Ninh Lạc từ nhỏ sống trong danh môn vọng tộc, tiếp nhận gia giáo rất nghiêm khắc, tuy nàng có chút quật cường phản nghịch, nhưng thực chất bên trong vẫn là một nữ nhân tương đối truyền thống, trong lòng của nàng một mực kiên định cho rằng lần đầu tiên là dành cho đêm tân hôn, thế nhưng, cứ như vậy lại bị Diệp Thiên lấy đi mất.
Diệp Thiên sờ lên phần má bị Ninh Lạc đánh vào, mặt có chút nóng lên, trong lòng thở dài một tiếng, mặc quần áo tử tế rồi đi ra, hắn không muốn giải thích, bởi vì vô luận có lý do gì, Ninh Lạc thực sự là bị mình cướp đi sự trong trắng ấy. “Hỗn đản, ngươi đứng lại đó cho ta! Ngươi quên ước định giữa chúng ta rồi sao? Ngươi quên ta là mẹ kế ngươi sao? Ngươi làm như vậy ta về sau làm sao có thể gặp người được!” Ninh Lạc không chịu được khóc rống lên, những giọt nước mắt thương tâm theo dung nhan tuyệt mỹ của nàng từ từ chảy xuống, vốn nàng đang có một bụng ủy khuất, bây giờ nhìn thấy Diệp Thiên vô thanh vô tức chuẩn bị rời đi, một câu dặn dò nhắn nhủ cũng không có, trong lòng nàng lập tức nổi lên đại hỏa.
Ninh Lạc cũng bất chấp, mặc kệ cơ thể đang trần truồng đứng lên mặc quần áo, xong rồi đi đến trước mặt Diệp Thiên, xoa xoa nước mắt, thanh âm có chút nghẹn ngào, “Ngươi chẳng lẻ không nói cho ta một lời giải thích nào sao?” “Sự việc đã phát sinh, giải thích thêm nữa cũng không có gì tốt cả, thật sự thực xin lỗi, muốn đánh muốn chửi tùy ý nàng!” Diệp Thiên nhắm mắt lại không muốn nói thêm nữa, trong lòng của hắn bây giờ tâm loạn như ma. Đưa mẹ kế của mình lên giường, hắn phải chịu lấy một áp lực tâm lý vô cùng lớn!
Hiện tại Diệp Thiên hận chết hai tên chó hoang tối hôm qua kia, rất hối hận không có đem bọn chúng ra hung hăng đánh một trận cho bõ tức.
Ninh Lạc tức giận cắn môi đến nỗi toàn thân run rẩy, “Tốt, tốt, rất tốt! Từ nay về sau chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa!” Nói xong Ninh Lạc quay người trở lại phòng, đến cạnh tủ quần áo lấy rương hành lý, bắt đầu sửa sang lại quần áo, nàng đã không mặt mũi ở lại nơi này nữa rồi.
Diệp Thiên do dự một lát, nói, “Ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng mà!” Ninh Lạc vừa nghe đến hai chữ trách nhiệm lập tức lại nổi trận lôi đình, tay đang cầm quần áo cũng đánh vào Diệp Thiên, thút thít nỉ non nói: “Chịu trách nhiệm! Ngươi định chịu trách nhiệm như thế nào? Ta là mẹ kế của ngươi đó? Chẳng lẽ ngươi lại muốn cưới mẹ kế của mình về làm vợ?” Nếu như không có cái tầng quan hệ này, Ninh Lạc có lẽ sẽ không tức giận như vậy. “Ta...” Môi Diệp Thiên rung rung vài cái, cái gì cũng không nói nên lời, đúng vậy, bọn họ hiện tại trên danh nghĩa là mẫu tử, hai người cưới nhau là chuyện không thể nào xảy ra. “Từ hôm nay trở đi ta sẽ chuyển ra ngoài ở, chuyện này ngươi tốt nhất nói với bất cứ người nào khác, nếu không... Ta sẽ chết ngay trước mặt ngươi!” Mắt Ninh Lạc đỏ hồng, tim nàng giống như bị đao cắt vậy.
