Lục Minh không ngờ Cảnh Hàn vừa đi đã quay lại, vừa rồi khi hôn Niếp Thanh Lam, hắn tuyệt đối dũng bạo, nhưng ngay lập tức, nhìn thấy Cảnh Hàn, tự nhiên cảm thấy xấu hổ, nhanh chóng chuồn xuống lầu.
cùng lúc đó, Niếp Thanh Lam bối rối đã khôi phục bình tĩnh.
“Năm phút đồng hồ sao? Sao chị chỉ cảm thấy như mới được một chút... nghiêm khắc mà nói, nụ hôn đầu tiên của hắn phải là của chị mới đúng, Cảnh Hàn, trận đầu tiên xem như chúng ta hòa nhau!” Khi Niếp Thanh Lam nói lời này, còn dùng đầu lưỡi liếm môi, cảm giác mãnh liệt phảng phất lại như khi hôn Lục Minh, Cảnh Hàn nghe vậy hừ một tiếng, nàng không đáp lời, nhưng ánh mắt tỏ vẻ không phục.
Cảnh Hàn trở về phòng, mặt của Niếp Thanh Lam nhất thời đỏ ửng, vừa rồi nàng đã cố làm bộ trấn tỉnh.
Niếp Thanh Lam vỗ vỗ ngực, lo lắng nhìn xuống dưới lầu, phát hiện không ai chú ý đến hành động thất thố của nàng, nhanh chóng chạy về phòng, vẻ mặt đỏ bừng tiến vào trong chăn, qua một hồi mới ngóc đầu ra cười trộm.
Lục Minh xuống lầu, ông lão Trang Thần đã giới thiệu cho hắn: “Vị này là hàng xóm của chúng ta, Ôn Hinh, Ôn phu nhân, nàng cũng là bà chủ của Phong Đan Bạch Lộ“.
Lão già giới thiệu, người kia đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Minh, làm cho hắn ngẩn ngơ.
Nếu như nói tướng mạo xuất chúng, từ nhỏ đến giờ, Lục Minh nhìn không ít, nhưng người đàn bà trước mắt này, vừa cao quý vừa ưu nhã, thật đúng là lần đầu tiên gặp. Nhìn tròng mắt đen của nàng, thoạt nhìn có vẻ giống với một phu nhân quý tộc thời trung cổ, đặc biệt lại có khí chất thần khí của quý tộc phương tây, làm cho thoạt nhìn nàng có vẻ như là một vương hậu xuyên thời đại đến đây.
Trên người nàng mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen, quý phái sang trọng, dưới ánh sáng của ngọn đèn, nhìn vị Ôn Hinh phu nhân này, Lục Minh cảm thấy bản thân có cảm giác mê muội.
Nàng ta thật sự có mị lực!
So với mấy nàng Cảnh Hàn, Niếp Thanh Lam, Giai Giai. Ôn Hinh phu nhân càng thêm thành thục.
Phụ nữ thành thục lại xinh đẹp, khí chất này phát huy trên người nàng đến mức tận cùng. Không nói mi mắt đầy phong vận, dáng người nảy nở như một ma lực, cùng với nét mặt của một thục nữ đặc biệt, pha chút cao quý, ưu nhã, chỉ cần mỉm cười có thể khuynh đảo toàn bộ đàn ông thế giới. Mà sự xinh đẹp của nàng chẳng những gợi cảm mà còn quyến rũ, hơn nữa còn làm cho người khác hô hấp khó khăn!
Tựa hồ như trời sinh đã cho nàng một ma lực có thể làm cho tất cả đàn ông động tâm vì nàng!
Lục Minh ngây người, trong khoảng khắc này, hắn thật sự có cảm giác say mê.
Vị Ôn Hinh phu nhân phong hoa tuyệt đại này đứng lên hướng Lục Minh khẽ gật đầu, thần sắc cũng không vì Lục Minh thất thố mà động dung. Có lẽ do nàng đã nhìn thấy nhìn đàn ông thất thố rồi, nàng và Lục Minh chưa nói chuyện mà quay sang nói với lão già: “Vị Lục thiếu gia này lớn lên càng nhìn càng giống mẹ của nó!” “Cô quen với mẹ tôi?” Lục Minh nghe xong vội hỏi, vì mẹ là người ít ra ngoài, cũng không tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều, sao nàng ta biết mẹ?
