Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 98: Chương 98: Một ngày đẹp trời




Giờ phút này Sở Tương Tương khẩn trương muốn chết, hai tay nàng gần như ướt đẫm bởi mồ hôi, gắt gao nắm chặt vào thành ghế, khoảnh khắc mà đầu lưỡi của Tần Thiên chọc thủng phòng tuyến mà đưa vào miệng nàng, cả người nàng thoáng cứng đờ, nhưng sau đó một cảm giác kì diệu không nói nên lời chợt ập đến, bất giác không nhịn được, nàng đưa lưỡi mình lên phối hợp với Tần Thiên.

Tần Thiên cảm nhận được sự đáp lại của Sở Tương Tương mặc dù còn có sự cứng nhắc nhưng dưới sự chỉ điểm của danh sư Tần Thiên, chiếc lưỡi đinh hương của nàng dần bị Tần Thiên ngậm trong miệng nút lấy nút để khiến cho Sở Tương Tương không khỏi rên khẽ.

- Ư....

Hai người hôn nhau hồi lâu, nhân tính nguyên thủy của Sở Tương Tương dần được kích phát, nàng điên cuồng đáp lại, hút lấy đầu lưỡi của Tần Thiên, tựa hồ viêc này có thể trung hòa cảm giác ham muốn nguyên thủy của nàng

Bàn tay Tần Thiên dần dần rời khỏi mặt nàng mà đáp xuống khối cầu nhu nhuyễn bên dưới, mặc dù cách lớp áo nhưng vẫn tận lực xoa bóp.

Từng đợt khoái cảm từ rên ngực truyền đến làm cho Sở Tương Tương cực kì thoải mái, cả người không khỏi nóng dần lên, cánh rừng nguyên thủy nằm giữa cặp chân đang kẹp chặt kia đang bắt đầu có dấu hiệu mưa phùn nhàn nhạt, cảm giác khô nóng pha chút ướt át làm nàng cảm thấy khó chịu càng điên cuồng mà đáp lại Tần Thiên.

Mà Tần Thiên cũng dần dần gia tăng lực tay, một tay khác cũng dần hướng vào trong áo của Sở Tương Tương, bởi vì cổ áo Sở Tương Tương khá thấp cho nên hai quả cầu no tròn chen chúc một chỗ làm nổi bật lên cái khe sâu thăm thẳm hút hồn. Tần Thiên vươn tay tới, cực khổ chen vào hòng chiếm đoạt vị trí tiêu hồn đó nhưng tiếc là áo của Sở Tương Tương rất chật khó mà chen vào.

Tần Thiên thấy vậy liền xuất tuyệt chiêu, dự định thâm nhập đuòng khác bằng cách kéo váy Sở Tương Tương xuống, nhưng không nghĩ tới một tay Sở Tương Tương lại chặn tay hắn lại, không cho hắn thực hiện.

- Không nên, Tần Thiên!

Sở Tương Tương khẩn trương nhìn Tần Thiên nói.

- Không sao đâu, người khác không thấy đâu.

Tần Thiên nhỏ giọng dụ dỗ, sau đó lại tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình, Sở Tương Tương ngăn cản một chút rồi cũng tùy ý để mặc Tần Thiên. Tần Thiên lập tức đem hai bên váy nàng kéo xuống, lập tức hai quả cầu to tròn như được giải phóng khỏi nhà giam chật hẹp ngạo nghễ phô bày vẻ đẹp của mình ra bên ngoài, mặc dù không nhìn thấy rõ nhưng điều này lại khiến cho hắn và Sở Tương Tương càng thêm hưng phấn.

Sau khi kéo bỏ váy của Sở Tương Tương xuống, Tần Thiên nhanh chóng cướp thời cơ công thành chiếm đất mạnh mẽ vươn tay chiếm cứ hai quả cầu no đủ.

- Ư!

Một tiếng rên khẽ thoát ra từ miệng Sở Tương Tương, nhưng do nàng cố gắng áp chế nên lại làm tăng thêm ý vị tiêu hồn làm Tần Thiên không khỏi gia tăng lực độ. Sở Tương Tương cuống quýt rên khẽ, hai tay vội vàng ngăn lại tay Tần Thiên không cho hắn khinh bạc nàng thêm nữa.

Nhưng Tần Thiên mặc kệ hết thảy, hắn nhanh tay vòng ra phía sau giải khai phòng tuyến cuối cùng trên ngực Sở Tương Tương, Sở Tương Tương cực kỳ kinh hãi, vội vàng ngăn cản tay Tần Thiên lại nhưng Tần Thiên còn nhanh hơn đã thành công đẩy mảnh áo vướng víu lên trên, nhất thời hai quả cầu tuyết trắng bóng chính thức lộ ra, Sở Tương Tương vội vàng giơ tay che lại.

- Tần Thiên, không nên!

Sở Tương Tương vừa xấu hổ vừa khẩn trương nói, đây là một trong các cấm địa của phụ nữ nha.

- Tương Tương, trái cây đã gọt vỏ em không định chỉ cho anh nhìn không chứ hả.

Tần Thiên nhỏ giọng dụ dỗ bên tai Sở Tương Tương.

- Kia… vậy về sau anh sẽ đối tốt với em chứ?

