Mặc dù tạm thời không thể cho Hoắc Vấn Dong hứa hẹn gì, nhưng ít nhất cũng làm nàng an lòng, làm cho nàng có chút hy vọng trong cuộc sống.
Đầy là Tiểu Hoa MM đã nhiều lần cầu xin Lục Minh làm như vậy, cũng là tâm nguyện của chính hắn.
Thích mình không phải là một cái tội, người con gái thích mình, không thể làm cho nàng chịu khổ, không thể làm cho nàng khóc, phải làm cho nàng mỗi ngày đều vui sướng mà không lo lắng cuộc sống, mỗi ngày đều hạnh phúc vui tươi... Lục Minh biết rõ Hoắc Vấn Dong không cần nhiều thứ, chỉ cần mình cho nàng một hy vọng xa xôi, thì còn tiếc chi một lời hứa, sẽ làm cho nàng vui vẻ, không phải âm thầm đau khổ, không còn tự than thở hối tiếc.
Cái này có chút xung đột với ước pháp ba chương của Cảnh Hàn, nhưng Lục Minh tin rằng, bây giờ làm như vậy mới là tốt nhất.
Cảnh Hàn các nàng cũng là người con gái thích mình, các nàng sẽ hiểu...
Chào hoắc yêu nữ, tạm biệt các cô gái của Phương Phỉ Uyển, Lục Minh về phong đan bạch lộ, phát hiện ra các nàng đang chiến đấu trong bếp, khiến cho nơi ấy hỗn loạn, nhưng những tiếng cười vui vẻ thỉnh thoảng vang lên. Làm cho hắn có được cảm giác vô cùng ấm áp, đây mới là cuộc sống trong mộng của mình!
Đây mới chính là lý tưởng của mình.
Cảnh Hàn và Niếp Thanh Lam thì bỏ qua đi, đồ ăn do các nàng nấu, mặc dù không khó ăn lắm, nhưng không thể nuốt trôi được. còn về phầm Trầm đại tiểu thư, chỉ làm một món duy nhất, cũng là sở trường của nàng, dù sao cũng theo học mẹ Lục Minh đã lâu, mấy món đơn giản không làm khó nàng. Bất quá, nàng chỉ am hiểu về thuê hoa trên gấm này nọ thôi, giống như một đầu bếp đang chuẩn bị một bàn tiệc, nếu muốn nàng chuẩn bị một bàn thức ăn như vậy, thì nàng chắc chắn không đủ công lực. Bếp trưởng đương nhiên là Giai Giai rồi, tay nghề của nàng, có thể kém hơn so với Tiểu Hoa hay là Hoắc Vấn Dong, nhưng ở đây, nàng là trùm cuối!
Nàng là người duy nhất ra mà vẫn còn giữ được sạch sẽ.
Mà Cảnh Hàn hoặc Niếp Thanh Lam nếu không dính trên mặt thì cũng đổ đồ ăn lên người...
“Đại thiếu gia ngày mai phải đi, chúng ta muốn phục vụ nhiều đồ ăn ngon một chút, hầu hạ một chút. Thế nào? Ngon không chồng?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Niếp Thanh Lam cười tươi như hoa, dù trong mắt có chứa đựng sự cảnh cáo, nếu Lục Minh dám nói không thể ăn, nàng sẽ cắn người!
“Anh bị câm rồi, không nói gì đâu”Lục Minh thử một lần, phát hiện ra câm cũng là một loại may mắn, bởi vì bọn họ không cần phải nói những lời trái với lương tâm.
“Cơm trứng sao?” Cái món mà Cảnh Hàn am hiểu nhất, chính là cơm chiên dương châu rồi, trải qua N lần thử nghiệm và cải tiến, bây giờ cũng đã đỡ hơn rất nhiều, mỗi hạt cơm đều có trứng, giống như là kim bao nhân. Hơn nữa, cảm thấy mùi vị cũng rất được. Chỉ có một điều duy nhất khiến Lục Minh nghi hoặc chính là, phân lượng hôm nay hình như thiếu. Hắn không biết lãnh mỹ nữ xem dạy nấu ăn trong TV có thiếu đoạn nào không, hay là vung tay quá trớn nhĩ. Nàng ta ra tay một phát có thể thu được mười tám viên ngọc châu trong tay, mà sao gần bếp lại vụng về thế này?
“Đừng nhúc nhích, đây là công lao của em nè” Trầm đại tiểu thư làm ra vẻ rất tốt, đưa những món cô ta nấu lại gần Lục Minh.
Bất quá, càng làm thế, Lục Minh lại càng muốn “cắn”một cái!
