Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 210: Chương 210: Triệu Tiểu Nhã tới trường mới




- Sách sách, không nghĩ tới a, Lão sư người lại thích thể loại SM như thế này, hay để anh lấy sợi dây trói em lại, như vậy sẽ càng thoải mái, Lão sư, em có muốn thử một lần không. (Dịch: E ko thích loại SM này lắm. Biên: ka cũng ếu thích.)

Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di cười nói.

- Không nên, cái loại này là của Nhật Bản, em không cần đến đâu.

Lâm Hiểu Di vội vàng nói. Nàng đã từng xem mấy bộ JAV, những cách trói kiểu Nhật Bản kia thật sự quá biến thái, hoàn toàn không giống người.

- Nhưng làm như vậy mới kích thích, anh chắc chắn em chưa từng thử qua, chúng ta thử một chút thôi có được không?

Tần Thiên tiếp tục cợt nhả nói.

- Không muốn, không muốn.

Lâm Hiểu Di vội vàng lắc đầu nói, một trăm lần không muốn.

- Vậy cũng tốt, ngươi đã không muốn, vậy coi như xong, em đã thoải mái xong, hiện tại là có lẽ nên đến lượt anh nhỉ?

Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di nói.

- Đợi một chút, Tần Thiên, em mới nghĩ đến một loại phương thức mới, chúng ta thử một chút có được không anh?

Lâm Hiểu Di nói với Tần Thiên.

- Chiêu thức nào?

- Chúng ta vào bếp nhá, ok?

- Phòng bếp?

- Ừ, em còn chưa thử qua, chúng ta thử một chút đi anh.

Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên, có chút hưng phấn mà nói.

- Ô kê con dê.

Tần Thiên nói, hắn cũng thích làm ở trong phòng bếp, lần trước đã từng làm với Triệu Nhã Chi ở trong phòng bếp, từ phía sau đâm vào, nhớ lại thôi cũng đã thấy rất kích thích rồi, lập tức liền đáp ứng, ngay sau đó hắn liền ôm lấy Lâm Hiểu Di, hướng phòng bếp đi tới, vào phòng bếp, liền đặt Lâm Hiểu Di xuống.

- Tần Thiên, giúp Lão sư ăn chỗ này đi.

Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên nói, sau đó đem quẩn ngủ tuột xuống, ném sang một bên, bên trong đã hoàn toàn không mặc gì, lộ ra vùng cỏ thơm, một tay giơ lên, đặt ở tủ bát phía trên, lộ ra vùng thảm cỏ mềm mại, bên trong sân cỏ lộ ra cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn, khẽ mở ra, phía trên còn dính một ít dịch, long lánh như giọt sương, thoạt nhìn cực kì mê người, hương thơm tỏa bốn phía.

Tần Thiên thấy cử động Lâm Hiểu Di như vậy, lập tức dùng thân phối hợp, dùng ngón tay mở ra cái miệng hồng hào đó rồi đâm vào bên trong.

- AAAAhhh! ( Phê )

Lập tức, Lâm Hiểu Di phát ra một âm thanh như tiếng mèo kêu, cái miệng nhỏ nhắn liền động đậy, một dòng lộ thủy chảy ra, vài giọt bắn lên trên mặt của Tần Thiên.

- Lão sư, em nhạy cảm quá đi!

Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di cười nói.

- Còn không phải do tên vô lại nhà anhi làm sao, mau giúp Lão sư ăn nơi đó, nhanh lên!

Lâm Hiểu Di nói.

- Nâu pờ rốp bờ lầm (No problem)

Tần Thiên nói xong, lập tức liền tiến tới, hé miệng, một tay vạch cái miệng nhỏ nhắn kia ra rồi liền ăn tận cùng vào bên trong, dùng sức bắt đầu ăn.

- Ư......

Lập tức, Lâm Hiểu Di kêu to một tiếng, thân thể kịch liệt rung động, hai chân lập tức đè đầu Tần Thiên vào trong vùng cỏ thơm kia, nàng cũng khống chế vùng cỏ thơm đấy, dốc sức hướng Tần Thiên đong đưa, cử động lên xuống, cực kì có tiết tấu, bên trong phát ra âm thanh rất dụ người, vẻ mặt mê say thoải mái.

Tần Thiên cảm nhận được Lâm Hiểu Di mạnh mẽ hơn. Lập tức dùng sức “ăn” sâu vào huyệt động của Lâm Hiểu Di, làm cho Lâm Hiểu Di sướng muốn chết đi, lộ thủy của Lâm Hiểu Di từ trong mặt cỏ bay ra, Lâm Hiểu Di nhịn không được một bàn tay cầm lấy một khỏa cầu lớn của chính mình, một tay dùng sức đem đầu của Tần Thiên hướng huyệt động mà ấn xuống.

- A… Tần Thiên, em không chịu được nữa rồi, anh cho vào đi.

Lâm Hiểu Di kêu to nói.