Sở Tương Tương khẩn trương hỏi, nàng không muốn Tần Thiên chỉ là khoảnh khắc vui đùa với mình, nàng muốn nhận được một hứa hẹn, nữ nhân luôn là vậy, vĩnh viễn luôn cần lời hứa hẹn từ nam nhân. (Biên: Mặc dù biết là nó chả đáng giá 1 xu)

- Yên tâm, sau này nàng đã là nữ nhân của ta rồi, ta nhất định sẽ đối tốt với nàng.

Tần Thiên nhìn Sở Tương Tương dịu dàng nói, sau đó xuất thủ đẩy tay Sở Tương Tương ra, nàng chỉ hơi vặn người một cái rồi từ từ buông thõng tay ra.

Tần Thiên liền một đường xông tới, hai tay trùm lên khối cầu nhu nhuyễn không chút nào che đậy của Sở Tương Tương, dùng sức niết một cái, nhất thời một cảm giác êm dịu no tròn mềm mại co dãn đến tận cùng truyền đến, cảm giác này cũng giống với lúc cùng Lý Phỉ Nhi, một cảm giác làm cho người ta cực kỳ say mê, Tần Thiên không nhịn được cúi đầu ngậm vào phía trên đỉnh đầu kia đồng thời dùng sức mút.

Trong nháy mắt, cả người Sở Tương Tương rung động một cách mãnh liệt, thiếu chút nữa không kìm được mà kêu lên, động thiên bên dưới không kìm được mà mưa tuôn ra ào ạt, dường như nhận thấy bên dưới truyền đến một cảm giác cực kỳ khó chịu, Sở Tương Tương không khỏi khép chặt hai chân lại, một cảm giác thoải mái nói không nên lời nhất thời truyền tới, cộng thêm việc Tần Thiên không ngừng chấm mút tạo cho nàng một cảm giác trước nay chưa từng có, thanh âm rên rỉ khẽ phát ra từ khóe miệng nàng.

Tần Thiên cảm nhận được biến hóa của Sở Tương Tương, biết nàng đã bắt đầu mất phương hướng, lập tức càng ra sức hút lấy hai đểm mềm mại, một tay trắng trợn xoa nắn, nhất trụ kinh thiên bên dưới cũng đã trở nên cứng rắn không gì đè nén nổi.

Giờ phút này, Triệu Tiểu Nhã ở bên cạnh đã phát hiện hai người Tần Thiên có cái gì đó không đúng, liền lặng lẽ nhìn qua, nhất thời phát hiện Tần Thiên và Sở Tương Tương đang làm loạn ở bên cạnh. Nhất thời trong lòng Triệu Tiểu Nhã sinh ra cỗ tức khí, nhưng lại không thể làm gì, ai bảo mình thích tên hoa tâm đại củ cải này, hai lỗ tai nhất thời dựng lên, nghe tiếng rên của Sở Tương Tương nàng cảm giác có chút khó chịu, không kìm chế được mà đưa tay mò xuống bên dưới, nhất thời một trận khoái cảm ập tới.

- Không được, không thể để một mình nàng sướng được, ta cũng muốn!

Triệu Tiểu Nhã thầm nghĩ, sau đó liền nhích lại bên cạnh Tần Thiên, đưa tay ôm lấy ngang eo Tần Thiên, đang ra sức phục vụ cho Sở Tương Tương , Tần Thiên nhất thời cả kinh, động tác trên tay và miệng nhất thời dừng lại.

- Thảm rồi, bị tiểu Nhã phát hiện rồi, làm sao mới tốt bây giờ.

Tần Thiên nghĩ thầm, Tần Thiên dột ngột dừng lại làm cho Sở Tương Tương cảm giác khó chịu, trống rỗng, vừa định hỏi Tần Thiên thì nhất trụ kinh thiên bên dưới đã bị bàn tay nhỏ bé của Triệu Tiểu Nhã tóm lấy mà vuốt lên xuống.

- Không có... không có chuyện gì, chúng ta tiếp tục.

Tần Thiên phục hồi lại tinh thần, rồi tiếp tục công việc dang dở của mình. Vừa xoa nắn hạt anh đào vừa nghĩ thầm trong đầu, tiểu nha đầu này thật sự không tức giận sao.

Triệu Tiểu Nhã lúc này một tay xua đũng quần của Tần Thiên, một tay tự đưa vào huyệt động của mình, nơi đó đã sớm ướt nước từ bao giờ. Triệu Tiểu Nhã đỏ bừng cả mặt thở hổn hển, tốc độ các ngón tay càng lúc càng nhanh, nhưng cũng khó có thể lên đỉnh được, nàng cảm giác ba ngón tay của mình so với cái đó của Tần Thiên còn kém xa.

Nghĩ tới đó nàng bèn dừng lại, đưa tay kéo khóa quần của Tần Thiên xuống, nắm lấy đại bổng lôi ra ngoài. Tần Thiên được sung sướng cả đôi đường, thầm hô hôm nay là ngày gì mà tốt số quá, được mập mờ với hai mỹ nữ cùng lúc.

Nhân sinh cực lạc cũng chỉ đến thế mà thôi. Tần Thiên thầm nghĩ, một tay lặng lẽ rời khỏi tuyết cầu của Sở Tương Tương, luồn ra phía Triệu Tiểu Nhã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.