Lúc Tần Thiên cùng Sở Tương Tương về đến nhà thì đã là buổi tối. Vừa tiến vào nhà thì Tần Thiên liền thấy bà chị Tiêu Du của mình đang cùng nữ cảnh sát kia hàn huyên rất vui vẻ. Hai người nói chuyện nhiệt tình đến nỗi chỉ kém một chút là không ôm nhau hôn hít thôi. Tần Thiên ngớ người ra, thầm nghĩ đây là cái tình huống gì vậy?
- A, Tương Tương, Tiểu Thiên về rồi à? Mau tới đây, chị giới thiệu một chút cho các em. Vị này là đồng học hồi cấp hai của chị, Lý Phỉ Nhi, là một cảnh sát thực tập mới tốt nghiệp. Từ bây giờ bắt đầu trở thành một thành viên của gia đình này.
Tiêu Du nhìn hai người Tần Thiên rồi chỉ vào nữ cảnh sát hướng về phía hai người giới thiệu.
- Chào chị, Lý cảnh quan, em là Sở Tương Tương, em cũng là khách trọ ở chỗ này.
Sở Tương Tương nhìn Lý Phỉ Nhi mỉm cười nói, vươn tay ra bắt tay, mà Tần Thiên lại là bộ dáng giật mình. Nữ cảnh sát nhìn thấy bộ dáng của Tần Thiên thì vệ mặt liền đắc ý không biết nàng cao hứng cái gì.
- Tiểu Thiên, em còn chờ cái gì nữa, mau cùng Lý cảnh quan chào hỏi đi.
Tiêu Du hướng về phía Tần Thiên đang sững sờ nói. Tần Thiên vội phục hồi tinh thần lại lập tức đáp một tiếng, kết quả vừa mở miệng thiếu chút nữa thì hù chết Tiêu Du.
- Chị, cái người đàn bà chanh chua này là bạn học của chị à?
Tần Thiên nhìn Tiêu Du nói. Trong nháy mắt sắc mặt của tất cả mọi người đều đại biến, nhất là Lý Phỉ Nhi. Nàng ghét nhất người khác gọi nàng là người đàn bà chanh chua, bởi vì lúc còn ở trong trường cảnh sát nàng quá mức bá đạo dã man, cho nên những người đó liền gọi nàng là người đàn bà chanh chua. Vốn là cho rằng rời khỏi trường cảnh sát thì sẽ bỏ được cái danh tiếng người đàn bà chanh chua này, không nghĩ tới Tần Thiên lại một lần nữa gọi nàng là người đàn bà chanh chua. Lý Phỉ Nhi trong nháy mắt liền bộc phát bản tính của mình.
- Lưu manh đáng chết, cậu nói gì? Lão nương thế này mà giống người đàn bà chanh chua à? Cậu mà nói thêm câu nữa lão nương sẽ một súng bắn chết cậu.
Lý Phỉ Nhi một bước vọt tới trước mặt Tần Thiên túm lấy ý phục của hắn, nhìn Tần Thiên phẫn nộ quát. Biểu hiện dũng mãnh của nàng khiến cho Tiêu Du cùng Sở Tương Tương trực tiếp há to miệng, lộ ra mộ bộ dáng giật mình.
- Chị… Chị… Chị nhìn xem, em nói không sai chứ.
Tần Thiên nhìn Tiêu Du chỉ vào Lý Phỉ Nhi khẩn trương nói.
- Phỉ Nhi, cậu đây là…?
Tiêu Du giật mình nhìn Lý Phỉ Nhi. Lý Phỉ Nhi ý thức được chính mình biểu hiện quá mức kinh hãi thế tục rồi, nàng chính là một hình tượng của người đàn bà chanh chua.
- A… Tớ hình như quá kích động rồi, nhất thời lỡ tay.
Lý Phỉ Nhi vội vàng buông Tần Thiên ra, lúng túng nói.
- Hừ. Ai mà tin được, lần trước cứu cô, cô còn vô duyên vô cớ đánh người ta. Không phải là người đàn bà chanh chua thì là cái gì?
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi hừ lạnh nói.
- Em… Được rồi được rồi, các người không nên cãi nhau nữa.