Diệp Thiên chất phác đứng nguyên tại chỗ, trong đầu đều là hình ảnh tối hôm qua hai người điên cuồng giao hoan, không có cảm giác hương diễm, thậm chí cảm thấy mình có chút buồn nôn, Ninh Lạc chậm rãi thu thập một túi quần áo lớn, trong ngăn tủ dưới cùng có một cái ngăn kéo đựng một số đồ trang sức, đột nhiên thấy được một tấm giấy màu đỏ, ở trên có ba chữ vàng —— giấy hôn thú!
Ninh Lạc cảm thấy ba chữ kia giống như đang cười nhạo mình, cầm cái giấy hôn thú chuẩn bị xé bỏ, nhưng khi vừa mới xé rách một miếng rất nhỏ thì đột nhiên ngừng lại, con mắt lay động vài cái sau đó đem giấy hôn thú bỏ vào trong rương hành lý. “Những vật khác vài ngày nữa ta sẽ trở về lấy đi, đến lúc đó sẽ đem cái chìa khóa trả cho ngươi!” Nình Lạc nói tiếp: “Còn có, tại bệnh viện cũng đừng tới tìm ta, ta sẽ xin phép nghỉ ngơi vài ngày!” Ninh Lạc kéo rương hành lý, đi ra cửa biệt thự, nàng mới cảm giác phía dưới mình có chút đau đớn, lập tức vừa thẹn vừa giận, hung hăng dậm chân mấy cái, nhất định là tối hôm qua Diệp Thiên hung hăng ra vào, không khỏi ở trong lòng mắng to, “Hỗn đản hỗn đản hỗn đản...” Diệp Thiên cũng không có tâm tình gì đi làm, lái xe đến bệnh viện tự mình tìm Lý Tuyết Vân xin nghỉ ba ngày, Lý Tuyết Vân cho rằng Diệp Thiên không muốn tới nơi này đi làm nữa, hỏi hắn có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không, Diệp Thiên nói có một số việc cần phải xử lý, ba ngày sau sẽ trở về đi làm. “Đúng rồi, Tôn phó viện trưởng bị đã khai trừ, ngươi có biết chuyện gì xảy ra hay không?” Lúc Diệp Thiên chuẩn bị rời đi thì Lý Tuyết Vân hỏi, nàng đối với chuyện của Tôn Mai không biết chút nào, hôm nay sáng sớm đã thông báo ở bệnh viện, Tôn Mai bởi vì bị tra ra lấy tiền lót tay của công ty dược, do đó bị khai trừ khỏi tất cả chức vụ.
Sự kiện này đã tạo thành một chấn động không nhỏ trong bệnh viện, lấy tiền lót tay dược phẩm, thì ai trong lòng cũng đều tinh tường, ngồi ở chức phó viện trưởng kia nếu không có kiếm thêm ít của cải mới là việc lạ, điều đó chẳng khác gì là một bí mật công khai, bởi vì chuyện này mà bị khai trừ, rất hiển nhiên là có người cố ý lật đổ nàng.
Mà lão công Tôn Mai lại là cục trưởng cục vệ sinh, có một tầng quan hệ vững chắc như vậy, ai dám hại nàng? Cho nên cuối cùng mấu chốt trực tiếp là hướng vào Tôn Mai lão công Mã Hồng Văn.
Bệnh viện đã có lời đồn, Tôn Mai là do đã cho Mã Hồng Văn đội nón xanh (cắm sừng), cho nên đã khiến quan hệ vợ chồng của hai người tan vỡ, do đó mới xảy ra phản ứng hồ điệp (các sự việc xảy ra liên tiếp nhau).
Toàn bộ bệnh viện đều đang suy đoán rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, ngoại trừ Diệp Thiên, không có ai biết rõ chân tướng sự tình, đương nhiên, Diệp Thiên cũng sẽ không nói ra điều đó!