Trầm đại tiểu thư biểu hiện ra ngoài là thế, hiển nhiên tức giận, nhưng nội tâm của nàng thế nào, hỏi chúa để biết thêm chi tiết!
Về phần Giai Giai, nàng không cần phải nói món nào do nàng nấu, Lục Minh cũng tự biết mà ăn no bụng, nhất định chỉ ăn của nàng thôi. Bởi vì nàng ta biết rõ một câu danh ngôn: Làm một phụ nữ, muốn nắm giữ một người đàn ông, trước tiên hãy nắm lấy bao tử anh ta!
Buổi tối, chúng nữ quyết định thay áo tắm, bồi Lục Minh bơi lội.
Ngày mai phải đi rồi, tối nay cho hắn “đại khai nhãn giới”, cho hắn chiếm chút tiện nghi, nhưng cũng rất tốt, để hắn tránh xa mấy mỹ nữ tươi và mát bên HongKong.
Bất quá, cây ớt nhỏ Ôn Nhu không biết lựa thời, ôm tiểu Đậu Đậu đến, nàng nói cho tiểu Đậu Đậu biết ngày mai ba đi công tác ở HongKong, kết quá tiểu Đậu Đậu khóc lóc đòi chết, cả buổi tối không chịu đi, lại còn muốn Lục Minh ôm ngủ. Đối mặt với tiểu bảo bối này, chúng nữ cũng đành bó tay, đành phải tặng Lục Minh!
Mà người thất vọng nhất không phải là chúng nữ, mà là Lục Minh.
Hắn vốn muốn xem mỹ nhân ngư bơi lội, nhưng năm mỹ nhân ngư đều trở về phòng, còn mình phải vác theo một đứa bé, trở thành một người ba siêu cấp... mệnh siêu khổ!
“Đậu Đậu cuối cùng vẫn nằm trong lòng của con mới ngủ được”Ôn Hinh phu nhân tự mình đến đón con gái, nàng mang theo sự vui sướng vô hạn đón lấy tiểu Đậu Đậu từ tay Lục Minh, khẽ hôn lên mặt con một cái, rồi ngẩng đầu lên dặn Lục Minh: “Ngày mai chín giờ máy bay cất cánh, đừng đến trễ!”
“Được” Bởi vì Lục Minh thường hay chăm sóc cho tiểu Đậu Đậu, ngẫu nhiên có tiếp xúc thân thể với Ôn Hinh phu nhân.
Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu, Ôn Hinh phu nhân rõ ràng là mẹ của tiểu Đậu Đậu mà, nhưng mùi thơm trên cơ thể nàng lại giống như Giai Giai Cảnh Hàng các nàng. Nếu khoảng cách giữa hai người quá xa, Lục Minh không thể đoán được, nhưng hiều lần gần gũi thế này, lại đạt đến tiểu viên mãn chi cảnh, làm cho bất luận là khứu giác hay thị giác của Lục Minh đều tăng lên rõ rệt. Hắn có thể ngửi thấy được mùi thơm trên cơ thể của Ôn Hinh phu nhân, rất đặc biệt, nhưng lại rất giống với mùi của chúng nữ!
Đây là mùi thơm độc đáo của xử nữ, nhưng... nàng là mẹ của tiểu Đậu Đậu, hơn nữa cũng có trên người loại thành thục của phụ nữ rồi.
Vì để kiểm tra xem khứu giác của mình có sai lầm hay không, Lục Minh len lén ngửi lấy mùi thơm của Ôn Hinh phu nhân, rồi kiểm tra bên ngoài nhiều lần, xác định một câu: Tất cả những phụ nữ đã có gia đình hoặc có bạn trai không thể có mùi thơm này!
Nếu quan sát bề ngoài, người đã kết hôn hay đã có quan hệ với người khác, thì trên người sẽ trở nên đẫy đà, da thịt và nét mặt cũng khác luôn.
Trên người xử nữ, có rất nhiều đặc thù, ví dụ như trên mặt vẫn sẽ còn giữ nét con nít, môi nhung. Đặc biệt là phát dục chưa hoàn toàn, có thể nhận biết rõ ràng, người có kinh nghiệm bình thường là có thể nhìn ra. Ngược lại, người đã kết hôn hoặc đã có quan hệ, dung nhan sẽ có sự thay đổi rất lơn, da tay cũng trở nên căng hơn, nhẵn nhụi hơn, nét trẻ con trên mặt cũng biến mất, môi nhung và mi nhỏ sẽ giảm đi, trên người toát ra vẻ phong tình của phụ nữ. Cơ thể chưa đầy đặn sẽ phát triển đẫy đà lên, bộ ngực lớn hơn, mông nở ra nhiều hơn, dần dần theo hướng một thiếu phụ có năng lực sinh dục hơn...
