- Cô định điều tra như thế nào, nơi này lớn như vậy làm sao tìm được nhà máy làm sữa bột giả…
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhihỏi.
- Không biết.
Lý Phỉ Nhi trả lời rất dứt khoát..
- Ta kháo!
Tần Thiên thực muốn chửi cho cô ta một trận.
- Tôi thấy hay là chúng ta lăn về nhà ngủ thôi.
Tần Thiên buồn bực nhìn Lý Phỉ Nhi, nói.
- Không được, nhất định phải tra tới cùng, đi!
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên nói, sau đó đi bừa về một phía. Quanh nơi này kiến trúc nhà cửa hoàn toàn không có tí trật tự quy hoạch nào, cực kì hỗn loạn, nhà ngói, nước bùn, phòng trọ hỗn loạn chung một chỗ, đến khẩu âm cũng khác nhau, Lan Châu quán, món cay Tứ Xuyên, các quán ăn vặt…khắp nơi đều như vậy.
Hai người Tần Thiên đi vào trong, đồng phục của hai người thật sự quá khác biệt, vượt quá khả năng nhận biết của người dân nơi đây, rất nhiều người đi ngang qua không nhịn được dừng lại xem một chút.
- Bác gái, ngài khỏe, xin hỏi một chút, bác có biết nơi này có nhà máy chế biến sữa bột giả không.
Lý Phỉ Nhi trực tiếp kéo một bác gái đi ngang qua hỏi, bác gái lập tức lắc đầu tỏ vẻ không biết, sau đó nhanh chóng rời đi.
- Ách… Tôi lạy cô, cô có thể sử dụng cái đầu của một cảnh sát được không?
Tần Thiên bất lực nhìn Lý Phỉ Nhi, thảo nào đến giờ cô tôi vẫn chỉ là thực tập.
- Không làm như thế thì làm thế nào a?
Lý Phỉ Nhi chu miệng nói. Tần Thiên bèn buồn không thèm đáp nữa.
- Này chú, chú có biết chỗ làm sữa bột giả ở đâu không?
Lý Phỉ Nhi lại vừa ngăn một đại thúc trung niên lại hỏi.
- Không biết, không biết.
Người kia nói đại một tiếng rồi trực tiếp quay đầu rời đi, Lý Phỉ Nhi không nhụt chí, lại hỏi them một người, còn chưa mở miệng, đã phát hiện ra người này nhìn chằm chằm vào bộ ngực cao vút của mình, nhất thời giận dữ, liền muốn lao vào động thủ, Tần Thiên vội vàng tóm lấy nàng ngăn lại, để cho tên người nọ lủi đi.
- Ta kháo, cô điên à, chúng ta tới tra án chứ không phải đánh nhau.
- Hừ! Ai bảo tên kia háo sắc, lần sau gặp lại tôi nhất định đánh hắn một trận, vứt vào trại tạm giam vài ngày.
Lý Phỉ Nhi cả giận nói.
- Được rồi, điều tra như vậy không thu được gì đâu, hay là trước hết đi ăn cơm đã, tôi đói quá rồi.
Tần Thiên nói.
- Hừ! Ai bảo không được gì, để đến chiều tôi cho anh xem.
Lý Phỉ Nhi không phục mà nói.
- Được rồi, tùy cô, chúng ta đi ăn cơm trước.
Tần Thiên mặc kệ cô ta đi vào quán ăn trước.
Hai người vào quán cay Tứ Xuyên, nơi này không có nổi một vị khách, ông chủ ngồi trước quầy đang nghịch điện thoại di động, thấy hai người đến lập tức mời ngồi.
- Hai vị trang phục thật đẹp a, muốn ăn chút gì không.
Ông chủ nhìn hai người cười hỏi.
- Để xem đã.
Lý Phỉ Nhi nói xong cầm thực đơn, nhìn mấy lượt sau đó hướng về ông chủ nói.
Cho tôi một suất canh cá và thịt heo cay Tứ Xuyên.
- Được, còn vị tiên sinh này.
Ông chủ nói.
- Cho tôi canh thịt bò đi, với cả một con gà quay cùng hai chai bia.
Tần Thiên nhìn ông chủ nói.
- Không cho uống bia, ông chủ, cho chúng tôi lon cô ca là được rồi.