Sau khi rời khỏi bệnh viện Diệp Thiên đi đến khách sạn, đã tìm được hai kẻ bắt cóc tối hôm qua, đêm qua bởi vì ánh sáng không đủ cho nên không nhìn thấy rõ, bây giờ mới biết hai người đó đại khái khoảng tầm 25~26 tuổi, thấy bọn họ trẻ tuổi như vậy Diệp Thiên có chút kinh ngạc nho nhỏ, nhưng mà hai người kia chứng kiến Diệp Thiên còn thấy bất ngờ hơn, bọn hắn cho rằng Diệp Thiên là một tên giang hồ lão luyện, hiện tại xem ra cũng chỉ là một thanh niên trên dưới 20 mà thôi.
Diệp Thiên không nói nhảm, sau khi vào phòng, nói: “Trung thực trả lời ta mọi vấn đề, nếu như có nửa phần giả dối, ta có thể cam đoan các ngươi ngày mai không thấy được ánh mặt trời!” Hai người bị dọa câm như hến, liên tục gật đầu, “Dạ dạ...” Ngay thời điểm Diệp Thiên tra hỏi hai tên kia, thì Ninh Lạc cầm giấy hôn thú đi đến cục dân chính, nàng muốn giải trừ quan hệ hôn nhân, nhưng không biết nên làm gì bây giờ, bởi vì Diệp Sơn đã qua đời.
Ninh Lạc cầm giấy hôn thú đến cửa ra vào cục dân chính suy nghĩ hồi lâu sau rốt cục cố lấy dũng khí đi vào, Ninh Lạc như có cảm giác có tật giật mìnhc, cúi đầu quan sát bốn phía như sợ gặp được người quen, cũng may nơi này không nhiều người lắm, chỉ có bảy tám đôi nam nữ, cũng không có phát hiện thân ảnh quen thuộc.
Ninh Lạc xếp hàng đợi hơn hai mươi phút đồng hồ mới đến lượt, người khác bất kể là ly hôn hay là kết hôn đều đi thành đôi mà tới, toàn bộ cục dân chính chỉ có nàng một thân một mình đến làm thủ tục.
Tiến vào văn phòng Ninh Lạc xuất ra giấy hôn thú đưa cho nhân viên công tác, “Xin chào, có chuyện ta muốn hỏi, ta... Chồng của ta đã qua đời, nếu như ta muốn kết hôn lại..., có còn cần tiến hành ly hôn sao?” Ninh Lạc có chút ngại ngùng nói. “Tiểu thư, công việc chúng tôi rất bận rộn, mời cô đừng nói giỡn nữa được không nào, chuyện này vui đùa không hề buồn cười chút nào!” Nhân viên công tác là một nam nhân hơn ba mươi tuổi, nhìn nhìn giấy hôn thú cười nói, bởi vì Ninh Lạc là mỹ nữ cho nên thái độ nhân viên cũng coi như hòa ái. “Ta không có nói giỡn, ta rất nghiêm túc!” “Tiểu thư, người cầm cái giấy hôn thú giả tới là cảm thấy chúng ta công tác ở đây rảnh rỗi đến vậy sao! Bên ngoài còn có rất nhiều người đang chờ, cô muốn đi đâu chơi thì cứ việc, coi như tôi van cô đó!” Nhân viên công tác đem giấy hôn thú đưa cho Ninh Lạc. “Giả...Là giả sao!” Ninh Lạc mừng rỡ..., “Đồng chí, ngươi nói đây là đồ giả sao? Ngươi xác định chứ?” “Nói nhảm, ta đã làm hơn mười năm, mỗi ngày đối với những vật này, nhắm hai mắt cũng có thể phân biệt thiệt giả!” Đối với nghi vấn của Ninh Lạc, nhân viên kia tỏ vẻ rất không thoải mái.
Ninh Lạc có được lời khẳng địn thuyết phục, tảng đá đang treo ở trong lòng cũng có thể buông xuống, “Cảm ơn!” Sau khi hướng nhân viên công tác nói lời cám ơn Ninh Lạc bước nhanh đi ra khỏi cục dân chính, đứng ngay trước cửa cục dân chính đem cái giấy hôn thú giả kia xé nát thành mảnh vụn ném vào trong thùng rác. “A... Ta độc thân rồi!” Ninh Lạc mừng rỡ như điên hô lớn một tiếng. “Cái này tại sao lại là giả được nhỉ?” Trên đường trở về Ninh Lạc vừa đi vừa lầm bầm nói thầm.