Bên này, lão nhân tóc trắng quấn quít lấy Lục Minh, muốn hắn làm lại thiên hạ đệ nhất mực thang uống tốt này.
Hoắc Vấn Dung nhìn thấy phiền quá không kiên nhẫn, hừ nhẹ một tiếng: “Thang này không phải thiên hạ đệ nhất. Cần bạch ngư ở Thanh Khê Nguyên làm thành “Tuyết Long Bạch Ngọc Thang “ mới có thể là nhất tuyệt. Còn “Ngũ Hành Ngưng Mặc Thang “ này nếu như từ góc độ dinh dưỡng mà nói. Trái lại cũng không kém bao nhiêu. Nhưng nếu như từ khẩu vị mà nói, chênh lệch tuyệt đối là trời cùng đất! Lão nhân này thực sự là đáng thương cảm. Cả đời này cũng không được uống qua cái thứ gì tốt!” Giai Giai vội vàng bảo nàng nhỏ giọng chút, đừng làm cho lão nhân tóc trắng nghe thấy, vậy quá tổn thương tự tôn. Ai cũng không ngờ lão nhân tóc trắng này không chỉ có cái lỗ tai như thỏ mà da mặt cũng dày như lợn rừng.
Cái lỗ tai của lão nhân tóc trắng khẽ động, lập tức buông Lục Minh ra, chuyển hướng tới Hoắc Vấn Dung cùng Giai Giai ở bên này.
Chỉ thấy hắn cười tủm tỉm xua tay nói: “Không sao, lão nhân ta này là không được uống cái thứ gì tốt. Mạng già này , đều là sen vàng ngâm trong nước quá lâu, chịu quá nhiều khổ a. Ba ngày ba đêm cũng không nói hết. Hai vị tiểu oa nhi, các ngươi có thứ tốt gì tốt, xin cầm tới cho lão nhân ta ăn một lần. Làm cho khổ lão đầu ta này cũng được nếm thử đồ ngon hay không ?”
“Cầu xin chúng ta vô dụng. Thang này cần đại phôi đản làm.” Hoắc Vân Dung động thân đã đi. Nàng mặc kệ lão nhân tóc trắng này là người trâu bò gì. Người trâu bò? Nàng thấy đã nhiều, cả người có thể phi thiên độn địa như Lộ Quá bà bà cũng đều đã gặp qua. Lão nhân này không đáng kể chút nào.
“Ngày mai chúng ta nếu bắt được bạch ngư lại nói đi, không có tài liệu thì không làm được!” Giai Giai trái lại mang chút áy náy nói một câu. Rồ nàng theo Hoắc Vấn Dung quay về trong làng. Nàng rất không quen đứng ở trước camera của phóng viên.
May là phóng viên vẫn đang bận quay chụp mực thang cùng vẻ mặt của mọi người bởi vì nếm thử mùi vị mà bị dời đi sự chú ý.
Bằng không, hai người đại mỹ nhân nàng cùng Hoắc Vấn Dung này nhất định phải là được đặc biệt chụp lia lịa.
Khi mọi người kích động thảo luận miêu tả thang thuốc mực.Bên này thang đầu khớp xương thơm ngào ngạt mà lại không có ai hỏi thăm. Bất luận ai không tin đều tới thử xem. Sau đó đều sẽ có khuôn mặt đau như bị rút gân hơn năm phút đồng hồ .
Hai người Trương Chính Đông cùng Tạ Dũng dùng bình nước khoáng liều mạng múc lấy thứ thuốc đó tựa như đó là bảo bối tốt nhất thế gian .
