyệt, anh chỉ cần dùng ngón tay ấn mạnh ở năm thước dưới bả vai hắn hai cái là được.
Lời Ba Ba Ca lập tức vang lên trong óc Tần Thiên. Hắn liền vươn tay làm theo nhưng gì Ba Ba Ca nói, điểm trên người nam tử kính đen khiến hắn hét thảm ngã lăn trên mặt đất đồng thời khôi phục được hành động.
- Đi thôi, chúng mình đi về.
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ nói. Nhưng sau đó lại trực tiếp kéo nàng ra ngoài, vừa ra thấy một chiếc Mercesdes Benz đậu tại đây.
- Ủa đây không phải là xe của nhà em sao? Tại sao nó lại ở đây?
Hàn thì Vũ nghi ngờ hỏi nhưng lại bị Tần Thiên kéo lại.