Diệp Thiên đem bộ âu phục ngày hôm qua Ninh Lạc giúp hắn chọn, cổ đeo cà- vạt chân đi giày da, cả người lập tức dung quang toả sáng, nhìn soái khí vô cùng.
Diệp Thiên tự mình làm bữa sáng, đợi đến khi Ninh Lạc rời giường thì Diệp Thiên đã làm xong bữa sáng rồi, sau khi rửa mặt thì nàng đi ra ăn sáng chung cùng hắn luôn, “Diệp Thiên, tí nữa bệnh viện phỏng vấn, con thái độ tốt một chút, vị chủ nhiệm phụ khoa kia tính tình có lẽ không được tốt, nếu như nói điều gì không đúng lắm, có thể tha thứ được thì nên tha thứ, bây giờ cứ vào làm đi đã, sau này nếu không chịu nổi thì đổi sang phòng khác cũng được.” Ninh Lạc biết rõ tính cách Diệp Thiên, sẽ không dễ dàng chấp nhận người khác, vị chủ nhiệm khoa kia cũng là một nữ nhân nghiêm túc, nói chuyện cũng rất thẳng, không quen nhìn sẽ nói những lời rất khó nghe, những người ở phòng y tá chưa có ai không bị nàng mắng ít nhất một lần, bất quá chủ nhiệm đối xử với Ninh Lạc cũng không tệ lắm. “Người không phạm ta ta không phạm người, chỉ cần cô ấy không mạo phạm ta, ta đương nhiên sẽ không chủ động đi trêu chọc nàng!” Diệp Thiên vừa ăn vừa nói, rất nhiều chuyện chỉ cần người khác không chủ động trêu chọc hắn thì hắn cũng sẽ đối xử tốt, nhưng nếu là có người chủ động tới thêu dệt chuyện mà nói..., Diệp Thiên sẽ càng tăng cường thái độ cứng rắn để đối đãi.
Ninh Lạc có chút dở khóc dở cười, “Ngươi nhịn một chút sẽ chết ah! Dù sao người đó cũng là nữ nhân, ngươi thân là nam tử hán tha thứ được thì tha thứ!” Diệp Thiên gật gật đầu, “Được rồi, coi như nể mặt mẹ kế, ta sẽ tha thứ một lần, bất quá nàng ta nếu quá đáng, ta sẽ không nhường nhịn đâu.” “Người ta cũng sẽ không đem ngươi ăn sạch, nhẫn nhịn một chút là được rồi!” Ninh Lạc liếc Diệp Thiên nói.
Sau khi ăn xong bữa sáng hai người cùng ngồi xe buýt đi tới Bệnh viện Chợ Rẫy Thành phố Minh Châu, Ninh Lạc tự mình dẫn Diệp Thiên đi tới văn phòng chủ nhiệm khoa, hiện tại cách giờ đi làm tới hơn hai mươi phút đồng hồ, Lý Tuyết Vân vẫn còn chưa tới, phòng Ninh Lạc lại còn có chuyện phải xử lý, cho nên dặn dò Diệp Thiên vài câu liền rời đi.
Diệp Thiên không có việc gì lấy điện thoại di động ra lướt, đọc một chút tiểu thuyết, đúng trong thời điểm nhập thần thì vang lên âm thanh cộp cộp của giày cao gót truyền đến, Diệp Thiên ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy một thiếu phụ xinh đẹp hơn bốn mươi tuổi từ từ đi tới, nữ nhân này có bộ dạng tương đối thùy mị, hơn nữa dáng người được bảo trì rất tốt, trước lồi sau lõm, khuôn mặt cũng không có để lại quá nhiều dấu vết của thời gian, dù nhìn như thế nào cũng không thấy bất cứ nếp nhăn nào.