Một phóng viên vừa ăn phải vị đắng vừa nhìn thấy liền tò mò, chạy tới nhỏ giọng hỏi: “Hai vị cảnh sát. Thứ này mùi vị lưỡi ngu ngốc uống vào hỏng dạ tràng dạ dày. . . Các ngươi múc lấy để làm chi?” Đối với người hiếu kỳ này, Trương Chính Đông mỉm cười. Không trả lời. Nhưng trái lại Tạ Dũng nói nhỏ: “Trong cục chúng ta bắt một người xương cứng. Người này không ngừng thẩm vấn 24h mà chết cũng không chịu khai. Chúng ta dùng đủ loại cách tra hỏi. Nhìn hai ngày, người này vẫn lật mình trắng mắt. Chính là chết không chịu mở miệng. Chúng ta vẫn không có biện pháp với hắn.Bây giờ có cái này, xem hắn còn không chịu khai sao?”
“Ta nhổ vào. Các ngươi sao lại độc ác như thế a!” Phóng viên nghe xong, hiểu rõ bị dọa cho nhảy dựng lên.
“Đối đãi phần tử phạm tội .Phải bình tĩnh dùng một chút roi tinh thần . Chúng ta lại không thương tỏn tới thân thể.” Trương Chính Đông hừ lạnh nói: “Hơn nữa, cái thứ này tuy rằng rất khó uống. Nhưng tin tưởng giá trị dinh dưỡng vẫn là có! Ngươi không thấy vừa rồi tài liệu chế ra rất nhiều a. Chúng ta cải thiện thức ăn của tù phạm là phi thường hợp lý !”
“Hiểu rồi. Các ngươi còn hơn nhiều đám cảnh sát chỉ biết luật lệ khô khan, ta tán thành ủng họ biện pháp của các ngươi !” Tròng mắt phóng viên vừa chuyển ,bỗng nhiên lại hướng về phía hai người Trương Chính Đông cùng Tạ Dũng nói nhỏ: “Hai vị cảnh quan, sau này nếu còn gặp một phạm nhân không nhận tội. Nếu như làm cho hắn uống mấy thứ này mà vẫn chưa được. Các ngươi có thể thử cho hắn xem “Trung Hoa đá bóng” !”
“Mẹ nó. Cái này cũng quá độc ác đi!” Trương Chính Đông cùng Tạ Dũng vừa nghe, thì thất thanh la hoảng lên.
Lâm Quả ở bên kia, cố hết sức muốn hòa nhau một ván.
Hắn phát hiện mình bây giờ bị vây vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm. Tuy rằng Lý bí thư cùng tất cả mọi người còn chưa có hướng hắn nã pháo. Nhưng hắn đã cảm thấy có một loại thế mưa núi sắp tới.
Mình cho mời nhiều chuyên gia nhiều trung y như vậy tới kiểm tra đo lường. Nhưng mà cuối cùng không thể chứng minh “Hà Trấn” là giả . Trái lại náo loạn thành một cái trò cười to. Điểm chết người chính là, toàn bộ hành trình mình đều diễn một cái vai hề, một cái phản diện, một kẻ gian trá. Đừng nói người khác, cho dù là mình nhìn lại xem, cũng phải chấp nhận đó là hành vi não hỏng rước lấy sự đáng ghét .
Lúc đó rõ ràng rất nắm chắc sẽ thành công . Rõ ràng là tính toán không sai sót gì. Nhưng đối thủ chỉ là vung tay lên. Mình liền tan rã hết.
Tin tưởng Tào Tháo đại bại tại Xích Bích năm đó, cũng cùng mình như nhau, có cùng dạng thổn thức đi!
Bây giờ tình thế bức người, giống như tên đã lên dây. Nếu như mình một điểm bại thế cũng không thể làm hòa nhau. Như vậy mình kế tiếp, chính là miễn chức, thậm chí là bị còng tay. Lâm Quả cắn răng một cái vì tiền đồ trong tương lai. Mình phải vớt vát một chút thứ vào tay. Cho dù đến bước đường cùng tới trình độ thuyền nhỏ giữa biển, cũng còn muốn cáo trạng tới tổng thống Mĩ Quốc mà đấu tranh dến cùng a!