Tiêu Du vội vàng cắt đứt lời Lý Phỉ Nhi định nói, đem nàng tách khỏi Sở Tương Tương cũng đem Tần Thiên kéo qua một bên.
- Phỉ Nhi, tớ giới thiệu với cậu một chút đây là em trai của tớ, Tần Thiên.
Tiêu Du chỉ vào Tần Thiên rồi nói với Lý Phỉ Nhi.
- Hừ. Chào cậu, lưu manh.
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói.
- Chào cô, người đàn bà chanh chua.
Tần Thiên cũng không cam lòng chịu yếu thế nói, trong lúc nhất thời mùi thuốc súng tràn ngập trong không khí.
- Tốt lắm tốt lắm, các người không nên cãi nhau nữa. Tiểu Thiên, em mau nói cho chị nghe một chút đi, lần trước em cứu cô ấy là xảy ra chuyện gì?
Tiêu Du nhìn Tần Thiên hỏi.
- Hừ. Chị hỏi cô ta đó.
Tần Thiên chỉ vào Lý Phỉ Nhi nói.
- Phỉ Nhi, cậu nói một chút xem có chuyện gì xảy ra?
Tiêu Du nhìn Lý Phỉ Nhi hỏi. Lý Phỉ Nhi liền đem đầu đuôi chuyện lần trước nói cho Tiêu Du, Tiêu Du nghe được nhất thời liền nhíu chặt chân mày. Thằng em của mình nàng rõ ràng nhất, mặc dù háo sắc nhưng là tuyệt đối không đến nỗi đùa bỡn lưu manh với một người không quen biết.
- Phỉ Nhi, cậu có thể nhầm rồi. Tiểu Thiên làm người thế nào tớ biết rõ, tuyệt đối không thể nào vô lễ với cậu như vậy.
Tiêu Du nhìn Lý Phỉ Nhi nói.
- Hừ. Em làm sao có thể là người hèn mọn bỉ ổi như vậy. Em thấy y phục của cô ta bị xé nát, chuẩn bị đem y phục của mình cởi ra đưa cho nàng mặc vào, tránh cho nàng bị lộ hàng. Cuối cùng thì tốt rồi, nàng ta không phân biệt tốt xấu còn cho em một cái tát, còn nói em là lưu manh. Chị nói xem em có thể cùng nàng có quan hệ tốt được sao?
Tần Thiên nhìn Tiêu Du nói.
Lý Phỉ Nhi vừa nghe vừa cẩn thận nghĩ lại hình như là như vậy. Lúc ấy y phục của chính mình bị xé nát rồi còn Tần Thiên thì vừa lúc cởi quần áo. Nhưng chính mình lúc ấy bởi vì bị những tên lưu manh kia đùa bỡn đến mức cảm thấy quá mức nhạy cảm cho nên Tần Thiên đối với nàng làm ra hành động gì thì nàng cũng trực tiếp tát một phát mà không chút suy nghĩ. Bây giờ suy nghĩ lại một chút có thể chính mình đã thật sự trách lầm Tần Thiên rồi.
- Thật… Là… Là như vậy sao?
Lý Phỉ Nhi thấp giọng nói có chút ngượng ngùng.
- Nói nhảm. Nếu là tôi muốn phi lễ với cô thì tôi còn cứu cô làm gì?
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi nói.
- Ai nha, tốt rồi tốt rồi, đều là hiểu lầm đã được giải quyết rõ ràng. Vậy cũng tốt, tất cả mọi người đều là người một nhà. Tiểu Thiên em là nam nhân thì nên rộng lượng đừng nên so đo, sau này mới làm việc lớn được.
Tiêu Du giảng hòa nói. Nếu chị mình cũng nói như vậy rồi, Lý Phỉ Nhi kia nhận sai thì Tần Thiên tự nhiên sẽ không so đo nữa. Hắn rất là rộng lượng bắt tay cùng với Lý Phỉ Nhi mà làm hòa.
- Để chúc mừng có thêm khách thuê thì chúng ta cũng nên đi ăn mừng chứ nhỉ.
Tiêu Du đề nghị. Ba người đều tỏ vẻ đồng ý, ngay sau đó liền thu thập xong rồi đi ra ngoài.
