Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 365: Chương 365: Anh trai, em chờ anh




Lục Minh trước tiên giả bộ đem chín thang khác nhau để biến ra chín chén nhỏ, lại dựa theo trình tự riêng sắp hàng .

Nhan Mộng Ly thấy vậy, trong lòng đặc biệt chờ mong, tim cũng đập nhanh hơn .

Chỉ thấy hai tay Lục Minh chậm rãi xoay tròn, thật chậm thật chậm, nhưng có thể thấy, trong một giây, dưới nách Lục Minh như có vẽ có một đôi cánh tay, rồi thành hai đôi, ba đôi, bốn đôi. . . Làm cho Nhan Mộng Ly kinh ngạc chính là những cánh tay này làm ra các tư thế cũng không giống nhau, có chưởng, có chỉ, có quyền, có phượng trác, có long trảo, thậm chí còn có biến hóa thủ ấn khác nhau.

Nếu như có cao thủ tinh thông Mật Tông, sẽ phát hiện đây là Cửu Đại Luân Ấn, Ngoại Sư Ấn, Nội Phược Ấn, Bảo Bình Ấn, Bất Động Căn Ấn trong Mật Tông Đại Thủ Ấn. . .

Lục Minh sử dụng những luân ấn này, cũng không phải là cố ý ra vẻ huyền bí, cũng cũng không phải là học được bí quyết võ công của Mật Tông Đại Kim Cương Thủ Ấn, mà là biến hóa rất tự nhiên. Lúc Lục Minh còn nhỏ, có vị lão hòa thượng đã từng cười đùa với hắn, nguyên nhân là Lục Minh không rõ thủ ấn của tượng Phật là có ý tứ gì, vị lão hòa thượng cười to nói: đấy không phải thủ ấn, đây là “ngôn ngữ của Phật”, đi qua những thủ ấn này biểu đạt ý tứ của ngài, lấy ngôn ngữ tương tự như của người câm người điếc, nhưng những thủ ấn này có bao hàm ẩn sâu ảo diệu cực kỳ phong phú, không phải người thường có khả năng hiểu rõ được.

Lúc đó Lục Minh không có lưu ý, hắn lúc đó chỉ cảm thấy muốn nói, dùng tay ra hiệu không bằng trực tiếp dùng miệng nói tiện hơn, hà tất phải giơ tay chân lao lực như vậy.

Lão hòa thượng kia xoa xoa đỉnh đầu của hắn, cười ha ha, nói Lục Minh còn nhỏ, lớn lên sẽ hiểu được.

Chẳng qua, cho tới bây giờ hắn cũng không có học qua Mật Tông Đại Thủ Ấn, nhưng trời sinh lại sử dụng được những thủ ấn này. . . Hắn vẫn không có lưu ý, thẳng đến khi Niếp Thanh Lam cùng Cảnh Hàn nhắc hắn, thì hắn mới ý thức được điểm này.

Chín chén canh nhỏ màu sắc khác nhau. Một giọt một giọt được Lục Minh lấy chân khí kích bắn lên giữa không trung. Lại theo hai tay Lục Minh chuyển động thành xoay tròn.

Cầu vồng rực rỡ tuyệt vời xuất hiện . Hơn nữa không phải cầu vồng rực rỡ bình thường.

Mấy ánh cầu vồng dần khuếch tán ra, dần dần hình thành màu sắc tuyệt mỹ huyền ảo. . . Nhan Mộng Ly chỉ cảm thấy mình không kịp nhìn. Nàng chỉ sở mình nháy mắt một cái sẽ bỏ qua khoảnh khắc mỹ lệ này. Bởi vậy nên nàng cực kỳ chuyên chú, có cảm giác tựa như không hít thở nổi.

Cầu vồng rực rỡ trên bầu trời dần dần mờ nhạt, Nhan Mộng Ly không nhịn được vươn tay ra, muốn chạm đến loại màu sắc mộng ảo này.