“Lý bí thư. Ngài xem đi. Chúng ta cho dù đồng ý cho hắn ở chỗ này đầu tư xưởng. Nhưng cũng không thể để cho mọi thứ đều theo ý của hắn được. Người này có thái độ cực kỳ kiêu ngạo . Mắt không thèm nhfn tới pháp luật. Trước đã từng dùng bạo lực đánh Lâm phó trưởng trấn cùng các nhân viên liên can. Nếu như chúng ta không đề cập tới bồi thường. Không làm ra sự ước thúc nào đó. Sợ rằng sau này sẽ còn có đại phiền toái! Con bài bảo mệnh sau cùng của Lâm Quả chính là Lục Minh phái người đánh em họ Lâm phó trưởng trấn cùng bọn tên xăm mặt . Nếu như Lý bí thư muốn che giấu chuyện này, đương nhiên cũng phải mở lưới đối với mình . Bằng không tất cả mọi người sẽ cá chết lưới rách.
“Ngươi không nói ta cũng quên. Ngươi vừa nói. Ta trái lại nhớ rồi. Ta vừa vặn có việc tìm ngươi.” Lý bí thư căm tức .
Lúc đầu ở đây thì Lâm Quả tự động biến mất cũng được .
Có nợ cũng để ngày sau lại thanh toán. Hắn Lâm Quả là sơn đại vương của Cam Lương Trấn này mà!
“Chờ một chút. Ta có lời muốn nói trước cùng vị phó huyện trưởng này một chút.” Nam tử tây trang kính râm vốn đứng ở phía sau của Lục Minh bỗng nhiên tới. Lấy ra một giấy chứng nhận khua lên ở trước mặt Lâm Quả. Mặt trên sáng loáng quốc huy làm chân của Lâm Quả có chút mềm nhũn ra. Nam tử kính râm mặc tây trang nói: “Ta là phó đội trưởng của biên đội tổ đặc biệt. Giấy chứng nhận số 127448-0 .Đảm nhận nhiệm vụ thứ nhất : bảo vệ an toàn của nhân vật mục tiêu; thứ hai giữ gìn danh dự của nhân vật mục tiêu. Chúng ta được lệnh: bất luận cái tồn tại gì có nguy hiểm cho an toàn tính mạng của nhân vật mục tiêu. Bất luận là loại thân phận nào bất luận loại quốc tịch nào đều giết không cần luận tội; tất cả tồn tại nào làm ô nhục tổn hại tới hình tượng chính diện tồn tại nhân vật mục tiêu. Bất luận loại quốc tịch nào, nhẹ thì cảnh cáo trừng trị uốn năn. Nặng thì đánh gục tại chỗ. Chuyện ảnh hưởng đặc biệt nghiêm trọng, đặc biệt ác liệt thì hoàn toàn gạt bỏ. Làm cho vật cùng chuyện đó bốc hơi khỏi thế gian. Lâm Quả phó huyện trưởng. Bây giờ ta đưa ra cảnh cáo mong muốn ngươi dùng tốc độ nhanh nhất đi tự thú. Bằng không ta sẽ đem thi hành hành động cần phải áp dụng !”
“A?” Lâm Quả thấy cái này mắt đều choáng váng.
Hắn cho dù là kẻ ngu si, cũng biết mình đụng vào đá rồi. Nếu như hắn lại đi sai một bước nữa. Phỏng chừng chính là vạn kiếp bất phục bị gạt bỏ.
Nam tử kính râm tây trang nhìn cũng không nhìn Lâm Quả phó huyện trưởng, xoay người đã đi. Chỉ là tại trước khi đi , giơ tay nhìn đồng hồ đeo tay một chút. Lâm Quả phó huyện trưởng trong lòng”Thình thịch” một chút. Hết rồi! Tính mạng của mình trái lại tính theo thời gian!
