“Đội đại biểu chủ nhà Phương Phỉ Uyển quả nhiên đều là mỹ nữ thật đẹp . Người tham gia đều là đại tiểu mỹ nhân!” Nam chủ trì lộ ra biểu tình của lang sói. Nữ chủ trì đã phỏng vấn Lục Minh kia cũng đồng thời trả lời: “Mỹ nữ thật đẹp. Cũng nhiều anh đẹp trai. Chẳng qua không biết mọi người có chú ý tới không, trợ thủ của đội Phương Phi Uyển đều là anh đẹp trai. Đến cuối cùng, một đội tổ hợp nam đẹp trai nữ xinh gái này, có thể là quán quân giành thắng lợi cuối cùng hay không?”
“Phương Phỉ Uyển tất thắng! Tất thắng!” Các mimi của Phương Phỉ Uyển tất nhiên là hô to gọi nhỏ. Đám sói xung quanh chảy nước bọt thành hàng dài, cũng theo ồn ào.
“Chúng ta trước tiên chúc mừng đội Phương Phỉ Uyển. Mong muốn đội Phương Phỉ Uyển có thành tích tốt nhất. Chúng ta lại hoan nghênh gười khiêu chiến Ngô Sáp cùng trợ thủ của ngài. Ngô Sáp tiên sinh được xưng là “Ma Trù” của mỹ thực giới . Cầm Tử Bối Kim Đao trong tay, tung hoành vô Địch. Đã 135 lần khiêu chiến, cho tới bây giờ cũng chưa bại trận nào. Trên Tử Bối Kim Đao của hắn có khắc 135 ngôi sao. Không biết lần này, có thể chiến thắng đội Phương Phỉ Uyển hay không. Tại trên Tử Bối Kim Đao của hắn lại tăng them một ngôi sao không?” Người nam chủ trì vừa nói. Lục Minh lại bị dọa giật mình một cái. Người này thật đúng là trâu bò a?
Khiêu chiến 135 lần. Toàn thắng. Chiến tích này, thật là có chút khiến cho người ta kinh ngạc.
Có điều là khi Ngô Sáp lên sân khấu. Lục Minh vừa nhìn, chợt ngây người.
Trang phục của người này không giống đầu bếp. Trái lại giống như một cường đạo sơn tặc. Nếu như trên con mắt mang thêm một tấm bịt mắt màu đen, thêm cái tay sắt giả thì đó chính là “Thuyền trưởng móc sắt” hiện đại.
Ngô Sáp được xưng Ma Trù nhưng thân không cao, vóc người trung bình, hai mắt có thần. Nhưng trên mặt có một nụ cười hình tượng như kẻ trộm không thể nhầm vào đâu.
Phía sau lưng của hắn có một con dao màu đen. Lục Minh vừa nhìn, phát hiện người này cùng Phách Đao thật là có chỗ nào đó khả ố xảo diệu như nhau. Cho dù không phải huynh đệ, nói không chừng cũng là anh em bà con, bằng không kiếp trước cũng là huynh đệ. Thế gian làm sao lại có hai người đều mang dao thái rau mà chạy chứ? Nhưng lại quang minh chính đại cùng đắc chí như vậy, chẳng lẽ thần tượng của bọn họ đều là Chu Tinh Tinh sản phẩm trong nước sao?
Ngô Sáp vừa ra trận, tơ của hắn tuy rằng không nhiều lắm, thế nhưng rất điên cuồng.
Khua lá cờ đỏ cùng quả cầu tơ màu đỏ tỏng tay kêu to: “Ma Trù Ma Trù. Lưu danh thiên cổ; Tử Bối trong tay. Kỷ lục thế giới!”
Tiếp theo, thanh thế của người thứ ba lên sân khấu là Đường Hoa đại sư cũng không kém. Bên Thủy Tinh Cung kia vận động gần trăm người đến đây nỗ lực trợ uy. Không ít người cầm trống cùng còi liều mạng đập thổi, dường như nơi này là sân nhà của bọn họ vậy.
Phía Thủy Tinh Cung cũng là đội duy nhất có cao cấp trù sư làm trợ thủ. Không chỉ có Đường Hoa là đại trù sư tư cách cấp một quốc gia. Bốn tên trợ thủ của hắn đều là trù sư tư cách cấp hai quốc gia. Bọn họ tùy tiện chọn ra một trợ thủ, đem so với bên Phương Phi Uyển này, cũng đều có thể đem tư cách cao cấp trù sư của Nghiêm sư phụ đè xuống
Về phần còn có một người khiêu chiến là Phách Đao, mọi người đều đem hắn quên đi.
Hắn mặt dày mày dạn chạy ra, không đợi người chủ trì giới thiệu, cũng đã chạy đến khu vực dụ thi số 4.
