Những viên đạn từ ak47 bắn ra, làm cành cây lá cây bay tứ tung, mặt đất thì bị cày xới lên thành từng lổ lổm chổm.
Mọi người quỳ sát xuống đất, không dám động, sợ kẻ địch phát hiện ra, nhất thời đánh tới, thì chết cả đám. Lục Minh nhìn sơ qua những trang bị của phe mình, không khỏi choáng váng, Trương đội trưởng mang một khẩu súng lục đời 77, Lý phó sở cũng như vậy, tiểu Vương thậm chí còn không có súng cảnh sát, mà chỉ là loại súng máy bán tự động thời liên xô cũ. Lục Minh phỏng chừng, trừ những đội danh dự lễ nghi ra, thì chẳng còn ai dùng cái loại súng già cằn cõi này nữa, không ngờ rằng ở nơi đây có người dùng nó để chống lại dân buôn thuốc phiện.
Loại súng bán tự động của Liên Xô mà so với Ak47, quả thật là ...
Hai người cảnh sát còn lại dùng vũ khí gì, Lục Minh cũng không thấy, bởi vì hai người kia còn chuẩn bị vòng qua bên cạnh đánh lén kẻ địch.
Thấy đám buôn thuốc phiên có vũ khí mạnh như vậy, mà bên mình lại có hỏa lực phải nói là tồi tàn, nếu đối kháng trực diện thì không có cơ hội thắng, không bằng cứ bọc đánh vây giết. Trong đầu Niếp Thanh Lam xuất hiện một suy nghĩ.
“Báo cáp, Lâm Diệp và Sở Tần thỉnh cầu sử dũng vũ khí, tiến hành trợ giúp...” Niếp Thanh Lam nhẹ giọng nói, người trong rừng cây tựa hồ nghe được động tĩnh, lại nổ súng về hướng này, cày đất lên rất nhiều. Chẳng qua, Niếp Thanh Lam đã trốn sau một gốc cây, cho nên có thể coi như là an toàn.
“Trời, đừng có nói nữa, nhắm cho kỹ đi, chờ mệnh lệnh của Trương đội trưởng!” Hà Đại Niên thấy Lục Minh đã móc súng ra rồi, cho nên nhỏ giọng nói, ông biết là không thể ngăn cản được hai búp bê thành phố này nữa, nhưng mà, mặc dù phải khống chế cục diện, nhưng cũng phải chú ý đến an toàn của họ. Nếu bọn họ nổ súng, khẳng định sẽ có trả đũa, may mà hai người cũng núp ở một vị trí tương đối không tệ, tạm thời sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng.
“Mọi người chủ ý, sau khi nổ súng phải đổi chổ” Trương đội trưởng lại bảo mọi người phải phân tán ra.
Hỏa lực của kẻ địch rất mạnh, bốn người mà đã có ba khẩu ak47 rồi, còn một người chưa có phản ứng, nhưng chắc là vũ khí cũng không tồi.
Nếu đổi lại là người bình thường, đối mặt với hỏa lực đáng sợ như vậy, phỏng chừng sẽ chọn lui quân. Chẳng qua, người cảnh sát nhìn như nông dân này lại không có ý niệm đó, chiến ý dâng cao chuẩn bị phản ích, làm cho Lục Minh kinh ngạc. Xem ra, kẻ địch mà bọn họ đối mặt cũng không phải là dân buôn thuốc phiện bình thường, đều là những tên liều mạng.
Bên kia rừng cây lại vang lên tiếng súng, Lục Minh cuối cùng cũng nghe ra hướng nổ súng. Chẳng qua, không ai bị bắn trúng cả, bởi vì bọn chúng chỉ bắn dọa mà thôi.
Tiểu Vương nhảy lên vài bước, quỳ xuống mặt đất, dùng súng nhắm về một hướng, một hồi lâu sau, siết cò nổ súng.
Một khẩu ak47 nhất thời im miệng, làm cho mọi người hưng phất, tốt, đã xử lý xong một tên!
