Hai người thu thập xong, chỉ chốc lát, Tiêu Du bọn họ quay trở lại. Một đám nữ nhân, mỗi người một phong tư yểu điệu riêng biệt, xinh đẹp động lòng người. Tần Thiên thấy những nữ nhân mà mình biết hơn phân nửa tập trung chỗ này. Nhất thời hắn nhìn no con mắt, nơi này không có một người nào là vẻ thuỳ mị bình thường.
- Anh Tần Thiên, anh đã tỉnh rồi.
Triệu Tiểu Nhã thấy Tần Thiên, trước tiên liên xông qua, ôm cổ Tần Thiên, hung hăng hôn lên mặt hắn một ngụm. Nhất thời sắc mặt Tần Thiên đỏ lên, cực kỳ lúng túng.
Triệu Tiểu Nhã ngửi quần áo của Tần Thiên, nhíu máy nói :
- A, Mùi này là mùi gì?
Tần Thiên nhất thời kinh hãi, mới vừa rồi là Hàn Thi Vũ phun lên y phục của mình không ít a ….
- Cái kia không có gì, là mùi mồ hôi, mùi mồ hôi. Em mau đứng lên đi, nhiều người nhìn kìa.
Tần Thiên vội vàng đẩy Triệu Tiểu Nhã ra. Hàn Thi Vũ bên cạnh giờ phút này đỏ bừng cả khuôn mặt, cúi đầu không dám nhìn mọi người, lấy cớ đi nhà vệ sinh để tránh mọi người.
Tiên Du ngồi xuống ở bên cạnh Tần Thiên, nhìn Tần Thiên lo lắng hỏi.
- Như thế nào rồi tiểu Thiên, cảm giác như thế nào?
- Không có chuyện gì, tốt rồi, có thể xuất viện.
Tần Thiên nói.
- Không được.
Giọng điệu cứng rắn của Tần Thiên tuyên bố, ngay lập tức, Sở Tương Tương, Triệu Tiểu Nhã còn có Lâm Hiểu Di đồng thời hô, cực kỳ kích động. Đám người doạ Lý Phỉ Nhi bên cạnh kêu to một tiếng, đầy mặt nghi ngờ nhìn một chút ba người. Sắc mặt ba người nhất thời đỏ lên.
“Tần Thiên ca ca, người nên hảo hảo nghỉ ngơi, không thể như xuất viện sớm như vậy”Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên quan tâm mà nói.
- Tần Thiên, hay là cậu nghỉ ngơi một vài ngày đi, tôi đã giúp cậu xin phép nghỉ học vài ngày.
Lâm Hiểu Di nói.
- Ừ, Tần Thiên. Bác sĩ nói thân thể anh không còn chút sức lực nào, nên muốn tu dưỡng một thời gian ngắn. Hay là anh nên nghỉ thêm vài ngày nữa đi.
Sở Tương Tương cũng nói.
- Lưu manh đáng chết, nhiều người quan tâm anh như vậy, tốt nhất là anh nên ở lại vài ngày.
Lý Phỉ Nhi cũng nói.
- Người đàn bà chanh chua, cô cũng ở đây à?
Lúc này, ánh mắt Tần Thiên thật giống như phát hiện đại lục mới nhìn vào thanh âm của Lý Phỉ Nhi, vẻ mặt giật mình. Hắn không nghĩ tới Lục Phỉ Nhi cũng trở về và đến thăm mình, thật là làm cho hắn không thể tin được.
Lý Phỉ Nhi vừa nghe, nhất thời giận dữ. Chính mình cư nhiên bị hắn không thèm đếm xỉa tới, nhất thời rất muốn hung hăng đánh cho hắn một trận. Nhưng thấy bộ dáng Tần Thiên như vậy, chẳng qua là hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Tần Thiên.
- Tốt lắm, hai người vừa giáp mặt đã ầm ĩ. Nếu tất cả mọi người nói tu dưỡng, vậy thì nên tu dưỡng một vài ngày đi. Dù sao em ở trường học cũng chỉ có gây gổ đánh nhau.
Tiêu Du nhìn Tần Thiên nói.
- Chị, chị cho em ra viện đi, em sẽ chăm chỉ đi học.
Tần Thiên nhìn Tiêu Du cầu khẩn nói. Nếu là ở cái bệnh viện này bốn, năm ngày chẳng phải là buồn chết hắn sao?
- Không được, em biết điều một chút. Ở trong bệnh viện mà an dưỡng. Em dám đi ra ngoài, chị liên cắt đứt chân của em.
Tiêu Du nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói, giọng nói cực kỳ bưu hãn, doạ chúng nữ bên cạnh kêu to một tiếng.
- Được rồi.
Tần Thiên bất đắc dĩ nói
- Ừ, các người đi ra ngoài trước đi, tôi hỏi Tiểu Thiên một ít chuyện.
Tiêu Du nhìn đám người Triệu Tiểu Nhã, mọi người gật đầu, rời đi ngay sau đó.
- Tiểu Thiên, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nói cho chị nghe một chút đi.