“Quen nhau đã rất lâu, trước kia còn gặp nhau, khi đó tôi có qua thăm cậu, năm đó cậu chỉ là một đứa bé ngây thơ, không ngờ trong nháy mắt, đã trở thành một chàng trai“.
Ôn Hinh phu nhân khơi lại chuyện cũ, Lục Minh nghĩ ngợi một hồi, lục trong trí nhớ của mình, căn bản là không có một đại mỹ nhân như vậy.
Bà ta thấy mình khi nào?
“Cô... cô tìm cháu có việc gì?” Lục Mang nghi vấn, chẳng lẽ nàng ta có chuyện muốn nhờ mình trợ giúp? Nhìn nàng ta là một người đại tài đại thế, vậy còn chuyện gì mà không thể giải quyết được? Không đúng, vì sao nàng ta không tìm lão Trang Thần, Lục Minh trầm tư không hiểu.
“Là thế này, cô có rất nhiều sản nghiệp không quản lý hết được, ví dụ như khách sạn Phương Phỉ Uyển, cô cũng chỉ đầu tư ít tiền, nhưng chưa từng ra mặt quản lý, ngày hôm qua nghe cấp dưới báo cáo, phó tổng giám đốc bị người ám sát, lưu lại một đống phiền toái, mời cô bay về xử lý, cô thật không ngờ, đã có người giúp cô xử lý hết mọi chuyện, người đó chính là cháu, cho nên hôm nay cô mới gọi điện cho Vương Vi Thiện, để biết Lục Minh là ai, thì ra chính là tiểu tử này” Ôn Hinh phu nhân đưa cho Lục Minh một văn kiện, trong đó có chữ kí của nàng cùng với những điều khoản: “Lục Minh tiên sinh, từ bây giờ trở đi, cháu chính thức trở thành Phó tổng giám đốc của Phương Phỉ Uyển.
“Chị Trang nói ông chủ lớn là cô?” Lục Minh toát mồ hôi.
“Nói thật ra, cô chỉ là người đứng sau Phương Phỉ Viên, khi chồng cô qua đời, cô chỉ tiếp nhận sự nghiệp thôi” Ôn Hinh phu nhân đứng lên, đưa tay về hướng Lục Minh: “Tất cả Phương Phỉ Uyên, cô giao lại cho cháu!”
“Được!” Lục Minh đổ mồ hôi, bản thân cái gì cũng không hiểu, nhưng bất quá, trốn tránh trách nhiệm thì không được, đành phải gật đầu.
“ Mẹ đang bận, Đậu Đậu đừng vào...”
Ngoài cửa, tiếng kêu xé gió của tiểu nha đầu kia chợt vang lên, bóng người chợt lóe, tiểu Đậu Đậu đã chạy vào, trong tay là một con búp bê to đùng, chạy lại hướng Ôn Hinh phu nhân làm nũng: “Mẹ, ôm con!”
Ôn Hinh phu nhân nhìn thấy nó, hai mắt hiện lên vẻ từ ái, mang theo sự vui mừng, cúi xuống ôm lấy nó, khẽ cười nói: “Tiểu nha đầu, không phải con ngoan ngoãn ở nhà sao? chờ mẹ xong việc, sẽ cùng Như cô cô dẫn con đi dạo công viên” Tiểu Đậu Đậu trong ngực Ôn Hinh, nhìn thấy Lục Minh, nhất thời vẫy tay, hướng Lục Minh vui mừng kêu lên: “Ba ba, ôm con đi!”
Lục Minh nghe xong lông trên người dựng đứng, trước mặt mẹ nó mà dám gọi mình là ba, thật sự là...
Vội vàng sửa chữa: “Tiểu Đậu Đậu, anh là ca ca, không phải ba ba!”
Tiểu Đậu Đậu thoáng cái đã nhào lại lòng ngục Lục Minh, như keo dán sắt, đôi tay nhỏ bé ôm lấy cổ Lục Minh, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, hôn mấy cái lên mặt của Lục Minh, lại cười nói: “Ba ba, thơm quá thơm quá!”
Ôn Hinh phu nhần nhìn thấy cảnh này, cũng cảm thấy ngạc nhiên.