Lý Phỉ Nhi nói, ông chủ lập tức gật đầu.
- Đúng rồi, ông chủ, hỏi ông chuyện này, ông có biết chỗ chế tạo sữa bột giả ở đâu không, ông xem tôi mặc y phục cảnh sát, đến đây điều tra đặc biệt, hi vọng ông có thể phối hợp, đem những phần tử ngoài vòng pháp luật này bắt được, đến lúc đó cục cảnh sát nhất định sẽ có phần thưởng cho ông, ông nhìn này, đây là thẻ ngành của tôi.
Lý Phỉ Nhi lấy ra thẻ cảnh sát, hướng về phía ông chủ nói, Tần Thiên ngồi đối diện, có cảm giác muốn đập đầu xuống bàn.
Ông chủ vừa nhìn thấy thẻ ngành của Lý Phỉ Nhi, lập tức biến sắc, nhưng trong nháy mắt khôi phục lại nguyên dạng.
- Cái này tôi cũng không biết, tôi ở chỗ này nhanh cũng đã ba năm, không có nghe nói đến làm giả sữa bột, không giúp được cô rồi, cảnh quan, tôi xuống bếp đây.
Ông chủ nhìn Lý Phỉ Nhi mỉm cười nói, sau đó xoay người rời đi, nhưng lại bị Lý Phỉ Nhi bắt lại.
- Ông chủ, sợ bị trả thù sao, ông yên tâm, cảnh sát chúng tôi có thể bảo vệ được ông, tuyệt đối sẽ không có thương tổn gì đâu.
Lý Phỉ Nhi tiếp tục nói.
- Cảnh quan à, tôi thật sự không biết, tôi còn phải đi nấu ăn đã.
Ông chủ nói xong liền rời đi, Lý Phỉ Nhi vẻ mặt liền hiện vẻ thất vọng.
- Cô dựa vào cái gì mà cho là hắn biết?
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi nói.
- Không biết, chỉ hỏi thử một chút, nếu hắn biết thì tốt mà không biết thì thôi.
Lý Phỉ Nhi bưu hãn nói, lúc này thì Tần Thiên hoàn toàn phục Lý Phỉ Nhi, câu ngực to não nhỏ quả thực chính là để miêu tả những người như nàng.
- Thôi cô ngồi yên đó, chiều nay tôi điều tra hộ cho.
Tần Thiên thầm nghĩ thà động thân cho nhanh còn hơn chờ cô ta dây dưa tốn thời gian.
- Hừ! Anh thì có biện pháp gì a.
- Biện pháp gì kệ tôi.
- Hừ! Để xem anh phá án như thế nào.
Lý Phỉ Nhi hiển nhiên là không tin Tần Thiên.
- Được, cứ thế đi. Tôi đi vệ sinh cái đã.
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi nói, sau đó đi về phía nhà vệ sinh. Thừa dịp Lý Phỉ Nhi không chú ý, Tần Thiên liền ẩn hình vào phòng bếp, hiện tại hắn đã có thể ẩn hình được khoảng 50s.
Mới vừa rồi Lý Phỉ Nhi chưa lấy ra thẻ ngành chủ quán sắc mặt vẫn bình thường, vừa lấy ra thẻ ngành sắc mặt y liền đại biến, Tần Thiên suy đoán trong này nhất định có cái gì đó, cho nên liền ẩn hình theo ông chủ vào phòng bếp.
- Đi mau, nói cho Tôn ca biết, có người đến điều tra, mau cho người đến dọa cho chúng biết điều một chút.
Trong phòng bếp, chủ quán nói với một người phụ nữ, người phụ nữ nghe xong liền nhảy qua cửa sổ ra ngoài.
“Quả nhiên là thế”.
Tần thiên thầm nghĩ, nhìn nữ nhân đi ra ngoài, cũng lập tức xoay người rời đi, trở lại đại sảnh.
- Các cô lúc trước có phải đã từng phái người điều tra nơi này?
Tần Thiên trở lại chỗ ngồi, trực tiếp hỏi.
- Ừ, lúc trước có hai đồng nghiệp tới đây điều tra, kết quả bị người ta đánh, anh làm sao mà biết được?
Lý Phỉ Nhi nói.
- Tốt, cô cứ đợi tôi phá vụ này cho.
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi thần bí cười một tiếng.