Phách Đao hắn hoàn toàn là mang tính đùa giỡn. Mọi người đối với các thứ hắn làm được cũng không chờ mong. Khách quý bình phẩm thậm chí có chút sợ ăn thử đồ hắn làm.
“Xét thấy để công bằng, đại hội trù nghệ “Vị Cực Chiến” của chúng ta lần này dùng biện pháp không ghi tên cụ thể. Trước tiên do khách quý bình phẩm chấm điểm, sau đó công bố ra điểm. Lại chọn thêm khán giả may mắn tại hiện trường ăn thử, đánh giá điểm trong lòng khán giả. Còn khan già trước TV đều có thể lấy điện thoại nhắn tin, tham gia cho điểm đại hội của chúng ta. Khán giả tại hiện trường cùng người dùng điện thoại di động cao nhất ảnh hưởng đến 1% tổng số điểm. Gia đình, khán giả, hãy nhắn tin. Có lẽ là sẽ ảnh hưởng tới kết quả chung cuộc của đại hội khiêu chiến trù nghệ. Mau đánh tới tin nhắn ủng hộ đội đại biểu trong lòng mọi người đi. Khi mọi người chọn xong, chúng tôi sẽ công bố các món ăn là của đội nào! Rốt cuộc đại hội khiêu chiến trù nghệ “Vị Cực Chiến”, kết quả thắng cuối cùng sẽ rơi vào nhà ai? Chúng ta hãy cùng chờ đợi!”
Nam chủ trì vừa thông báo xong, lại mời Chu phó thị trưởng đi ra. Một tiếng chuông đồng vang lên báo hiệu tượng trưng cho thi đấu bắt đầu .
“Đương đương đương!!”
Thi đấu bắt đầu rồi.
Trong bốn đội, di động đầu tiên, dĩ nhiên là Phách Đao.
Hắn rút ra con dao thái rau màu đen kia, đem tất các thứ như dưa chuột, khoai tây…v..v.. ném lên trên bầu trời, rồi khua dao lên múa đùa nghịch.
Chỉ thấy ánh đao loang loáng, vô số dưa chuột cùng khoai tây tại trên bầu trời bay nhảy loạn xạ. Nhưng làm sao cũng không ngăn được rơi xuống, Phách Đao lại quát lên một tiếng. Tay kia tại trên đĩa bay lượn. Hơn mười cái đĩa như thiên nữ tán hoa bay lên rồi lại mềm mại hạ xuống. Mặt trên phủ kín một đống các thứ chè xanh, dưa chuột, khoai tây. Đám người thường xem náo nhiệt thấy vậy đều vỗ tay, trầm trồ khen ngợi hắn.
Đặc biệt khi ống kính lại gần, phát hiện Phách Đao còn dùng cà rốt điêu khắc lên một mỹ nhân như củ cải, lả lướt di động, không một thứ gì mà không đầy đủ. Càng làm cho đám lang sói ở dưới hoan hô không dứt.
Đường Hoa cũng bắt đầu ra tay, khí định thần nhàn dùng thủ pháp tinh diệu thi triển đao công.
Trong vòng mười giây, ngay tại trên một củ cà rốtn điêu khắc ra hai đóa hoa mẫu đơn nở rộ. Lại đem nửa quả dưa hấu bày ra hơn mười cánh hồng bạch như tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ. Kỹ thuật xắt rau này, nếu như ở bên trong người qua đường có con mắt biết nhìn, thì sẽ thấy tinh tế, xảo diệu, hợp lý vượt xa hành động khoa trương của Phách Đao không chỉ mười lần. Tiếp đó hắn lại lộ ra công phu một tay sắt khoai tây. Khoai tây của Phách Đao thì ném lên cao cắt căn cỡ gần ngang nhau. Nhưng hắn lại có thể một tay cắt hoàn toàn bằng nhau.
Trợ thủ của hắn cẩn thận đem khoai tây cắt xuống chồng chất lên. Lại có thể có thể chồng lên cao gần một mét.
Phải biết rằng đó là khoai tây cắt thành miếng so với cây tăm còn nhỏ hơn. Mỗi cây đều cắt giống nhau như đúc mà chồng lên lại không hề khó khăn.
Ngô Sáp ở bên kia đang chặt xương. Hắn còn chưa có sử dụng con dao Tử Bối ở phía sau kia. Chỉ là cầm một con dao bình thường, đang chặt một khúc xương gì đó chẳng biết rõ.
Phía Phương Phỉ Uyển, lại chưa bắt đầu động thủ. Hoắc Vấn Dung cùng Tiểu Hoa mimi đều nhìn Lục Minh.