“Đã nói là ca ca, quay về với mẹ đi, ngoan nào!” Lục Minh mém xỉu, gọi cái gì cũng được, không nên gọi ba. Trước mặt mẹ, mà lại gọi mình là ba, thật sự là chịu không nổi. Hắn buông tiểu Đậu Đậu trong người ra, đưa qua cho Ôn Hinh phu nhân, nhưng tiểu Đậu Đậu vẫn nắm lấy tay hắn làm nũng không chịu trở về.
“Nhu Nhu, sao con không đến đây?” Ôn Hinh phu nhân vốn muốn bàn bạc về chuyện Phương Phỉ Uyển với Lục Minh, nhưng tiểu Đậu Đậu lắc đầu làm nũng, phải để cho cô gái đứng ngoài cửa tiến vào hỗ trợ.
“Con không vào, nhà này có đại sắc lang!” Cô bé hạt tiêu ngoài kia nhìn thấy Lục Minh, hai mắt như muốn ăn thịt người.
“Vậy để lần sau bàn tiếp, tiểu nha đầu này làm phiền quá!” Ôn Hinh phu nhân cười cười, ôm lấy tiểu Đậu Đậu chuẩn bị trở về, nhưng đứa bé không chịu, buộc Lục Minh phải hôn một cái mới chịu đi.
“Chào, bác Trần, tôi lập tức đến ngay! Ca ca có việc phải đi ra ngoài, tối sẽ lại chơi với tiểu Đậu Đậu!” Lục Minh trong lúc quẩn bách, đột nhiên Trần lão gọi điện đến, cho hắn một cái cớ, vội vàng rời khỏi cửa, bỏ lại tiểu Đậu Đậu ở phía sau liều mạng gọi ba cũng không quản.
Trần Lập Dân thật ra muốn hỏi thăm thân thể của Lục Minh một chút, xem có chuyển biến tốt đẹp nào không, không ngờ hắn vừa tiếp điện thoại đã vội vàng chạy đến.
Trong lòng rất cảm động, càng cảm giác được tiểu tử này rất đáng khen.
Ông nhìn sắc mặt Lục Minh hồng nhuận, yên tâm không ít, luôn dạy Lục Minh không được dùng máu để chế tạo Tục Mệnh Dịch... nên nghỉ ngơi vài ngày, rồi dẫn hắn đến nội đường, xem các nguyên liệu Trọng Kim vừa mới mua về: “Ta và sư huynh đã đi cả nước, mua được không ít dược liệu. Tiểu Lục, cậu xem một chút, hẳn là có cách phân phối“.
Lục Minh không biết y, nhưng hiểu về thuốc.
Đổi lại là người khác, có lẽ sẽ cảm thấy kỳ quái. Nhưng Trần lão và Lý lão thì không nghi ngờ.
Lý hoa và Phương Trác thấy Lục Minh nhắm mắt cũng có thể chế tạo được Tục Mệnh hoàn, nên không dám hoài nghi, trong suy nghĩ của họ, Lục Minh quả thật là một người trẻ tuổi thần bí nhất thế gian.
“Để cháu thử xem...”
Nếu muốn Lục Minh chính thức nhận lời, thì trong phòng này căn bản không đủ dược liệu.
Nhưng một khi đã tiến vào sự cảm ngộ huyền diệu, do tâm khống chế, tự nhiên di chuyển, hắn giống như hai người khác biệt hoàn toàn, trong tích tắc, nhìn giống như một danh y trên thế giới, không ai sánh được. Trong mắt của Trần Lập Dân, đầu tiên Lục Minh cầm lấy một cây nhân sâm, đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó từ từ nhắm mắt lại, sau đó cả người đột nhiên biến, trở nên hòa hợp với thiên địa.
Chỉ thấy hắn nhắm mắt lại, hai tay bắt đầu làm ra các động tác như nước chảy mây trôi.
Không có một động tác nào được lập lại, cũng không có một động tác thừa.
Mở cái túi thuốc trên bàn, sau đó lấy ra một phần được liệu, mà mỗi phần lại bằng nhau, không kém mảy may.
Nhân sâm, linh chi, trong nháy mắt đã từ tay Lục Minh cắt thành sợi mỏng, có một số gần như trong suốt, từ từ tăng tốc ở mỗi dược liệu, tốc độ của hắn nhanh, nhưng không loạn, xảo diệu hợp lý, mỗi một động tác cũng vừa chừng, không tốn nhiều sức, cũng không có khoảng cách.