Lý Tuyết Vân cũng không nhận ra Diệp Thiên, mà Diệp Thiên cũng không biết nàng, cho nên thời điểm hai ánh mắt giao thoa không hề có sự trao đổi, nhưng Lý Tuyết Vân hơi sửng sốt một chút, sự soái khí của Diệp Thiên khiến cho nàng có được ấn tượng rất sâu.
Lý Tuyết Vân đi vào trong văn phòng chủ nhiệm, Diệp Thiên mới đứng dậy, gõ cửa, hỏi: “Ngài khỏe chứ, xin hỏi người có phải là chủ nhiệm khoa phụ khoa Lý chủ nhiệm sao?” Ninh Lạc giới thiệu giản lược cho Diệp Thiên về tình huống của Lý Tuyết Vân, cũng không khó để xác nhận nữ nhân này có phải là Lý Tuyết Vân hay không, cho nên Diệp Thiên tính thăm dò hỏi.
Lý Tuyết Vân ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên, trong lòng có chút kinh hỉ, chẳng lẽ thanh niên đẹp trai này là bằng hữu của nha đầu Ninh Lạc? “Xin chào, ta là Lý Tuyết Vân, xin hỏi ngươi là...” Lý Tuyết Vân cũng không thể xác định người trước mắt chính là Diệp Thiên.
Diệp Thiên hơi gật đầu cười, đi vào văn phòng tự giới thiệu mình: “Lý chủ nhiệm hảo, ta là Diệp Thiên, hôm nay tới phỏng vấn!” Trong mắt Lý Tuyết Vân hiện lên một tia kinh hỉ, lập tức vươn tay kéo Diệp Thiên tới đứng cạnh, “Hảo hảo, nguyên lai cậu chính là Diệp Thiên, không nghĩ tới lại là đại soái ca như thế này, ngồi trước a, đợi chút nữa ta tự mình đến phỏng vấn cậu, hi vọng cậu có thể biểu hiện thật tốt, bệnh viện chúng ta tuy không phải bệnh viện tốt nhất Thành phố Minh Châu, nhưng đãi ngộ cũng có coi như không tệ, nếu như có thể lưu lại tuyệt đối sẽ không làm cho cậu thất vọng!” Diệp Thiên cười cười, ngồi ở một bên.
Lý Tuyết Vân đem cất túi của mình, thay đổi áo khoác trắng, sau đó trở lại vị trí của mình, hỏi: “Diệp Thiên, cậu ở nước ngoài học y?” Diệp Thiên nói: “Là học ở nước Mỹ, cũng đều học qua cả Trung y và Tây y!” Lý Tuyết Vân cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao bác sĩ trẻ du học từ nước ngoài trở về Thành phố Minh Châu cũng không ít.
Sau đó, Lý Tuyết Vân hỏi rất nhiều vấn đề chuyên nghiệp về phụ khoa, Diệp Thiên không chỉ giải thích theo góc độ Tây y, mà còn từ lý luận đến biện chứng, khiến cho Lý Tuyết Vân rất là thoả mãn, không ngừng gật đầu.
Trải qua một hồi vấn đáp, Diệp Thiên miệng lưỡi lưu loát, thường thường cho ra những đáp án khiến Lý Tuyết Vân cảm thấy rất mới lạ, cuối cùng sau một giờ phỏng vấn, Diệp Thiên hoàn thành thuận lợi. “Tiểu Diệp không hổ du học sinh nước ngoài, rất nhiều chứng bệnh mà trong nước ta không có phương pháp trị liệu, khoa phụ khoa chúng ta thiếu rất nhiều bác sĩ có kiến thức toàn diện, nếu như cậu nguyện ý gia nhập bệnh viên của chúng ta, buổi sáng ngày mai tám giờ tới đi làm!” Lý Tuyết Vân nói với Diệp Thiên.
- ------------
Cầu kim phiếu, cầu TLT. Ai có tiền cho tiền ai không tiền thì cho mình 1 tim nha
Mong các bạn đi ngang qua ủng hộ mình để có động lực dịch tiếp a!