Khi nàng giơ ngọc thủ lại gần thì cầu vồng rực rỡ lại nhanh chóng biến mất.

Giữa lúc Nhan Mộng Ly đang luyến tiếc, Lục Minh đã đem một bát canh nóng hầm hập thơm ngào ngạt đưa tới. Bởi vì hơi nước bốc lên, ẩn hiện trong mơ hồ, Nhan Mộng Ly có thể thấy được cầu vồng rực rỡ kia xuất hiện tại cạnh bát.

Lúc này, cả phòng đều tràn đầy một loại hương thơm khó có thể dung lời nói được, chỉ cần khẽ hít một ngụm, cũng sẽ thư sướng cả người, sinh ra cảm giác hạnh phúc ngọt ngào vô biên .

Khi Nhan Mộng Ly cầm lấy thìa, nhẹ nhàng hớt một cái, đưa vào trong môi anh đào .

Mùi vị vô cùng tuyệt vời nhanh chóng từ đầu lưỡi khuếch tán ra toàn thân. . . Nàng không kìm lòng được thở dài, không để ý tới Lục Minh ở một bên nhìn, liên tục xúc canh cầu vồng rực rỡ này đưa vào trong miệng, thoả thích hưởng thụ cảm giác hạnh phúc hắn tạo ra cho mình! Chẳng biết từ lúc nào, nước mắt cảm động từ trong vành mắt cuồn cuộn chảy ra, ở trong hơi nóng bừng bừng lặng yên rơi xuống, rơi trong canh cầu vồng rực rỡ này, làm tăng thêm một phần mùi vị khó tả thấm thẳng vào đáy lòng.

“Cảm ơn, canh này, là bát canh ngon nhất mà em từng được uống qua.” Nhan Mộng Ly rất sợ Lục Minh thấy nước mắt của mình, hơi quay đầu đi, len lén lau một chút, lại quay đầu lại hướng hắn cười.

“Sau này anh sẽ còn làm ra càng nhiều canh tốt hơn, anh cho em thử một lần, đảm bảo em ngay cả đầu lưỡi cũng nuốt mất.” Lục Minh duỗi tay khẽ vuốt đỉnh đầu của Nhan Mộng Ly.

Bàn tay to của hắn, nhẹ nhàng dịu dàng mà vỗ về nàng .

Một loại cảm động được hắn che chở, dũng mãnh tràn vào lòng của nàng, giờ khắc này, nàng cũng không nhịn được nữa, nhào vào trong lòng của hắn, đưa hắn ôm chặt.

Nước mắt không ngừng mạnh mẽ tiến ra rồi chảy xuống.

Một giọt một giọt, nhỏ lên trên người của hắn. . . Lục Minh nhẹ nhàng mà vỗ lưng của nàng, dịu dàng dùng khăn lau đi nước mắt trên mặt của nàng, mỉm cười an ủi nói: “Mộng Ly, đừng khóc, không cần sợ, có anh ở đây, không ai có thể làm em thương tổn ! Ngoan, đừng khóc, không bằng anh dạy cho em cách điều phối “Khổng Tước Khai Bình Thải Hồng Thang” nhé? Cái này cũng không đơn giản, cần điều chế ba mươi sáu loại tổ hợp, mới có thể bày ra được mùi vị cùng dược hiệu hoàn mỹ!”

“Ô ô ô, Lục Minh, vì sao anh đối tốt với em như vậy? Em chỉ là một con ngốc ngay cả đường cũng không đi được tốt!” Nhan Mộng Ly khóc sướt mướt.

“Chính bởi vì ngay cả đường em cũng đều đi không tốt, anh mới càng muốn nhìn em a!” Lục Minh trìu mến vỗ về đỉnh đầu của nàng .

“Anh làm anh trai của em có được hay không, em không có anh trai. . .” Trong lòng Nhan Mộng Ly, cũng không phải muốn nhận một anh trai, nhưng trong lòng nagf phải tìm một cớ có thể cho nàng cảm thấy tự nhiên.

