Diệp Thiên đối với người mình yêu rất khó kháng cự, nếu như trước mặt là nữ nhân hắn không thích, dù cho đối phương có xinh đẹp đến mấy hắn cũng sẽ không động tâm, hắn không cho mình là một chính nhân quân tử, nhưng cũng không phải là kẻ tiểu nhân hèn hạ, nhiều lắm chỉ là có chút háo sắc mà thôi.
Tào Nghiên là người mà hắn đã thầm mến từ khi còn bé, nhưng bây giờ nói gì cũng đều đã chậm, biết rõ làm như vậy không đúng, nhưng Diệp Thiên không thể khống chế nổi cái dục vọng như dòng nước lũ ở trong lòng.
Tào Nghiên đứng dậy đi tới ngồi bên người Diệp Thiên, một bàn tay thon thon ngọc ngà chủ động sờ lên đùi hắn, dần dần tiến tới bắp đùi, Diệp Thiên cảm nhận được tình ý dạt dào, đôi mắt ngập nước của nàng mở to có chút kích động nhìn chằm chằm bào Diệp Thiên. “Tiểu Thiên, ngươi chẳng lẽ không muốn Nghiên tỷ sao?” Thấy Diệp Thiên không có trả lời, Tào Nghiên đưa khuôn mặt xinh đẹp tới gần Diệp Thiên, đôi môi hai người cơ hồ như sắp chạm vào nhau, luồng nhiệt lúc nói chuyện của Tào Nghiên Diệp Thiên hoàn toàn cảm nhận được.
“Muốn, muốn lắm chứ, thế nhưng mà tỷ đã có trượng phu rồi, em còn có thể làm gì? Hơn nữa, em cũng lo lắng chúng ta mà cứ tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống gia đình tỷ!” Có người nói yêu một người thì phải thay nàng cân nhắc mọi việc, Diệp Thiên đúng là một người như vậy, Tào Nghiên là phụ nữ đã có chồng, mình cùng nàng dây dưa thì còn ra thể thống gì? Yêu đương vụng trộm,... Hay là từ ngữ gì đó khó nghe hơn?
Thời điểm Diệp Thiên nghĩ rằng sẽ bảo trì quan hệ thuần khiết với Tào Nghiên như ngày xưa, thế nhưng bây giờ nó đã phát triển thành tình huống không thể khống chế được nữa rồi, Tào Nghiên không chỉ muốn có quan hệ bằng hữu với hắn, nàng càng hi vọng Diệp Thiên là nam nhân của mình, dù cho không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, không có danh phận nàng cũng nguyện ý yên lặng ở bên hắn.
Ánh mắt Tào Nghiên hiện lên vẻ đau thương, cười vô cùng thê lương, “Tiểu Thiên, em cũng biết, chị không hề yêu hắn, hắn cũng chưa từng yêu ta, hắn chỉ thích dung nhan cùng thân thể của ta mà thôi!” Bi ai lớn nhất trong đời nữ nhân cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Với khả năng của Tào Nghiên muốn tìm một người vượt xa với lão công nàng bây giờ vô cùng dễ dàng, nhưng khi nàng bước sai lần đầu lại tiếp tục sai thêm, tạo nên bi kịch ngày hôm nay, nếu như không có hài tử, nàng có lẽ sẽ không chút do dự ly hôn hắn.
Diệp Thiên đưa tay lên lau những giọt nước mắt của nàng đang rơi xuống, ôm vào trong ngực, Tào Nghiên thuận thế áp sat trong lồng ngực Diệp Thiên ôm hắn thật chặt khóc thút thít.
Diệp Thiên vỗ về nhè nhẹ, ôn nhu hỏi: “Nghiên tỷ, tỷ cùng lão công rốt cuộc là tại sao, em nghe Vương di nói hai người quen nhau chưa đến một tháng mà đã kết hôn rồi?” Trong ấn tượng Diệp Thiên biết rõ Tào Nghiên không phải là người qua loa như vậy, huống hồ lúc ở trong nhà Tào Nghiên, hắn đã nhìn thấy ảnh cưới của nàng, tướng mạo hay thân hình đều rất tệ, làm sao nàng có thể nhìn trúng hắn được.