Mọi người trốn trên mặt đất, hoặc là núp sau lùm cây, đều cảm thấy kì quái, không bắn trúng? Chẳng lẽ đây là cái bẫy của đối phương? Chợt nhìn thấy có hai điểm vụt lên từ phía rừng cây bên kia, một trái lựu đạn lao xuống thẳng ngay giữa khu đất, nổ một cái ầm thật lớn, làm cho bùn đất và lá cây văng lên khắp nơi.
Người khác không chú ý, nhưng Hà Đại Niên bên cạnh Lục Minh lại phát hiện ra búp bê trong thành phố này đã nổ súng trong lúc mà trái lưu đạn đến.
Trong tiếng nổ mạnh, Hà Đại Niên mơ hồ nghe thấy có một cái gì đó ngã từ trên cây xuống đất.
Chẳng lẽ là bắn trúng???
Trong lòng Hà Đại Niên vô cùng khiếp sợ, bản thân ông cũng là một tay già đời, trong bóng tối vốn đã khó tìm được vị trí của kẻ địch rồi, chứ đừng nói là một viên mà trúng địch, búp bê thành phố thật sự bắn trúng? Còn nữa, trong bóng tổi xử lý kẻ địch rồi lẩn trốn, ánh mắt và kỹ năng gì đây??
Trong rừng cây bên kia có một kẻ đang cầm ak47 điên cuồng nả đạn về hướng mà Lục Minh ẩn thân lúc đầu.
Lục Minh đã sớm trốn qua bên kia rồi, cùng lúc đó, Trương đội trưởng, Lý phó sở, và Hà Đại Niên cùng nổ súng về hướng đấy.
Làm cho Hà Đại Niên cảm thấy kinh ngạc hơn chính là, ông cảm thấy mình và Trương đội trưởng đã bắn trúng kẻ địch, nhưng chắc chắn một điều là kẻ địch còn chưa chết, chỉ bị trúng đạn trên người, vẫn còn sức chiến đấu, nhưng tại sao lại bị headshot rồi ngã quỵ xuống đất? Ông quay đầu lại nhìn về hướng Lâm Diệp đẹp như thiên tiên kia, mới ý thức được là vừa rồi nàng đã nổ súng, chẳng lẽ nàng cũng bắn trúng kẻ địch?
Cái đó không phải là mục tiêu chết, mà là mục tiêu di động.
Tên kia muốn lao đến trả thù, trừ hỏa lực áp chế ra, còn có cây cối cản trở, làm sao mà Lâm Diệp nũng nịu xinh đẹp kia lại có thể headshot được?
Hà Đại Niên hồi tưởng lại vừa rồi, chỉ cảm thấy Lâm Diệp nổ một phát súng.
Nàng có tự tin như vậy sao, một viên có thể giết địch?
Trong lúc Hà Đại Niên kinh ngạc, thì hai cảnh sát đánh bọc qua hai hướng cũng đã tới, tiếng súng tự động vang lên, rồi tiếp theo là tiếng kêu vang thảm thiết của kẻ địch. Còn người ở hướng ba giờ thấy không ổn, muốn bỏ trốn, Hà Đại Niên và Trương đội trưởng lập tức đuổi theo, đuổi được gần trăm mét, chớp thời cơ nổ súng, hạ gục ngay tại chổ kẻ đào binh kia.
Tên này bị bắn gục xuống, tự biết là không thoát, hung ác kéo lựu đạn.
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, báo hiệu cho cuộc chiến đã kết thúc.
Phần lớn mọi người đều không có chuyện gì, chỉ có cánh tay của Lý phó sở là đang chảy máu, hẳn là bị mảnh lựu đạn nổ trúng, cũng có một cảnh sát, bởi vì ở quá gần lúc nổ súng, cho nên bị dính đầy máu, chứ thật ra không có bị thương.
“Thạch Đản, Thạch Đản...” Hai người cảnh sát đánh bọc kia vội vàng chạy lại chổ người cảnh sát bị hôn mê, nhanh chóng băng bó vết thương cầm máu.
Mà người tên là Thạch Đản kia đúng là mất máu quá nhiều, mặt đất loang lổ những vệt máu, trong vùng núi hẻo lánh như vậy, mất máu là một chuyện rất nghiêm trọng, cơ hồ là phải chết. Lý phó sở đi đến chổ tiểu Vương, an ủi hắn, mặt mày có chút ảm đạm, bây giờ Thạch Đản bị thương nặng gần chết, còn có một người đang mất tích.