Nam nhân vô tình in ở trong lòng mình này, hắn cũng không phải bạn trai của mình.

Hắn thuộc về khác cô gái, thuộc về Trầm tỷ, thuộc về các nàng Niếp Thanh Lam, Cảnh Hàn cùng Giai Giai, mình cùng hắn, cái quan hệ gì cũng không có. Mỗi khi muốn chạy tới bên người hắn, lại không tìm được bất cứ cái lý do gì.

Nếu như ngay cả một cớ cũng không có, mình không có cách nào cùng hắn ở cùng một chỗ.

Ngoại trừ cái này, nàng cũng không nghĩ ra nổi nữa, còn có biện pháp nào có thể làm cho mình có thể danh chính ngôn thuận dựa vào hắn, làm cho mình có thể danh chính ngôn thuận tiếp nhận sự quan tâm cùng che chở của hắn. Nhan Mộng Ly ngước hai mắt đẫm lệ lên, điềm đạm đáng yêu nhìn về phía hắn, rất sợ hắn sẽ cự tuyệt. Có điều là, nàng nhìn thấy, không phải là Lục Minh mở miệng nói ra lời không được tan nát cõi long, mà là nụ cười ấm áp kia.

Nụ cười kia, tựa như một luồng ánh mặt trời, thẳng tắp chiếu thẳng vào trong tận đáy lòng của nàng . .

“Em thật là cao hứng, thật hạnh phúc, anh trai, em có anh trai!” Nhan Mộng Ly đưa hai tay ôm chặt lấy Lục Minh, vừa khóc vừa cười, kích động đến khó có thể tự kiềm chế.

“Nha đầu ngốc, có thể có em gái như em, là phúc khí của anh mới đúng!” Lục Minh lại dịu dàng giúp nàng lau đi nước, một lần lại một lần, càng nhẹ nhàng mà ôm lấy nàng, tiến vào trong phòng ngủ của nàng, nhẹ nhàng đem nàng đặt ở trên giường, dịu dàng giúp nàng đắp chăn: “Em nhìn em kìa, cũng sắp biến thành gấu trúc rồi. Ngủ một giấc đi, cho tinh thần nghỉ ngơi đầy đủ , cái gì cũng không cần nghĩ, ngoan nào bé yêu^^.”

“Anh, em muốn anh ngồi ở chỗ này với em. . .” Nhan Mộng Ly mang chút khiếp sợ, lại có một tia làm nũng: “Ngồi với em một hồi, được không?”

“Nhắm mắt lại, anh xoa bóp cho em một chút đi, thả lỏng tinh thần, cái gì cũng đừng nghĩ!”

“Ân!”

Nhan Mộng Ly thoải mái nhắm mắt lại, nằm dài ra, thả lỏng cả thể xác và tinh thần, hưởng thụ sự xoa bóp dịu dàng của hắn.

Bàn tay to của hắn ấm áp, nhẹ nhàng, dịu dàng. . .

Không biết từ lúc nào, nàng đã chìm vào giấc ngủ.

Mới vừa cảm thấy ngủ ngon, ngay cả mộng cũng không chưa có, khi Nhan Mộng Ly tỉnh lại, cảm thấy cho tới bây giờ cũng chưa ngủ được thoải mái như thế. Hắn đâu? Hắn đi đâu rồi? Nhan Mộng Ly vừa nhìn bên giường không thấy hắn , gấp đến độ ngồi dậy, kêu lên: “Lục Minh, anh ơi?”

“Anh đây, em mới ngủ chưa được một giờ, đừng đứng lên, tiếp tục nghỉ ngơi đi!” Lục Minh đang cùng nam tử lãnh khốc số 2 hào ở bên ngoài chuẩn bị trang bị giám sát, chủ yếu là nhằm vào hành lang bên ngoài cùng tòa nhà đối diện, còn có mấy cái cửa ra vào chủ yếu của vườn trường, một ít đường dễ tiếp cận khu ký túc xá này. Có những thứ này, Lục Minh có thể ở bên trong giám thị nhất cử nhất động ở bên ngoài.