Tào Nghiên thút thít nỉ non, ngẩng đầu lên, đem chuyện lúc trước giữa mình cùng lão công nói qua một lượt, đó là chuyện từ một năm trước rồi, mẹ Tào Nghiên thấy tuổi con gái không còn nhỏ, mà một mực không chịu đi tìm bạn trai, trong lòng sốt ruột, thúc dục nàng đi xem mắt.
Phần lớn đều là các bác sĩ trẻ tuổi trong bệnh viện, còn có vài đồng sự giới thiệu mấy người ưu tú, nhưng Tào Nghiên đều thấy chướng mắt, trong lòng nàng chỉ có Diệp Thiên, thế nhưng mà nàng đã đợi hắn ba năm, Diệp Thiên sau khi biến mất không có để lại bất kỳ tin tức nào, thời gian dần qua nhìn bạn bè bên cạnh bắt đầu tính đến chuyện kết hôn, cũng khiến lòng Tào Nghiên bắt đầu dao động.
Tào Nghiên ủy khuất thương tâm, nghĩ thầm nếu mình có nam nhân bên cạnh sẽ không trở thành cái dạng này rồi, về sau mấy ngày liêng nàng đến quán bar uống rượu, mỗi lần đều cảm nhận thấy ánh mắt yên lặng soi mói của nam nhân, vài ngày sau, có một tên nam nhân kia không đẹp trai, dáng người cũng không cao, nhưng nàng cảm thấy nụ cười của hắn rất chân thành, khiến cho người ta cảm giác mê muội.
Mỗi khi ánh mắt Tào Nghiên nhìn chằm chằm vào đối phương không hiểu sao trong lòng rung động, tựa hồ trên người hắn tìm thấy được hình bóng Diệp Thiên, ngày thứ tư nam nhân đó cùng Tào Nghiên gặp nhau, lúc này hắn không còn yên lặng ngồi tại chỗ, mà chủ động tới mời Tào Nghiên uống rượu.
Tào Nghiên cũng không biết vì sao mình lại đáp ứng, sau một hồi nói chuyện phiếm, người nọ biết được Tào Nghiên đã có người yêu mến trong lòng, nhưng hắn lại đang ở nước ngoài, người đó không ai khác chính là Diệp Thiên.
Nam nhân kia cũng không có vì vậy mà bỏ cuộc, ngược lại mỗi ngày đều cùng nàng uống rượu, tâm sự, nhưng đại đa số đều là hắn im lặng nghe Tào Nghiên thổ lộ tâm tư của mình, thời gian dần qua Tào Nghiên đối với hắn có hảo cảm hơn, nhưng chỉ giới hạn là hảo cảm giữa bằng hữu với nhau, cũng không có động lòng thích hắn.
Tên đó mời Tào Nghiên đến nơi khác uống rượu, Tào Nghiên đáp ứng, thế nhưng sau khi say mèm, Tào Nghiên bất tỉnh, đến khi nàng ngày hôm sau tỉnh dậy mới phát hiện mình bị phá thân, nàng cảm giác toàn bộ thế giới giống như đang sụp đổ, nước mắt chảy xuống như mưa, thế nhưng người nam nhân kia cũng không có trốn tránh trách nhiệm, không ngừng tự tát vào mặt mình, xin lỗi Tào Nghiên.
Cuối cùng hắn lấy ra một con dao đưa cho Tào Nghiên, bảo nàng giết chết hắn đi, Tào Nghiên lúc ấy lửa giận công tâm, cầm lấy dao thật sự đâm vào bụng hắn, nam nhân không tránh không né, máu tươi bắn ra tung tóe, dọa Tào Nghiên thét lớn, nhưng hắn ta chỉ cười, nói không có việc gì, còn nói mình sẽ có trách nhiệm với nàng.