Có thị lực và khứu giác siêu cường cùng với cảm ứng, Lục Minh vốn rất dễ dàng đoán ra một người phụ nữ có còn trinh hay không.
Hoặc là, nói cách khác, hắn có thể nhìn xem người đó có qua tay đàn ông hay chưa. Chỉ có một điều kỳ quái là, Ôn Hinh phu nhân, nàng rất kỳ quái, là một bà mẹ trẻ, rõ ràng nên ứng với một thiếu phụ thành thục mới đúng, sao lại có mùi thơm xử nữ trên cơ thể?
Chắc chắn một điều là, nàng là mẹ của tiểu Đậu Đậu.
Hơn nữa, cơ thể rất thành thục, cái phần này, đừng nói là má hồng xử nữ như Trầm Khinh Vũ, ngay cả khuynh quốc khuynh thành như Niếp Thanh Lam cũng không thể so sánh.
Cho nên, Lục Minh mới cảm thấy lẫn lộn, Ôn Hinh phu nhân rõ ràng là mẹ của tiểu Đậu Đậu, rõ ràng đã lập gia đình, tại sao lại có mùi thơm đó... Nhiều lần hắn muốn hỏi lão già Trang Thần, hỏi rằng tiểu Đậu Đậu xem có phải là con ruột của Ôn Hinh hay không, nhưng lại cảm thấy rằng, biết được sự thật sẽ rất nhàm chán, hơn nữa lão già ấy chưa chắc đã trả lời mình.
Mang theo lòng hiếu kỳ, buổi tối, Lục Minh phái hiện trong giấc mơ, lại tự nhiên thấy Ôn Hinh phu nhân.
“Rời giường, mặt trời lên đến đỉnh núi rồi” Rút cái gối của Lục Minh ra, rồi nhéo lỗ tai hắn, lệnh cho hắn rời giường, trừ Trầm Khinh Vũ ra, không ai dám làm điều đó.
“Trời ơi, mới có sáu giờ rưỡi à” Lục Minh đoạt lại cái gối, chuẩn bị ngủ tiếp, Trầm Khinh Vũ rút chăn của hắn ra, thấy Lục Minh vẫn không chịu dậy, tiến đên bên tai hắn nói hỏ: “Nằm trên giường không chịu dậy, có phải là muốn thủ dậm không? Theo nghiên cứu của các nhà khoa học My, phát hiện ra rằng, có 60% đàn ông chưa có gia đình không chịu rời giường vào sáng sớm, có thói quen phát tiết dục vọng vào buổi sáng, có muốn em lấy khăn tay cho không? Tên xấu xa này, luyện thành đồng tử công rồi, em không muốn anh sáng nào cũng nghĩ đến mấy cái đó, anh lập tức dậy cho em!”
“Em biết nhiều quá đó... Trầm nha đầu, nếu em không phải tiểu di của anh, anh nhất định sẽ diệt khẩu em!” Lục Minh nghe xong tức điên máu.
“Đi chết đi, lâu như vậy cũng nhịn được, nhịn thêm một chút nữa không được sao?” Khuôn mặt Trầm Khinh Vũ thoáng đỏ, nàng biết, hắn rất khó chịu, đặc biệt là trong nhà toàn mỹ nữ, nhưng lại muốn hắn tiếp tục khổ tu đồng tử công, quả thật có chút nhẫn tâm.
Bất quá không có cách nào, mình phải có yêu cầu nghiêm khắc với hắn, hắn là hy vọng của mọi người, ai kêu hắn là cháu duy nhất của chín đời?
Hơn nữa, bây giờ đồng tử công của hắn đã đạt đến tiểu viên mãn chi cảnh, ai có thể thỏa mãn hắn, cuối cùng cũng chỉ bị hắn làm chết, nếu không giúp được hắn, cuối cùng lại hại hắn. Cho nên, Trầm Khinh Vũ mặc dù mềm lòng, nhưng vẫn nghiêm khắc với Lục Minh. Với Niếp Thanh Lam và Giai Giai, hắn chắc chắn có dũng khí làm bậy, với Cảnh Hàn và chúc tiểu diệp, tuy không dám làm loạn, nhưng kích động đến, thì cũng dám làm liều, cùng lắm là xin lỗi.
Nhưng với Trầm Khinh Vũ, hắn chỉ có thể dùng hình ảnh đứa bé ngoan để hình dung.