“A? Nhiều máy như vậy a!” Nhan Mộng Ly đi xuống giường, cái đầu nhỏ hướng phía ngoài cửa len lén nhìn, phát hiện bên cạnh khu nhà của nàng có mấy cái hòm lớn, còn có hơn mười một máy móc to nhỏ, chiếm không gian rất lớn .

“Thời gian không kịp, nếu như dùng tới trang bị hiện đại nhất, có thể giám sát hơn 180 chỗ, bây giờ chỉ có hơn 50 chỗ thôi.”

Nam tử lãnh khốc số 2 hơi mang chút tiếc nuối, vốn mình còn có thể làm được tốt hơn.

Bây giờ điều kiện không cho phép, làm cho thực lực của chính mình hoàn toàn không có cách nào thực sự chém ra hết, không cách nào làm được tốt nhất.

Lục Minh lại âm thầm buồn cười, bắt một tên biến thái, cũng không phải bắt cướp, giám thị mấy cái chỗ chủ yếu là được, cần gì giám sát hơn 180 chỗ chứ?

Nhan Mộng Ly thấy nam tử lãnh khốc số 2 chuẩn bị thiết bị xong, thì đi ra, lén lút chuồn ra tới gần đó, tò mò nhìn một chút, cuối cùng nói với Lục Minh: “Anh trai, anh có việc có việc cứ về trước đi , có mấy thứ này, tin rằng không ai có thể thương tổn em!” Nàng mặt ngoài bảo Lục Minh trở về, nhưng trong lòng có một tia luyến tiếc, chỉ là nàng mong muốn hắn quan tâm mình đồng thời cũng không làm lỡ chuyện của hắn.

“Anh quả thực phải đi, bằng không tên biến thái cuồng kia không chịu mắc câu. Em yên tâm, buổi tối anh sẽ lặng lẽ tới, bắt được tên biến thái đó mới thôi!” Lục Minh thấy Nhan Mộng Ly để lộ bàn chân, chân ngọc như ánh trăng, cực kỳ khả ái, trong lòng không nhịn được thầm khen.

Nhan Mộng Ly thấy Lục Minh chú ý chân trần của mình, trên mặt có chút ửng đỏ.

Nàng mang theo chút không muốn hỏi: “Bây giờ đã đi rồi sao?”

Lục Minh ha hả cười: “Anh chuẩn bị đem cách điều phối “Khổng Tước Khai Bình Thải Hồng Thang” dạy xong cho người nào đó rồi mới đi, mong là người nào đó không nên quá ngốc, lãng phí quá nhiều thời gian của anh mới tốt!”

“Em không ngu ngốc!” Nhan Mộng Ly vừa nghe hắn sẽ không đi ngay , còn muốn dạy mình điều phối “Khổng Tước Khai Bình Thải Hồng Thang”, nhất thời vui mừng vô hạn.

Mang chút e thẹn, nhẹ nhàng đánh hắn một đôi phấn quyền.

Từ sau khi nhận hắn làm anh trai, trong long Nhan Mộng Ly không còn rụt rè như trước đây nữa, trước đây mình cùng hắn không có cái quan hệ gì, bây giờ mình là em gái của hắn. Nhan Mộng Ly không lo lắng các nàng Trầm tỷ sẽ không đồng ý, có lẽ là các nàng sẽ giễu cợt mình một chút , nhưng khẳng định sẽ không phản đối. Nếu như Trầm tỷ phản đối, nàng cũng sẽ không đem cái bí quyết nội công chỉ có con dâu Lục gia kia mới có thể học dạy cho mình .

Sau đó sẽ làm sao, Nhan Mộng Ly không dám nghĩ, có điều là, chỉ cần có thể làm em gái của hắn , mình cũng đã rất thỏa mãn rồi.