Hắn nhìn Lý bí thư một chút . Lý bí thư bây giờ cũng tê dại cả da đầu. Nào dám rỗi hơi quản chuyện của hắn . Huống hồ còn cảm giác Lâm Quả này có tội.
Lý bí thư đối với Lâm Quả lắc đầu. Ra chuyện lớn cỡ này. Đừng nói mình, cho dù là người trâu bò có địa vị cao tới đâu, cũng không có khả năng che chở. Nếu như thật muốn làm như vậy. Vậy sẽ chỉ bị Lâm Quả cùng kéo xuống nước, cuối cùng cùng nhau rơi vào trong ngục . Lý bí thư nhìn Lâm phó thị trưởng chán nản, trầm giọng như sắt nói: “Lâm phó huyện trưởng. Tự giải quyết cho tốt. Nghìn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ. Ai cũng không thể cứu được ngươi!”
Lâm Quả phó huyện trưởng nghe xong trong lòng chấn động. Hắn đích xác nghĩ tới một chiêu cuối cùng . . . Nếu như cầm súng bắt cóc Lý bí thư hoặc là một phụ nữ. Thân tín của mình yểm hộ chạy đi. Lại cầu chỗ dựa vững chắc của mình trợ giúp, trong nước nếu như không ở được.Vậy thì chạy ra nước ngoài cũng tốt a!
Nhưng Lý bí thư giống như đã sớm nhìn thấu tâm địa của hắn. Cũng không cứu được hắn.
Lâm Quả tìm được em họ cùng tay chân, thoáng nói tình huống một chút.
Bọn tên xăm mặt đều là không chuyện ác nào không làm . Nghĩ thầm mình vừa vào trong lao. Nếu chặt chẽ truy ra hành vi phạm tội thì cho dù bắn chết mười lần cũng không hết tội. Cho nên bọn họ quyết định dù chết cũng không muốn chấp nhận thẩm lí và phán quyết. Lâm phó trưởng trấn cũng cảm thấy may mắn, cảm thấy mình có tiền, chỉ cần có thể chạy ra khỏi thôn Thanh Khê . Như vậy lập tức chạy trốn tới nước ngoài. Đứa ngốc mới ở trong nước mà ngồi tù.
Bọn họ nhìn ngó xung quanh, thừa lúc mọi người không chú ý, lập tức cướp giật vài chiếc mô-tô chạy trốn.
Trương Chính Đông cùng Tạ Dũng đầu tiên là ngẩn người, lập tức móc súng ra, chuẩn bị dẫn người đuổi bắt. . . Lý bí thư chạy tới bên người của bọn họ, hạ lệnh nói: “Có thể bắt sống thì bắt sống Nếu như có phản kháng. Giết chết tại chỗ!”
Lâm Quả vừa nghe lời này, chỉ biết em họ cùng bọn tên xăm mặt e rằng không sống được.
Hắn lập tức đi tới trước mặt phóng viên quỳ xuống, gào khóc lớn lên, lại liều mạng tát vào mặt mình :“ Tôi có tội. Tôi có tội. Tôi nhận tội. . . Tôi xin hướng Đảng cùng chính phủ nhận tội. Tôi tham ô nhận hối lộ ba nghìn năm trăm vạn. Tôi đáng chết . Tôi nguyện ý tiếp thu quốc gia pháp luật của thẩm lí và phán quyết cùng chế tài. . .”
Lý bí thư nhìn thấy vậy ngẩn người. Hắn còn thật không nghĩ tới Lâm Quả còn có một chiêu thủ đoạn giữ mạng này.
Cừ thật. Lâm Quả đối với chính mình đủ độc ác. Đối với mạng sống của mình thì cũng có thể dùng bất cứ giá nào. . . Vừa khóc vừa sám hối như thế. Cho dù là cỗ máy giết người tổ đặc biệt này cũng không thể hạ thủ được. Mà là giao do cảnh sát quốc gia tiếp nhận thẩm lí và phán quyết.