Xem ra cũng là lành ít dữ nhiều, Hà Đại Niên và Trương đội trưởng sau khi trở về, nhìn nhìn, thở dài nói : “Không phải là Thạch Đản cầu cứu, bên cạnh hắn không có vỏ đạn, hẳn là kẻ địch dùng súng cả hắn để bẫy chúng ta... xem ra A Vương cũng đang gặp nguy hiểm!”
“Tất cả đều là thủ hạ của Kê vương, Kê vương căn bản là không chết! Cấp trên còn nói vụ án đã kết thúc, thật sự là nói nhảm!” Trương đội trưởng không nhịn được chửi một câu.
“A Hải và Thừa Quyền, hai người mang Thạch Đản về, cho hắn bạch dược, vô luận thế nào cũng phải cứu sống hắn... Lý phó sở, ông cũng trở về đi, tôi và Trương đội trưởng cùng tiểu Vương tiếp tục tìm kiếm. Hai đứa cũng đừng đi theo nữa, núi này có rất nhiều bom của kẻ địch, lỡ chân là sẽ bay ngay lên trời, trở về đi!” Hà Đại Niên tuy không phải là quan lớn, nhưng trong đội ngũ này, ông tuyệt đối là chủ lực, Trương đội trưởng dùng có chức cao hơn, nhưng xem ra vẫn rất nghe lời ông.
“Được, chúng ta trở về” Lục Minh cảm thấy nguy hiểm tựa hồ đã qua, cũng không kiên trì nữa.
Hắn và Niếp Thanh Lam đến cứu Thạch Đản sắp chết trở về, trong lòng đương nhiên hy vọng có thể cứu một lần nữa, kéo Thạch Đản ra khỏi địa ngục.
Trong bóng tối, Lục Minh bắt đầu kiểm tra vết thương của đối phương, nhanh chóng châm cứu một chút, kích thích kinh mạch của Thạch Đản, làm tăng sinh mệnh của hắn lên, nếu mà cứ để suy kiệt như thế này, người này chắc chắn sẽ chết
Niếp Thanh Lam kiểm tra xác chết, phát hiện ra có một hình vẽ, không khỏi nhíu mày lại.
Chính là thủ hạ của thái tử!
Bọn họ hẳn là không có khả năng biết mình đến nơi này, nói cách khác, không phải là nhắm vào mình và Lục Minh, hơn nữa, với thực lực của những tên này, cũng không phải là đối thủ của mình và Lục Minh! Chẳng qua, tại sao chúng lại phải dụ những người cảnh sát này vào bẫy? Chẳng lẽ bên trong còn có ẩn tình?
“Những tên này đều là thủ hạ của Kê vương, trên y phục của chúng đều có hình vẽ này!” Lý phó sở nhanh chóng giải thích : “Lâm Diệp đồng chí, chúng ta trở về thôi!”
Chờ Lục Minh và Niếp Thanh Lam đi rồi, Hà Đại Niên và Trương đội trưởng cùng tiểu Vương bắt đầu tìm kiếm xung quanh, và cướp lấy súng ống cũng như đạn.
Hai người đi đến chổ thi thể, bắt đầu nhìn.
Hà Đại Niên bỗng nhiên nhẹ giọng nói : “Trương đội trưởng, tôi cảm thấy hai búp bê này không hề đơn giản! Ông xe, trên người tên này trúng ba viên đạn, chân và tay đều có, là của tôi và ông bắn trúng, nhưng viên đạn trí mạng của hắn lại là ngay mắt trái...”
Trương đội trưởng gật đầu, khẳng định : “Đúng vậy, tôi cũng đoán đây là do Lâm Diệp bắn, một viên trí mạng, thật hay!”