Trời sinh ra nàng đã làm khắc tinh của hắn, muốn thu thập hắn chỉ cần đưa tay ra, từ nhỏ đến lớn vẫn thế.
“Được rồi” Lục Minh đứng dậy, trốn nhanh vào phòng tắm, rửa mặt đánh răng sạch sẽ, dẹp yên cơn tức giận. Chờ hắn thay đồ xong, xuống lầu phát hiện ra Lâm Vũ Hàm và Mộng Ly MM đang ngồi ở đại sảnh ăn điểm tâm do Giai Giai làm.
“Siêu nhân ơi, nghe nói anh phải đi HongKong, đúng không?” Lâm Vũ Hàm nhìn thấy Lục Minh đi xuống, đầu tiên là hoan hô, sau đó mang vẻ cầu xin: “Giúp em mua vài món đồ đượ không? Em vốn muốn đi, nhưng mẹ nói tháng trước mới về, nên không cho em đi.... đây là danh sách mua sắm của em”Lục Minh tiếp nhận tờ giấy nhỏ, phát hiện ra... càng kéo càng dài... trời đất, gần nửa mét, wtf ?! Vội vàng la hoảng lên: “Nhiệm vụ này còn khó khăn hơn so với việc đi tiêu diệt quái vật, em xác định là anh có thể hoàn thành?”
“Anh cứ mua đi, so sánh cái nhãn hiệu ở trong, sẽ không lầm đâu, được rồi, đây là tiền, nếu không đủ, thì anh trả giúp em!” Lâm Vũ Hàm móc trong bóp ra một cọc tiền.
“Cái này.. cái này là của em” Mộng Ly MM cũng đưa tiền ra.
“Mộng Ly, em muốn mua cái gì?” Lục Minh kỳ quái hỏi, chẳng lẽ là một tờ danh sách dài nửa mét nữa hả?
“Em... lần trước chị Thanh Lam cho em một lọ cửu chuyển dưỡng nhan dịch, em biết rất quý, cho nên ... tiền của em không nhiều lắm, nên chỉ có thể từ từ trả, đây là đợt đầu tiên” Mộng Ly cúi đầu, không dám nhìn Lục Minh, cổ nhỏ đã ửng đỏ, nàng cũng chỉ là con gái, trong lòng không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của cửu chuyển dưỡng nhan dịch, nhưng cảm thấy giữa mình và Lục Minh không có quan hệ, nên mới đưa tiền.
“Cho hắn tiền làm gì, cái này là do hắn tự chế, hắn không cần tiền này đâu!” Ôn Nhu nhìn thấy nói.
Mỗi ngày nàng ta dùng cửu chuyển dưỡng nhan dịch rửa mặt không nói, còn trộm ăn không biết bao nhiêu lục thần hoàn đồng hoàn, cho nên bây giờ vẫn không trả cho hắn một cắc nào, nàng ta có trả tiền cho Lục Minh về mấy cái đó đâu? Hơn nữa, bây giờ có một tiền lệ rồi, vậy nếu hắn đòi tiền của mình thì sao? Không được, Ôn Nhu nghĩ thế, lập tức đoạt tiền trong tay của Lục Minh về cho Mộng Ly.
Mộng Ly vội vàng đưa lại cho Lục Minh, Ôn Nhu tiểu nha đầu lại muốn cướp, Lục Minh trừng mắt nhìn nàng một cái nói: “Làm gì vậy? Vất vả lắm mới có mỹ nữ đưa tiền, cái này anh đã khát vọng từ lâu, tránh qua một bên giùm đi! A, tiền này đã qua tay của Mộng Ly rồi, cũng có mùi thơm đặc biệt! Phải cất giữ đống tiền này lại, để làm kỉ niệm vĩnh cửu!” Mộng Ly nghe xong, xấu hổ vô cùng, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ lên, nàng rất muốn nói không nên như vậy. Nhưng tiền đã đưa rồi, mình can thiệp vào hình như không ổn. Dù biết rằng hắn chỉ chọc ghẹo trước mặt mọi người, nhưng nghe được vẫn thấy vô cùng xấu hổ.
Trầm Khinh Vũ nhẹ nhàng vuốt lấy bàn tay của Mộng Ly, cười hi hi nói: “Đôi tay nhỏ này rất đẹp, còn có mùi thơm hấp dẫn nữa... quần áo của Mộng Ly muội muội cũng rất đẹp, có phải do tự mình thiết kế hay không? Hay quá? Em có phải là con gái của Nhan bá bá không? Em lớn lên nhìn giống mẹ hơn!”
Mộng Ly kỳ quái, con mắt nghi hoặc nhìn về phái tiểu di của Lục Minh, là một người hoàn toàn xa lạ, kinh ngạc vô cùng khi nàng nhận thức mình.