Trần lão hiện tại đã rõ, vì sao Tiểu Chúc nhìn thấy Lục Minh chế Tục Mệnh Hoàn, nhưng lại không nhớ nổi quá trình, thì ra là như thế.
Hắn hành y đã hơn năm mươi năm, nhưng nhìn còn muốn hoa cả mắt.
Chờ Lục Minh chia ba trăm phần thuốc thành gói, rồi dừng lại, chậm rãi mở mắt, thời gian còn chưa đến nửa giờ, đổi lại là người khác, cho dù là người quen thuộc cũng phải có mất hơn ba giờ cũng chưa làm xong.
“Tiểu Lục, vất vả rồi!” Trần Lập Dân cảm động nói, điều duy nhất ông có thể làm bây giờ, chính là đưa cho Lục Minh khăn lau mặt.
“Lần này có rất nhiều thuốc tốt, trong quá trình phối thuốc, con có nghĩ ra một đơn thuốc mới, bây giờ đủ có nhiều dược liệu tốt, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều. Tất cả các gói thuốc có hồng ấn, đều là những dược liệu còn thiếu, thừa dịp con còn nhớ rõ, nhanh viết các dược liệu còn thiếu ra giấy!” Lục Minh nhìn thấy Trần lão hoàn toàn tin tưởng mình, trong lòng rung động, đem Tiểu Phản Lão Hoàn Đồng đan chia ra làm ba, sau đó lấy hai phần.
Tin tưởng rằng nó có tác dụng làm trắng da cũng như làm cho da mịn màng hơn, những người đã qua lục tuần có thể giữ được làn da căng trẻ của mình.
Mặc dù Tiểu Phản Lão Hoàn Đồng đan này không có tác đụng khôi phục thanh xuân hoàn toàn, nhưng đối với người bình thường mà nói thì đây đã là linh dược cầu còn không được. Lục Minh phỏng chừng, nên vẽ loạn thêm Cửu Chuyển Dưỡng Nhan dịch, da mặt người bình thường, hẳn là có thể khôi phục lại mấy chục năm thanh xuân, đương nhiên, cái đó chỉ là tác dụng tạm thời, sau một tháng không dùng nữa thì sẽ trở lại nguyên hình.
Còn phần của Lục Thần Hoàn Đồng hoàn, chủ yếu là điều trị thân thể, dược hiệu càng ngắn.
Tiểu Phản Lão Hoàn Đồng đan nếu được nghiên cứu kỹ hơn, dược hiệu sẽ kéo dài ra, hơn nữa hiệu quả cũng rõ ràng hơn, toàn thân đều có thay đổi, nhưng nó cũng không thật sự khôi phục thanh xuân, Phản Lão Hoàn Đồng Trường Sanh Bất Lão là tiên đan xuất hiện trong mộng Lục Minh, nhưng dược danh có thể làm chết người, tỷ như bàn đào ba ngàn năm, hà thủ ô một ngàn năm... Thế gian còn có mấy loại này sao?
Lục Minh nói cho Trần Lập Dân nghe tác dụng của phương thuốc là dưỡng nhan, làm ông lão vui mừng.
Cái này không nói đến phụ nữ hay đại minh tinh, mà chỉ cần là một người đàn ông bình thường, ai không có khát vọng được giữ nét thanh xuân? Ai lại muốn nhìn thấy dung nhan già yếu của mình?
“Tiểu tử này thật sự làm cho người ta thích, không được, ta phải gọi điện cho sư huynh, báo cho hắn để hắn cao hứng!” Trần lão vội vàng đi ra ngoài gọi điện báo tin. “Kỳ quái, hôm nay nhìn anh hình như có chút khác thường?” Cô gái y tá tên Tiểu chúc ở trong phòng bệnh, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lục Minh, cuối cùng kinh ngạc hỏi: “Anh ăn linh đan diệu dược sao? Tôi cảm giác tính mạng năng lượng của anh gia tăng đáng kể, anh có thể để tôi kiểm tra thân thể của anh một chút không?”
“Cô đi theo tôi, hơn nữa phải cam đoan nghe lời, tôi sẽ cho cô kiểm tra thân thể, thế nào?” Lục Minh bây giờ thoạt nhìn giống như một con sói đang dụ dỗ chú cừu non ngây thơ vậy.