“Sở Tần kia càng không đơn giản, ông xem, lỗ đạn ngay mi tâm của tên này, nằm ngay chính giữa, không lệch qua bên nào, phía sau cũng có lổ, khẳng định chỉ có súng máy mới có thể có uy lực như vậy. Hơn nữa, tên này ở trên cây, lúc đầu tôi cũng không phát hiện ra hắn, lúc hắn ném lựu đạn, Sở Tần liền nổ súng, chính xác vô cùng, hơn nữa cũng là một viên lấy mạng, rất nhanh, và cũng đủ tàn nhẫn! Ông nhìn cái hình vẽ này đi, màu vàng trúc, tên này chính là tiểu đầu mục của Kê vương, nếu không chết, hai chúng ta phải cùng lao lên thì mới có thể khống chế được hắn, nói không chừng còn có thể bị hắn giết lại một. Nhưng hắn không kịp phản ứng, thì đã bị Sở Tần giết chết!”
Hà Đại Niên lấy từ trong thi thể ra một cây đao, một khẩu súng lục, cùng với ba trái lưu đạn, thầm than nguy hiểm thật!
Nếu tên này không chết, sợ rằng muốn thu thập hắn cũng không dễ.
Chính bởi vì tên tiểu đầu mục này bị xử lý ngay từ đầu, cho nên kẻ địch mới rối loạn....
Trương đội trưởng sờ sờ bàn tay của tên này, liền cảm thấy lạnh sống lưng, tên này chẳng những am hiểu súng ống, mà lại còn biết võ công, vì vết chai trên tay cũng không giống như bình thường.
May mà Sở Tần đã xử lý hắn sớm, nếu không thì hậu quả khó mà chịu nổi.
Dựa theo ý của kẻ địch, muốn dùng cái bẫy này, lợi dụng Thạch Đản bị thương, phục kích tất cả mọi người.
Nhưng bởi vì Sở Tần đúng lúc phát hiện ra bọn chúng, cho nên không thể đắc thủ được, ngược lại còn bị xử lý hết, kế hoạch phục kích tuyên bố thất bại... Nếu như không có sự cảnh báo của Sở Tần cùng việc giết đầu mục của đối phương, thì xem ra bên ta muốn toàn thân trở về, sợ rằng có chút khó khăn, chứ đừng nói là cứu được Thạch Đản về!
“Súng đã thu lại, chung quanh không có bom, nhưng anh của con của vẫn chưa tìm thấy, làm sao bây giờ?” Tiểu Vương vừa hưng phấn vừa lo lắng, hắn lần đầu tiên thu được ba khẩu ak47, nhưng càng cao hứng thì lại càng lo lắng cho sự an nguy của anh.
“Anh của mày trong đội rất có kỹ năng, nổi danh là người gian ác, hẳn là không có việc gì, có lẽ là tách ra với Thạch Đản, nếu không kẻ địch cũng sẽ đem hắn ra làm mồi chung với Thạch Đản rồi. Mày đừng quá lo lắng, anh của mày tuyệt đối sẽ không sao, nhưng mày thì phải cẩn thận một chút, đạp trúng bom là mày có thể ngồi máy bay liền đấy!” Hà Đại Niên tùy miệng mắng Tiểu Vương vài câu, tuy rằng nói là an ủi, nhưng trong lòng Hà Đại Niên cũng đang vô cùng lo lắng.
Thạch Đản và hắn cùng đi tuần tra, nếu như xảy ra chuyện, A Vương tuyệt đối sẽ không bỏ rơi bạn.
Hắn khẳng định là đã xảy ra chuyện...
Bây giờ, chỉ mong A Vương phúc lớn mạng lớn trở về, như vậy thì sẽ cảm ơn trời đất rất nhiều.
“Đi về trước, chờ trời sáng sẽ xuất động mọi người đi tìm anh của chú, bây giờ trời tối đen, lại có bom, ở đây lâu sẽ gặp nguy hiểm. Về thôi, anh của chú không sao đâu, tôi dám cam đoan điều đó” Trương đội trưởng cũng rất lo lắng, nhưng giữa đêm khuya lên núi lớn kiếm người, đó cũng giống như mò kim đáy biển, ông quyết định trở về trước, chờ trời sáng rồi tính.
Ba người trở về căn nhà màu trắng, kinh ngạc phát hiện ra, Thạch Đản gần chết lại sống nhăn răng ra.
Hắn đang rất tỉnh táo, và đang được Khoan tẩu đút nước cho.
Tuy rằng còn rất yếu, chẳng qua nhìn thế nào cũng không chết được, chuyện gì thế này? Chẳng lẽ sơn thần hiển linh?