…………………
Sau khi ăn cơm tối xong, ba nữ liền đi về trước, Tần Thiên thì đi vào quán bar trên phố. Khuya hôm nay có chuyện cần thương nghị, chỉnh đốn cả bang phái đồng thời còn muốn đàm phán với lão bản quán bar này, đem quyền lợi quản lý quán bar này nắm vào trong tay, sau đó mới xem như có chỗ đặt chân đề chiếm thêm các địa bàn khác.
Rất nhanh, Tần Thiên liền đi tới quán bar. Ở quán bar cuối phố, trong chiếc xe yên tĩnh có một người xuống xe. Phong Tử đang đứng ở ngoài cửa thấy Tần Thiên đi tới lập tức hưng phấn lao đến ôm lấy Tần Thiên, vẻ mặt hắn cực kỳ kích động thể hiện ra bộ dáng tìm được bằng hữu tốt.
- Đạch mợ. Phong Tử mày làm gì vậy? Tao không có thích ôm nam nhân. Mày muôn tìm nam nhân thì tìm Phương Trửu Tử đi, hắn tốt hơn tao nhiều.
Tần Thiên đẩy Phong Tử ra nói.
- A Thiên, mày thật sự quá ngưu bức rồi, lại có thể đưa đến tên Phì Bưu này, trở thành tiểu đệ của tao. Mày rốt cuộc làm sao có thể vào ngồi trong đó.
Phong Tử kéo tay Tần Thiên kích động nói.
- Phì Bưu? Cái này làm sao mà giống một khối mỡ thế, người nào vậy?
Tần Thiên khó hiểu hỏi.
- Đạch mợ, chính là mày gọi điện thoại cho tao để tao thu thằng đó làm tiểu đệ còn gì?
Phong Tử nhìn Tần Thiên nói.
- Nga, mày là nói cái thằng đeo kính đen kia sao? Sao vậy hắn rất lợi hại à?
Tần Thiên hỏi.
- Nói nhảm, tên kia đã lăn lộn trong giang hồ đã nhiều năm nay rồi. Tuy thủ hạ chỉ có hai mươi mấy người, mặc dù thực lực không lớn nhưng là làm việc trượng nghĩa, thủ đoạn cũng tàn nhẫn. Cho nên trên giang hồ cũng có một chút danh khí, rất nhiều người nể mặt mũi của hắn cho nên lần này chúng ta thu nhận được hắn thì thực lực đại tăng đó. Dưới tay hắn đều là hảo thủ mà.
Phong Tử kích động nói.
- Nga, như vậy à. Đi thôi, vào xem thương lượng một chút, Sấu Tử đã đến rồi sao?
Tần Thiên vừa đi vừa hỏi Phong Tử.
- Tới rồi, cùng Phì Bưu ở bên trong chờ mày.
Phong Tử nói, sau đó hai người hướng bên trong đi vào. Lúc đi vào trong một căn phòng thì thấy Sấu Tử cùng Phì Bưu đang ngồi bên trong uống rượu, hai người thấy Tần Thiên tiến vào lập tức đứng lên.
- Thiên ca.
- Thiên ca.
Hai người đồng thời hô, nhưng giọng nói không hề giống nhau. Sấu Tử cùng với Tần Thiên hoàn toàn chính là huynh đệ , đơn giản là vì Tần Thiên so với hắn thì lớn hơn nên hắn mới gọi một tiếng Thiên ca. Mà Phì Bưu không giống như vậy, hắn là sợ hãi Tần Thiên. Chuyện ngày hôm nay quả thực gây cho hắn rung động thật lớn, cho nên hắn thấy Tần Thiên thì theo bản năng trong lòng hắn có chút sợ hãi, nhìn ánh mắt của Tần Thiên cũng không có bén nhọn như bình thường.
- Ừ, đều ngồi đi. Cứ tự nhiên nhé đều là người mình cả.
Tần Thiên đáp một tiếng, nhìn ba người thản nhiên nói, sau đó ngồi xuống. Ba người nhìn thấy Tần Thiên ngồi xuống mới dám ngồi xuống. Hiển nhiên Tần Thiên là lão Đại, lúc bình thường thì tùy ý nhưng trong lúc họp bàn thì phải có quy củ.