Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 185: Chương 185: Tranh tài môn bóng rổ




- Mau, “ăn” mạnh, mạnh chút nữa... A..a...

Dư Kiều vừa tăng tốc vừa kêu lớn, bên dưới nước đã tuôn lai láng khắp giường.

Tần Thiên cũng không khách khí, một bên xoa bóp, một bên thì ngấu nghiến hạt bồ đào đỏ mọng, cơ hồ muốn đem hai khỏa đại cầu phá hỏng.

- A... Ưm...!

Dư Kiều liên tục rên lớn, cũng không ngừng thúc dục Tần Thiên dùng lực mạnh một chút.

- Được lắm, xem lão tử đây.

Tần Thiên thầm nghĩ, mạnh mẽ tung người, một lần nữa đè nàng xuống dưới, vòng tay ôm lấy hai bắp đùi nàng, hung hăng tiến công, mỗi một lần đều dập vào chỗ sâu nhất làm cho Dư Kiều thỏa sức rên to, hai tay kô ngừng tự xoa bóp lấy bộ ngực của mình.

Không biết qua bao lâu, hai người kêu lên một tiếng, cùng phóng xuất ra ngoài. Dư Kiều ôm lấy Tần Thiên, móng tay phía sau bấu chặt vào da thịt hắn, thân thể không ngừng run rẩy. Một hồi sau mới dần thanh tĩnh lại, không ngừng thở dốc, tiếp đó, đột nhiên ôm chặt Tần Thiên khóc lớn lên, dọa hắn kêu to một tiếng. Tần Thiên vội vàng xoay người, để cho Dư Kiều nằm ở trên người của hắn.

- Sao vậy, Dư lão sư, tại sao khóc a!

- Ô ô ô...

Tần Thiên vừa mở miệng, Dư Kiều nhất thời khóc còn dữ hơn, nước mắt ào ào rơi xuống. Khóc một hồi lâu, Dư Kiều mới dần ngừng lại, sau đó đem ngọn nguồn sự việc kể cho Tần Thiên.

Thì ra là khuya hôm nay Dư Kiều đến chỗ ở bạn trai nàng, kết quả phát hiện hắn lại đang cùng một người đàn ông làm chuyện ấy với nhau, lúc ấy Dư Kiều thiếu chút nữa đã ngất đi rồi, khó trách tại sao bạn trai của mình hẹn hò hơn một năm, vẫn không hề hôn qua mình một lần, nguyên lai là thích nam nhân, không thích nữ nhân a. Dư Kiều trong cơn tức giận, cho tên đó một cái tát rồi rời đi, tâm tình không tốt liền đến quán bar, kết quả liền bị người khác hạ thuốc, chuyện kế tiếp thì Tần Thiên đã biết rồi.

- Haizz, Lão sư, cô cũng quá xui xẻo, chuyện như vậy cũng có thể gặp phải.

Tần Thiên nhìn Dư Kiều rất là đồng tình nói.

- Không cần nghĩ nữa, chúng ta tiếp một lần nữa được không, cái kia của ngươi thật quá cường đại, so với dùng ngón tay thật thoải mái hơn nhiều a!

Dư Kiều nhìn Tần Thiên hưng phấn nói, sau đó lần nữa hướng về phía hắn hôn xuống, nhưng lại bị Tần Thiên chặn lại.

- Đừng, lão sư, cô mới là lần đầu, đã làm nhiều lần như vậy, nếu còn tiếp nữa thì ta bảo đảm cô ngày mai đứng lên không nổi đâu, hay là ngủ đi.

- Sao, không phải là cậu sẽ đi không nổi đó chứ!

Dư Kiều nhìn Tần Thiên nói.

- Móa, lại dám nói ta không đi được, xem ta hảo hảo giáo huấn nàng!

Tần Thiên cả giận nói, mạnh mẽ lật người đem Dư Kiều đè xuống...

...

Sáng ngày thứ hai.

Sáng sớm, khi Tần Thiên tỉnh giấc thì đã không còn thấy Dư Kiều, bất quá y phục thì vẫn còn nơi đây, còn đang nghi hoặc, lại nghe đến trong nhà vệ sinh truyền đến một trận kinh hô, Tần Thiên lập tức đi tới, thấy Dư Kiều cả người trần trụi ngồi dưới đất, hai chân đang kẹp thật chặt, bộ dạng tỏ ra vô cùng khó chịu. Mới sáng sớm mà đã thấy toàn cảnh xuân phong thế này khiến thằng nhỏ hắn lập tức chào cờ.

- Sao vậy, lão sư, có phải rất đau không, ta ôm cô trở về.

Tần Thiên nhìn Dư Kiều nói, biết nàng nhất định là vì nơi đó quá đau đớn, buổi tối hôm qua hai người còn giao chiến tiếp hai canh giờ mới đi ngủ. Dư Kiều gật đầu, hiện ở nơi ấy đau muốn chết, vừa động đã rất đau và rát, đưa tay để cho Tần Thiên ôm nàng trở về.