Một giờ trôi qua, tuy rằng thủ pháp không có khả năng giống được như Lục Minh vậy, nhưng Nhan Mộng Ly đã đem ba mươi sáu loại phương pháp điều phối tổ hợp nhớ kỹ hết, đồng thời còn có thể cẩn thận nếm thử một hai loại tổ hợp. . .

Lục Minh giơ cho nàng nàng một ngón tay cái, xem ra mỹ nữ cổ điển này không chỉ làm quần áo, ở trên mặt nấu ăn, cũng là rất có thiên phú.

“Tra ra được đầu mối .”

Nam tử lãnh khốc số 2 gọi điện thoại tới, báo cáo nói: “Kho máu của bệnh viện Lam Hải số 2 bị trộm, chúng ta đã xét nghiệm ra máu bị trộm cùng máu tren tường ăn khớp. Thi thể tách rời , cũng không phải là thi thể giải phẫu của đại học y hoặc là phòng thí nghiệm gì, mà là một cỗ thi thể bị người ta móc xuống nội tạng hữu dụng, hoài nghi đây là tổ chức buôn bán bộ phận cơ thể người. . . Theo tin tình báo, Uy Nhân cùng thủ hạ mấy ngày gần đây không có động tĩnh gì, xem ra có thể bọn họ đang âm thầm tiến hành âm mưu nào đó . Mặt khác, trong thành phố cũng phát hiện có một vài “con chuột nhỏ” bị lợi dụng', trong đó có một con tinh thần có chút biến thái, tôi đã phái người âm thầm giám sát.”

“Ngoại trừ bên phía Nhan Mộng Ly này, còn có cái khác thường không?” Lục Minh truy hỏi một câu.

“Có người âm thầm rình Phương Phỉ Uyển, nhưng bị Lạc Vân cùng Tàn Dương xử lý. Phong Đan Bạch Lộ an toàn, có điều là tựa hồ có người theo đuôi Lâm Vũ Hàm, xem ra địch nhân không để sót, tất cả người có quan hệ với ngài, đều muốn một lưới bắt hết. Mặt khác, chiếc Porsche của Lâm Vũ, từ sau khi chuyển từ Hắc Phong Sơn trở về, vẫn sử dụng đến bây giờ, không có kiểm tra qua, tôi hoài nghi xe của nàng đã bị đặt máy nghe trộm.” Nam tử lãnh khốc số 2 làm ra phán đoán.

“Đem Lâm Vũ Hàm bảo vệ quay về Phong Đan Bạch Lộ, mấy ngày nàu bảo nàng trước tiên đứng ở trong nhà, bây giờ tôi không để ý được nàng, xe giao cho các anh kiểm tra tỉ mỉ.” Lục Minh trong lòng khẽ động: “Mặt ngoài các anh đều phải làm ra vẻ rời khỏi một chút, lưu lại trạm gác ngầm. . .”

“Anh phải đi sao?” Nhan Mộng Ly nhìn thời gian một chút, đã là 2 giờ buổi chiều, mang chút ngại ngùng nói: “Anh bận thì đi đi!”

“Buổi tối anh sẽ lặng lẽ chuồn trở về.” Lục Minh cười cười: “Nếu như em cảm thấy phiền muộn, lên mạng nói chuyện phiếm cùng các nàng Giai Giai đi!”

“Không có việc gì, đừng lo lắng cho em.” Nhan Mộng Ly tiễn Lục Minh ra khỏi cửa, chẳng hiểu sao, trong lòng rất muốn ôm hắn một cái, nhưng mà lại không có biện pháp làm được, không thể làm gì khác hơn là lưu luyến vẫy tay, nhìn theo bóng hắn xuống lầu, sau khi đóng cửa lại, mới mang chút ngượng ngùng nhẹ giọng nói: “Anh trai, em chờ anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.