Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 87: Chương 87: Ca ngợi Thượng đế




Vừa khẽ đẩy cửa ra, dựa theo ý tưởng của Lục Minh, thì nên lặng yên không tiếng động mà đi vào, sau đó trốn ở một nơi bí mật gần đó, rình coi xuân quang.

Nhưng đột nhiên chuông di động vang lên, trong bóng đêm lại càng lớn tiếng.

Lục Minh luống cuống tay chân lấy ra, vốn định tắt đi, nhưng lại thấy là mẹ, nên vội vàng giả làm một đứa con ngoan: “Mẹ, tìm con có việc gì vậy?”

“Tiểu tử ngốc, mẹ không có việc gì thì không thể tìm con sao, thật sự là con làm cái trò đại bàng giương cánh nhảy từ trên nhà coa tầng xuống, để cho ba con thấy đó sao! Ngu ngốc, gây nên động tĩnh lớn như vậy cha con làm soa mà không biết? Chẳng qua cũng không có việc gì, mẹ ủng hộ con, nói đến, cha con tuy biểu hiện thì mắng con hai câu, nhưng thật ra trong lòng thì rất tự hào, nếu không, ông ấy cũng sẽ không giúp con thanh toán một ít phiền toái ở chỗ mới phải không? Nghe nói Ngũ Kiều cùng Vĩnh Thành hai vị tiền bối nói, võ công của con tiến bộ rất lớn, mẹ rất cao hứng vì con, không hổ là bảo bối của mẹ, ngộ tính rất cao! Đúng rồi, Vĩnh Thành tiên sinh còn nói ở chỗ mới còn có hai vị tiểu cô nương xinh đẹp nữa, có phải là thực không? Khi nào thì dẫn về ra mắt mẹ đây?” Mẹ hắn xem ra đối với cuộc sống của Lục Minh rõ như lòng bàn tay, may mắn mẹ còn chưa biết kỳ ngộ cùng bí mật của Lục Minh, nếu không lại càng vui mừng.

“Không phải bạn gái, chỉ là quen biết thôi, một người tên là Cảnh Hàn, là truyền nhân Yến Tử môn; một tên là Niếp Thanh Lam, là cảnh sát” Lục Minh nhắm chừng mình mà không báo cáo chi tiết, mẹ cũng có thể tra ra được, có thể đã sớm biết, cho nên cứ thẳng thắn nói ra.

“Thực ngu ngốc, nếu không phải là bạn gái, không lẽ không có thích chút nào, có cô gái nào mà đi chủ động đâu, có rảnh thì dẫn về nhà cho mẹ xem!”

Mẹ vừa nói, Lục Minh không khỏi có chút vui mừng.

Lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn đồng ý ở lại, như vậy chứng tỏ nàng ta có chút thích mình sao?

Bên này Lục Minh đang cao hứng, không nghĩ tới mẹ còn nói một câu, thiếu chút nữa làm cho Lục Minh sợ tới run lên, chỉ nghe mẹ nói: “Vũ Vũ đã lấy được học vị MBA. Nó đã chuẩn bị về nước, mẹ có hỏi nó có muốn vào công ti của mẹ làm không thì nó cự tuyệt, nói sẽ trở lại Lam Hải cùng con gây dựng sự nghiệp“.

Lục Minh chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai, ngẩn ra mà lẩm bẩm: “Không thể nào?”

Tuy trong nhà có một vị bạo quân phụ thân. Nhưng phụ thân cường đại lại dã man cũng không xem như là khắc tinh của Lục Minh, nhiều lắm chỉ là như kẻ địch mà thôi. Muốn nói tới khắc tinh, thì chính là Trầm Khinh Vũ mà mẹ mới nói ra. Trầm Khinh Vũ năm đó là em của siêu cấp ngưu nhân Trầm Hổ Khiếu. Trầm Hổ Khiếu cùng cha của Lục Minh là tình địch, nhưng cha của Lục Minh may mắn hơn. Mẹ của Lục Minh không có chân đạp hai thuyền mà thủy chung lựa chọn hắn, không cho cơ hội cho Trầm Hổ Khiếu. Trầm Hổ Khiếu do thất tình nên đã thương tâm đi ra nước ngoài du lịch. Đi đã hơn mười mấy năm không trở lại, lại đem Trầm Khinh Vũ giao cho cha mẹ Lục Minh để chăm sóc.