- Được rồi, lão sư, cô ở đây hảo hảo nghỉ ngơi một chút, tôi buổi trưa sẽ đến thăm!

Tần Thiên đem Dư Kiều đặt ở trên giường nói, sau đó liền mặc quần áo tử tế rời đi. Dư Kiều nhìn Tần Thiên rời đi, đem điện thoại di động của mình lấy ra, nhấn số gọi ra ngoài.

- Chưởng môn, nhiệm vụ hoàn thành!

...

Khi Tần Thiên về đến nhà, Sở Tương Tương cùng Tiêu Du đã thức dậy, Tiêu Du đang trong phòng bếp làm bữa sáng.

- Tiểu Thiên, em có thấy Chỉ Nhược hay không a!

- Không có, chuyện gì vậy?

- Không có gì, không thấy Chỉ Nhược đâu, điện thoại cũng không liên lạc được.

Tiêu Du nói xong lại tiếp tục làm bữa sáng, Tần Thiên cũng không để ý, Triệu Chỉ Nhược không có ở đây hắn ngược lại cao hứng, không ai làm phiền hắn rồi. Tần Thiên trở về phòng khóa cửa lại, sau đó đem cây súng Sở Văn Long cho mình lấy ra, để ở trong y phục, sát thủ ngày hôm qua bỏ chạy, nhất định còn quay lại, giữ khẩu súng trên người phòng thân cũng là tương đối an toàn.

Rất nhanh, Tần Thiên cùng Sở Tương Tương ăn điểm tâm xong, liền đi đến trường học. Hôm nay có trận đấu bóng rổ, khoa Mỹ thuật rút thăm nằm trong tổ 1, thi đấu với khoa Lâm nghiệp. Sáng sớm, người của hai bên đã có mặt ở sân bóng rổ, bắt đầu khởi động, đồng thời mỹ nữ cổ động viên của hai khoa cũng kéo tới, đều là quần cụt bó sát cùng t-shirt ôm trọn trước ngực, khung cảnh thật là sinh động, khiến không ít sắc lang thi nhau lấy điện thoại ra trổ tài nhiếp ảnh.

Khi Tần Thiên đến thì được Lâm Hiểu Di vui vẻ đưa đồng phục thi đấu, hắn nhận lấy y phục, liền vào phòng vệ sinh thay đồ. Sở Tương Tương thì ở lại, muốn cùng reo hò trợ uy. Tần Thiên đổi y phục xong, đưa quần áo cho Lâm Hiểu Di bảo quản, bởi vì bên trong có súng, hắn đương nhiên không muốn bị mất. Xong xuôi liền đi vào trong sân, muốn khởi động làm nóng người. Sinh viên cùng khoa thấy hắn vào sân, thì hưng phấn reo to.

- Thiên ca, cố lên!

Phạm Kiến dẫn đầu hô lớn.

- Thiên ca, cố lên!- Thiên ca, cố lên!- Thiên ca, cố lên!

Nhất thời, khoa Mỹ thuật toàn bộ chỉnh tề hô to lên, át hết các âm thanh khác. Tần Thiên hướng đến đó phất tay chào một cái, bộ dáng cực kỳ đắc chí, rồi đi đến đội ngũ. Bởi vì Phạm Kiến mấy người bọn họ bị thương, cho nên không thể ra sân chơi bóng, cùng lớp cũng chỉ có một người Tần Thiên, còn lại là người lớp khác. Bọn kia cũng là không thích hắn, vì thế, để tránh cho đến lúc thi đấu xảy ra phiền toái, Tần Thiên chuẩn bị trước hết cảnh cáo bọn họ một chút.

- Khụ khụ, Tiết Chính Khải đồng học, còn có Lưu Khắc Văn đồng học, cuộc tranh tài hôm nay, tôi hy vọng các cậu tốt nhất không nên giở trò, nếu không, hậu quả các khỏi cần nói, sẽ không chỉ là hù dọa suông, tôi sẽ giúp mấy người tìm hiểu một chút về máu tươi, rất nhiều máu tươi, giống như lần trước làm với người của băng đảng đua xe vậy. Dĩ nhiên, các cậu nếu là thật lòng chơi bóng, tôi nghĩ chúng ta sẽ trở thành bạn thân đấy!

Tần Thiên đưa tay quàng cổ hai người, mỉm cười nói, bộ dáng vô hại, nhưng là hai người nghe xong cảm thấy có chút hít thở không thông, nghĩ tới chuyện lần trước, chân cả hai đã nhũn ra rồi.

- Dĩ nhiên là không rồi, chúng ta sẽ cố gắng chơi hết sức.

Lưu Khắc Văn vội vàng nói.

- Đương nhiên, ta biết cái gì là nặng nhẹ!

Tiết Chính Khải phụ họa.

- Vậy thì tốt, hi vọng người trong lớp các cậu cũng nghĩ như vậy.

Tần Thiên vỗ vỗ bả vai của hai người nói, sau đó đi làm nóng người, Lưu Khắc Văn cùng Tiết Chính Khải liền đến phân phó người của mình, để cho bọn họ không được làm loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.