Tiêu Du nhìn Tần Thiên hỏi, nàng hỏi Sở Tương Tương, nhưng nàng ta không rõ ràng lắm.
- Là như vậy….
Nhưng ngay sau đó Tần Thiên liền sửa chân tướng một chút rồi nói cho Tiêu Du. Tiêu Du nghe xong, gật gật đầu, bắt đầu đăm chiêu.
- Vậy cũng tốt, em ngoan ngoãn ở đây dưỡng thương, chị còn muốn đi làm trước. Em ngàn vạn lần không nên lén chạy khỏi đây. Nếu như để chị biết, hậu quả là gì em tự hiểu.
Tiêu Du nhìn Tần Thiên, Tần Thiên vội vàng gật đầu.
Ngay sau đó, Tiêu Du liền đứng dậy rời đi. Đám người Triệu Tiểu Nhã đi vào, nói chuyện một lúc rồi mọi người đều rời đi. Sở Tương Tương thì ở lại, bởi vì nàng là đối tượng bảo vệ của Tần Thiên. Tần Thiên không đi học, nàng cũng không đi. Có một ông nội bá đạo như vậy, đối với nàng còn cần đi học sao?
Có một vị mỹ nữ trẻ tưổi theo ở bên người, Tần Thiên hết sức là hưng phấn, trong lòng âm thầm tính toán làm như thế nào chiếm tiện nghi của Sở Tương Tương.
…………………….
Ở thành thị bên kia, bên trong một toà biệt thự cao cấp, có một khu vườn trong biệt thự. Giờ phút này, trong đại sảnh của biệt thự, một người trung niên ngồi trên ghê sa lon, sắc mặt u ám. Trước mặt hắn, một cái quan tài không có nắp, nằm bên trong là một thiếu niên, người này chính là Dương Vĩ, người trung niên còn lại là cha của hắn.
- Hừ. Con trai, cha nhất định sẽ báo thù cho con. Không đem tên Tần Thiên kia xé xác quyết, cha không bỏ qua. Cha muốn lấy đầu của thằng ranh đó tới tế linh hồn của con.
Lão già cha của Dương Vĩ nhìn Dương Vĩ trong quan tài, oán hận nói. Hắn là nhi tử của mình, không nghĩ tới lại bị Tần Thiên đánh chết.
- Hừ. Báo thù, sợ rằng ngươi không có cơ hội đó.
Một thanh âm bất nam bất nữ chợt mạnh mẽ vang lên, doạ cha của Dương Vĩ kêu to một tiếng. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, không biết lúc nào, một người toàn thân mặc quần áo trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
- Ngươi là ai?
Cha của Dương Vĩ nhìn bạch y nhân nói.
- Người giết ngươi.
Bạch y nhân vừa nói, cả người thật giống như ảo ảnh, trong nháy mắt vọt tới trước mặt cha của Dương Vĩ. Một đường tia ánh sáng trắng chợt loé, cha của Dương Vĩ không kịp kêu lên một tiếng, đầu trực tiếp cùng thân thể chia lìa, máu tươi văng khắp nơi, đỏ mặt đất. Kỳ quái chính là trên người bạch y nhân không dính một chút nào.
- Người đầu tiên.
Bạch y nhân tự nhủ, nhìn người chết trên mặt đất, ngay sau đó cả người nháy mắt biến mất.
Một canh giờ sau.
Bên trong trại giam ở thành đông, Triệu Cương chết ở bên trong. Ngay ở sau đó không tới nửa giờ, khu phố bên trong bệnh viện, năm thân thể tàn phế của cảnh sát, đầu bị cắt lấy, chết oan chết uổng. Chính là năm cảnh sát tham dự đánh Tần Thiên.
………………….
Quân khu Quang Châu, một người lính nhanh chóng chạy vào trong đại sảnh chỗ ở của Sở Văn Long, đem một phần báo cáo giao cho hắn. Sở Văn Long vừa nhìn, nhất thời sắc mặt đại biến.
- A Dịch mau nhìn, hôm nay người ở chỗ này chết sạch.
Sở Văn Long nhìn lão giả bên cạnh nói, đưa báo cáo trong tay cho hắn. Lão giả vừa nhìn, sắc mặt cũng đại biến.
- Toàn bộ đều chết hết, hạ thủ thật là nhanh.
Lão giả nhìn báo cáo.
- Ừ, chúng ta bỏ qua cơ hội, người Tần gia quả nhiên cũng không phải dễ trêu.
Sở Văn Long nhìn lão giả nói.
- Ừ, chúng ta nên ngờ tới một bước này mới đúng.
Lão giả khẽ thở dài một tiếng.
- Cũng không biết đứa bé Tương Tương bên kia thế nào?
Sở Văn Long lầu bầu nói.
- Tôi xem, chúng ta không bằng làm như vậy kế tiếp…
Lão giả ở Sở Văn Long bên tai nhẹ giọng nói.
- Tốt, cái biện pháp này tốt, cứ như vậy.
Sở Văn Long nghe, nhất thời vô cùng vui sướng, tựa hồ giống có chuyện vui-