Dựa theo thân phận thì Trầm Khinh Vũ là dì của Lục Minh, mặc dù nàng ta chỉ lớn hơn hắn một tuổi.

Nhưng khác với Lục Minh nà nàng rất được cha của Lục Minh sủng ái. Ông ta quả thực đem những thứ tốt nhất trên thế gian mà giao cho Trầm Khinh Vũ.

Từ khi sinh ra thì Lục Minh đã thấy Trầm Khinh Vũ ở trong nhà. Nàng ta trong mắt Lục Minh chính là thiên hạ đệ nhất tiểu ma nữ. Hồi bé thì vẫn còn đỡ vì cả hai đều còn nhỏ, chưa hiểu chuyện.

Nhưng khi lớn lên một ít, Lục Minh phát hiện, người dã man không nói lý nhất trên thế gian cũng không phải là cha, mà là nha đầu Trầm Khinh Vũ kia, nàng ta quả thực so với bạo quân phụ thân còn muốn dã man gấp trăm lần. Ở cùng với nàng ta so với ở tại địa ngục còn muốn thống khổ hơn. Vì phòng ngừa cùng với nàng ta cùng trường cùng lớp, Lục Minh thành tích luôn bảo trì chỉ vừa đủ tư cách, kết quả, Trầm Khinh Vũ thành tích vĩnh viễn bảo trì đệ nhất cuối cùng đi nước ngoài du học, mà Lục Minh, may mắn trốn ở đại học hạng ba mà tránh thoát.

Tin tưởng rằng đây cũng là một trong nguyên nhân mà bạo quân phụ thân tức giận Lục Minh, dựa theo lời của phụ thân, loại hành vi của Lục Minh chính là tự sa đọa!

Hai năm không gặp, nha đầu Trầm Khinh Vũ lại đã học xong MBA, nếu nàng ta trở về, phỏng chừng cả Lam Hải đều sẽ bị một mình nàng ta làm náo loạn lên, Lục Minh không thể tưởng tượng loại trường hợp đáng sợ này.

“Đã có ai theo đuổi cô ta chưa? Mẹ, mẹ hãy giữ cô ta ở nước ngoài, đừng cho trở về!” Lục Minh thầm nghĩ nha đầu kia mà trở về là một mối họa, cần phải tính toán.

“Vũ Vũ vẫn mắt cao hơn đầu, nó xem ai cũng không vừa mắt! Tiểu tử ngốc, con cũng đừng chống đối với nó nữa, nó làm cái gì còn không phải là vì tốt cho con, được rồi, mẹ không nói nữa, bảo bối, con sớm nghỉ ngơi đi!” Mẹ ôn nhu hôn qau điện thoại một cái, sau đó gác máy.

“Xem ra tương lai của ta là một mảng đen tối, muốn nhìn thấy ánh bình minh thì vẫn là quá sớm“.

Lục Minh vốn tâm tình không tệ, vừa nghe Trầm Khinh Vũ về Lam Hải tìm mình, nhất thời có chút uể oải, mỹ nữ gì tìm đến mình không phải tốt hơn sao, lại cố tình chọn trúng khắc tinh!

Niếp Thanh Lam xuất hiện tại cửa phòng, tựa hồ vừa mới tắm xong, một thân hương khí ngào ngạt, kỳ lạ hỏi: “Sao vậy?”

Nếu không phải vừa rồi bị đả kích, Lục Minh khẳng định sẽ biến thân thành lang soi trong đêm trăng, hiện tại lại có chút mệt mỏi, lắc đầu nói: “Để anh yên, anh muốn tự sát!”

Hồ ly mỹ nhân nghe thấy thì bật cười, nàng đưa tay vỗ vỗ tai Lục Minh, càng thân thể mềm mại thơm mát tiến gần sát tới, đôi môi kề sát tai Lục Minh, nhẹ nhàng thổi ra một luồng hơi nóng: “Muốn chết cũng không dễ dàng đâu, hay để em xem cái gì làm anh buồn bực nè?”