Tần Thiên giờ phút này cũng không chịu nổi nữa rồi, liền lập tức ngưng ăn cỏ thơm, đứng lên, cầm lấy đại sát khí của mình, hướng vùng cỏ của Lâm Hiểu Di quệt quệt mấy cái, rồi sau đó mạnh mẽ vọt thẳng vào trong.

- A ..!!

Lâm Hiểu Di lập tức kêu lớn, hai tay gắt gao ôm lấy bả vai của Tần Thiên, dùng sức khống chế địa phương của mình ra sức phối hợp với đại sát khí của Tần Thiên.

Tần Thiên lại càng mãnh liệt tấn công, tốc độ không nhanh lắm, tiến công có mấy phút đồng hồ, Lâm Hiểu Di đã lên tới đỉnh vu sơn.

Tần thiên liền rút ra, sau đó đem Lâm Hiểu Di chuyển qua, khiến hai chân nàng tách ra, kiều đồn vểnh lên, ngay sau đó Tần Thiên lại cầm lấy đại sát khí của mình, mạnh mẽ từ phía sau đâm tới, mạnh liệt mạnh mẽ tới lui, hai tay từ phía sau tóm lấy hai khỏa bán cầu lớn của Lâm Hiểu Di dùng sức mà nhào nặn.

- A…A…Ừ…

Trong phòng bếp, một khúc nhạc tuyệt đẹp lại vang lên, tấu lên khúc nhân sinh đại sự…

Không biết là sau bao lâu.

- A....!

Hai người đồng thời hô to lên, cùng lúc cả hai cùng đạt tới đỉnh, Lâm Hiểu Di cả người kịch liệt run lên. Cảm giác khoan khái bùng mạnh lên rất lâu sau mới dừng lại được, cả người đều là mồ hôi. Thân thể mềm nhũn vô lực, trực tiếp gục lên trên trạn bát, miệng thở hổn hển, khuôn mặt cũng nhuộm một màu mây hồng, bộ dạng rất mệt mỏi.

Tần Thiên cũng thế, hắn cũng thở hổn hển.Hai người nghỉ ngơi một hồi lâu sau, mới hồi phục lại.

- Tần Thiên, anh càng ngày càng lợi hại.

Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên nói, hai chân phát ra một hồi mềm nhũn, cơ hồ đứng không xong.

- Nhất định là phải như vậy rồi, nếu không thì làm sao có thể cho con tiểu miêu thàm ăn này ăn no được đây.

Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di mê đắm nói, Lâm Hiểu Di liền thẹn thùng.

- Đúng rồi Tần Thiên, sau quốc khánh anh hãy về trường, hiện nay khắp nơi trong trường vẫn còn đang bàn về chuyện của anh, anh mà trở về lần này nhất định sẽ khiến cho sóng to gió lớn, ảnh hưởng đối với trường học thật sự không tốt. Cho nên hiệu trưởng muốn để qua một thời gian nữa hãy trở về.

Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên nói.

- Vậy trận tranh tài vẽ tranh của anh làm sao bây giờ, vận mệnh của trường sẽ làm sao, không có anh, trận bóng rổ chắc sẽ thất bại vô cùng thảm.

Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di nói.

- Những thứ đó anh không cần quản, dù sao đó cũng là quyết định của trường, anh cứ ở nhà là được.

Lâm Hiểu Di nói.

- Vậy cũng tốt!

Tần Thiên bất đắc dĩ nói.

- Đúng rồi, Quốc Khánh này mẹ sẽ xuất viện, em chuẩn bị chuyển mẹ vào phòng mới, anh có thể đến giúp em hay không?

Lâm Hiểu Di nói.

- Cái này, buổi trưa có thể được, còn buổi tối thì chắc là không được.

Tần Thiên nói, buổi tối mình nhất định phải nói với lão tỷ và Triệu Tiểu Nhã.

- Không có chuyện gì, vậy thì buổi trưa là được, chủ yếu là em muốn mẹ gặp anh.

Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên nói, Tần Thiên gật gật đầu, sau đó hai người thu dọn, Lâm Hiểu Di còn muốn đi trường học, sau khi ăn sáng xong, Lâm Hiểu Di đi đến trường học, Tần Thiên cũng thuê xe trở về nhà.

Về đến cửa, thì liền gặp Triệu Tiểu Nhã cùng Triệu Nhã Chi đi ra ngoài.

- Dì triệu, tiểu Nhã, các người đi đâu vậy?

Tần Thiên nhìn hai người hỏi.

- Tần Thiên ca ca, em muốn đi tới trường học, mẹ đi theo em đi báo cáo, anh có muốn đi cùng luôn không?

Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên nói, sau đó liền ôm lấy cánh tay của Tần Thiên, làm ra bộ dáng không muốn buông ra.

- Cũng được, dù sao thì anh cũng không phải đi học, vậy thì cùng đi.

Tần Thiên nói.

- Tốt quá

Triệu Tiểu Nhã bỗng hưng phấn kêu lên, sau đó ba người liền hướng đi xuống lầu dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.