Không có phán đoán chuẩn xác của hắn. Như vậy chỉ bằng vào thực lực của các nàng. Phỏng chừng chỉ có thể thắng được tên Phách Đao tự đại kia. Ngũ Hành Ngưng Mặc Thang” cùng “Ngân Long Bạch Ngọc Thang” đương nhiên vô cùng tốt. Nhưng vấn đề là nếu như canh tốt nhất mà các phần kia lại không được. Như vậy trai ngược sẽ lớn hơn nữa. Càng có thể làm cho khách quý bình phẩm trừ điểm. Hơn nữa đối phương đều biết Phương Phỉ Uyển có canh tốt nhất. Ma Trù Ngô Sáp kia mới ngay từ đầu khiêu chiến đã bưng canh đi tới. Khách quý bình phẩm kia cho dù cảm thấy uống thật là ngon, cũng sẽ tại phương diện thức ăn khấu trừ một ít điểm. Cho nên Ngũ Hành Ngưng Mặc Thang cùng Ngân Long Bạch Ngọc Thang phải cuối cùng mang lên, như vậy mới có thể hòa nhau một ván cuối cùng.
“Thế nào? Một chút cảm giác cũng đều không có? Tất cả mọi người bắt đầu động thủ, chúng ta đứng rất lâu rồi!” Hoắc Vấn Dung muốn làm cho Lục Minh nhanh lên một chút.
“Không được. Chờ một chút. Mọi người trước tiên cứ làm bộ bận rộn lên đi!” Lục Minh âm thầm toát mồ hôi.
Thứ cảm giác này rất kỳ quái, muốn nó tới thì nó hết lần này tới lần khác lại không đến, trái lại khi bình thường vô duyên vô cớ thì lại có cảm ứng tốt.
Mọi người cũng rất hiểu. Dù sao ai cũng có lúc trạng thái tốt cùng không tốt.
Vấn đề là bọn Lạc Vân cùng Tà Dương. Hoàn toàn là tới làm người phối hợp. Nếu như không có Lục Minh chỉ huy, bọn họ căn bản không biết làm thế là tốt hay không nữa. Thái cà rốt? Trờ đùa kia có thể có dung nữa sao? Hơn nữa Phách Đao điêu khắc mỹ nữ khảo thân. Đường Hoa điêu khắc hoa mẫu đơn. Mình nếu như cắt loạn, vậy trái lạichẳng phải là nháo ra trò cười to sao?
“Lạt Bá huynh, không bằng dùng Thiên Diệu Âm của huynh mở miệng hát vang một khúc. Thứ nhất có thể kích phát linh ngộ của Lục Minh; thứ hai có thể làm cho mọi người chuyển lực chú ý.” Tiểu Mễ chân thành mời Lạt Bá làm ra chút tiết mục nhỏ phân tán sự chú ý.
“Không dám, hay là xin mời Tiểu Mễ huynh sử dụng Tinh Tinh Chi Hỏa biểu diễn kỳ công khống chế lửa. Như vậy nếu nấu cơm, lại có thể hấp dẫn ánh mắt.” Lạt Bá khiêm nhường nói.
“Huyền Băng Chỉ của Lạt Bá huynh nếu như dùng tại phương diện cho gia vị, trong thanh mang ngọt, trong lạnh mang bùi. Vậy thực sự là nhất tuyệt i!” Tiểu Mễ không ngừng tán thưởng.
“Nho nhỏ thôi Tiểu Mễ huynh.” Lạt Bá vừa nói liền khẩn trương, căng thẳng đến nỗi mặt đỏ cả lên. Chóp mũi đỏ ửng liền đổ mồ hôi. Hắn quả thực so với tiểu cô nương tính hướng nội nhất thế giới còn muốn xấu hổ hơn gấp một trăm lần.
“Ngừng ngừng ngừng!!Hai người các ngươi không được nói nữa. Chấm dứt !” Hoắc Vấn Dung hét lớn một tiếng: “Bây giờ ta ra lệnh. Tiểu Mễ ngươi nấu cơm. Lạt Bá ngươi đem con vịt kia làm thịt, rồi ném tới trong nồi luộc lên. Lạc Vân ngươi xử lý tôm. Dùng kiếm thuật gì đó của ngươi.”
Chợt Lục Minh xuất ra nụ cười sáng lạn như ánh mắt trời!
Nụ cười này, quả thực tựa như ánh sáng hạnh phúcn chiếu sáng lòng của nàng. Ai cũng đều biết, chỉ cần Lục Minh lộ ra chiêu bài cười này. Như vậy mọi chuyện đều giản đơn . Bất luận có chuyện gì, dưới một nụ cười này, đều có thể giải quyết dễ dàng!
“Có phải nghĩ được biện pháp gì hay không?” Không chỉ Hoắc Vấn Dung, liền ngay cả bọn Tàn Dương, Lạc Vân, Lạt Bá cùng Tiểu Mễ đều chờ mong nhìn Lục Minh.