Lục Minh vừa thấy tòa tuyết phong nguy nga tròn trịa cao ngất dưới lớp áo ngủ, không khỏi có một luồng khí nóng từ dưới bụng chạy lên, liền nuốt một ngụm nước miếng nói: “Chủ ý này cũng không tệ!”

“Bại hoại, nếu đối với Cảnh Hàn, anh khẳng định sẽ không làm càn như vậy!” Niếp Thanh Lam có chút ghen tuông uy hiếp nhéo ngang hông Lục Minh, rồi lại hỏi: “Vừa rồi ai gọi điện thoại cho anh vậy?”

“Mẹ của anh…” Lục Minh trả lời rất ngắn gọn, đối với mẹ, hắn sẽ không nói với ai nửa lời.

“Chúng ta quen nhau lâu như vậy, Lục Minh, em cũng chưa hỏi qua mẹ của anh là ai? Có phải nên hỏi về bí mật này không?” Niếp Thanh Lam buông Lục Minh ra, buồn buồn thở dài nói: “Em không hỏi, cũng không có nghĩa là em không có lòng hiếu kỳ, mà có nghĩa là em tôn trọng sự riêng tư của anh, tôn trọng bạn bè, em không hỏi, là hy vọng có một ngày anh sẽ chủ động nói ra, trừ khi, anh cho tới bây giờ vẫn chưa từng xem em là bạn bè“.

“Đúng vậy, chẳng qua, anh cũng không hỏi em! Tất cả mọi người đều có bí mật riêng của mình phải không?” Lục Minh thấy mặt của Niếp Thanh Lam có chút ảm đạm, trong lòng không khỏi trầm xuống.

“Nếu vừa rồi là Cảnh Hàn hỏi anh, anh có nói không?” Niếp Thanh Lam đôi mắt lúc này đã có chút hồng lên, thanh âm mang theo sự ủy khuất cùng giận dỗi hỏi.

“Nàng ta sẽ không hỏi…” Lục Minh lắc lắc đầu, cảm thấy Cảnh Hàn khẳng định sẽ không quá quan tâm đến chuyện riêng tư của mình.

“Nếu cô ta hỏi thì sao?” Niếp Thanh Lam nhìn Lục Minh, khuôn mặt nhỏ nhắn hết sức u oán.

“Anh… Được rồi, em muốn biết cái gì thì hỏi đi!” Lục Minh nhìn ra ngoài, dù sao cũng không có ai, thực sự phiền toái, có rời khỏi Lam Hải cũng tốt, dù sao ma nữ Trầm Khinh Vũ kia cũng sắp trở về, sớm muộn thì người ta cũng biết.

“Không hỏi, người ta cũng ngoan mà!” Niếp Thanh Lam bỗng nhiên cao hứng hẳn lên, giống như con mèo nhỏ chui vào lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp làm Lục Minh ngẩn ra.

Nữ nhân thật sự là một sinh vật mà người khác không thể lý giải được, toát mồ hôi, vừa rồi không muốn nói cho nàng, nàng lại muốn hỏi!

Hiện tại chuẩn bị nói cho nàng, kỳ quái chính là, nàng bỗng nhiên lại không hỏi.

Cái này, có lẽ chỉ có Thượng Đế mới biết được, phụ nữ là loại sinh vật được tạo nên như thế nào… Lục Minh đang ở trong mê hoặc, Niếp Thanh Lam bỗng nhiên nhẹ nhàng tiến đến bên tai hắn, hơi trở tràn đầy mùi hương: “Bại hoại, giúp người ta sức thuốc! Nhưng không cho động tay động chân, còn nữa, vĩnh viễn không được đem việc này nói ra, chán ghét, anh cười cái gì, dê xồm… mau vào đi!”

Lục Minh trong lòng rất kích động, loại nữ nhân này là loại sinh vật vừa làm cho người ta vui mừng lại làm cho người ta buồn bã, cũng chỉ có Thượng Đế mới có thể tạo ra… Ca ngợi Thượng Đế, lão nhân gia người thật vĩ đại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.