“Sau này giống mọi người, gọi chị là chị Trầm! Nhan bá bá khỏe không? Bút họa của a du lại càng xuất thần nhập hóa. Năm năm trước sinh nhật của gia gia, Nhan bá bá và a di đã liên thủ vẽ ra một bức tranh để đến chúc thọ! Xem ra, Mộng Ly muội muội nhỏ hơn chị một chút, sau này cứ gọi là chị!” Trầm Khinh Vũ nhận biết cha mẹ của Mộng Ly, làm cho Lục Minh cảm thấy rất kinh ngạc.
“Nếu là người một nhà, vậy càng không thể lấy tiền, mua đưa tiền đây!” Ôn Nhu nha đầu không chịu được cảnh Lục Minh cầm tiền đưa lên mũi ngửi ngửi, cái bộ dáng sắc lang kia, thiệt muốn càng đao chém ghê.
“Không có cửa đâu, tiền trong tay quan, đừng nói là tiểu nha đầu, ngay cả nữ hoàng có đến cũng vô dụng!” Lục Minh cụ tuyệt giao tiền.
“Anh là một tử thủ tài nô ...” Ôn Nhu nha đầu tức giận, lại phán cho Lục Minh thêm một danh hiệu.
“Kiếm tiền quả thật là chuyện đại khoái của con người!” Lục Minh cố tình cầm đống tiền quơ qua quơ lại trước mặt nàng, Ôn Nhu tiểu nha đầu không đoạt được, chuẩn bị dùng răng cắn một phát ngay bả vai hắn, đột nhiên phát hiện ra Ôn Hinh phu nhân, vội vàng giả bộ làm một đứa bé ngoan.
So với vẻ mặt biến đổi nhanh như gió của nàng, Lục Minh càng nhanh hơn, trở nên rất “ngoan”, rất nghiêm trang.
Trước mắt Ôn Hinh phu nhân, Lục Minh cho đến bây giờ vẫn chưa lộ ra bộ dáng sắc lang, nếu có một cái đuôi chó sói, hắn cũng giấu luôn.
Mặc một bộ đồ màu tím, Ôn Hinh phu nhân ôn tiểu Đậu Đậu, động tác chân thành ưu nhã, không chỉ Lục Minh, ngay cả chúng nữ cũng trở nên ngây ngốc. Nàng hướng về chúng nữ mỉm cười, rồi nhìn Trầm Khinh Vũ, cười nói: “Trầm nha đầu, đã lâu không gặp”
“Chị Ôn Hinh càng đẹp hơn...” Vị đại tỷ trước mặt chúng nữ, nhưng khi thấy Ôn Hinh phu nhân, lại lập tức biến thành cô bé nhỏ làm nũng, nàng nhào vào lòng Ôn Hinh, thân mật ôn một cái.
“?” Lục Minh trong lòng kỳ quái, Trầm nha đầu này cùng mình lớn lên, nàng ta nhận biết Ôn Hinh, sao mình không thể nhận ra???
Chúng nữ càng kỳ quái hơn, tất cả mọi người đều có chung một cảm giác, Ôn Hinh phu nhân và Trầm Khinh Vũ rất giống nhau.
Không chỉ bề ngoài, mà còn khí chất.
Ôn Hinh phu nhân có được khí chất cao nhã cùng với sự ưu nhã tuyệt đại phong hoa, mị lực thành thục của nàng có thể khiến cho tất cả phụ nữ nhìn vào liền thấy tự ti. Nhưng khi nàng ôm lấy Trầm Khinh Vũ, mọi người đều phát hiện ra, xử nữ má hồng hoạt lực vô hạn Trầm Khinh Vũ cũng có cùng loại khí chất đó.
Trầm Khinh Vũ không thành thục, nhưng lại thanh xuân phi dương, hòa hợp tương thông với khí chất thần kỳ trên người Ôn Hinh phu nhân, giống như là chị em trời sinh.
“Trên người các nàng, đều có một huy quang thần bí ...” Lục Minh có thể nhìn ra, chỉ tiếc là nhìn không kịp, bị tiểu Đậu Đậu chạy lại, hoan hô gọi ba, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
Trong phòng, chúng nữ gặp nhau, kỳ ba đấu nghiên, một nụ cười, một cái nhíu mày, cũng kiều nhu tranh diễm.
Lục Minh giống như lạc vào động bàn tơ .... à không, vào u lan tiên uyển, chỉ thấy mê lòng say hồn, mộng ảo trong lòng không thể tự kiềm chế.