Tuy rằng nửa đời sau kết thúc. Nhưng mạng nhỏ của Lâm Quả vẫn là có thể kiếm trở về!
Thật không hỗ là người từng lăn lộn trên quan trường . . .
Lâm Quả vừa quỳ xuống sám hối. Thân tín của hắn không chạy nữa. Hết thảy noi theo. Mỗi người đều lấy đầu dập xuống, đấm ngực giậm chân, khóc rống thất thanh lên.
“Không thể nào? Chẳng lẽ ngày hôm nay là ngày lương tâm nổi dậy?” Các phóng viên đều choáng váng cả mặt mày. Trong đám tội phạm chính trị mà bọn họ tiếp xúc qua,nếu như không có chứng cứ xác thực, đều là dù chết cũng không thừa nhận. Thế nào có chuyện như đám người trước mặt quỳ xuống đất khóc lóc kể lể nhận tội chứ? Có người âm thầm suy đoán, có phải là mực thần bí do cái “Hà Trấn” này nấu ra, có chức năng tìm ra lương tâm đi?
“Đem bọn họ đều bắt đứng lên đi!” Trương Chính Đông bây giờ xử lý chuyện liền giản đơn . Hắn vốn đang muốn mời bọn Lâm Quả xem “Trung Quốc túc cầu” . Bây giờ xem ra không cần nữa. Bọn họ làm ghi chép cũng đều không kịp.
Bọn xăm mặt không chạy được bao lâu. Đã bị Tạ Dũng mang theo cảnh sát bắt trở về toàn bộ. Cả đám ủ rũ .
Đám phóng viên cảm thấy ngày hôm nay tới thôn ở khe suối này thực sự là không uổng. Toàn bộ quá trình cao trào một sóng tiếp một sóng cao hơn. Đem bọn họ đều làm cho muốn điên rồi! Nếu như cái tin này đưa đi ra ngoài. Như vậy tin tưởng mình muốn không nổi tiếng cũng khó! Đám người phóng viên ăn phải khổ thang kia rất ác độc nghĩ. Chờ khi mình phát lên. Để cho tổng biên tập giúp mình lau giày da. Phải biết rằng bình thường mình phải lau cho hắn nhiều lắm. Năm nay phong thuỷ xoay chuyển. Cũng nên đến phiên hắn!
Bên người Lục Minh, bây giờ thêm một cái “lão đuôi” .
Lão đầu tóc trắng tựa như côn trùng như nhau ở phía sau của Lục Minh. Mở mồm chính là “Tuyết Long Bạch Ngọc Thang” . Ngậm miệng chính là “Ngũ Hành Ngưng Mặc Thang” .
Dù sao một khi không uống cho thỏa mãn, không uống cho đủ. Hắn là không đi . Bât luận Lục Minh làm cái gì. Lão gia hỏa này đều cam tâm tình nguyện giúp hắn. Nhưng tuyệt đối là càng giúp càng bận. Cuối cùng Lục Minh thực sự không chịu nổi lão nhân này lẩm bẩm: “Nói như thế nào. Ngươi là lão tiền bối hơn trăm tuổi rồi. Ăn muối so với chúng ta ăn còn nhiều hơn. Ngươi có cái gì không trải qua. Không phải chỉ là một cái thang thuốc thôi sao. Mà ngươi phải đến mức như vậy chứ?”
“Tiểu tử kia. Cho dù là ngày mai ta tiến vào quan tài. Trước khi chết mà ta không uống được Tuyết Long Bạch Ngọc Thang này. Ta chết không nhắm mắt a!” Lão đầu tóc trắng thở dài nói.
“Yên tâm. Lão nhân ngươi ít nhất còn có thể sống mười tám năm . Nhất thời không chết được!” Lục Minh không cẩn thận lộ ra một bí mật.
“Vẫn là tương lai sẽ có chút ngoài ý muốn. . . Việc ngoài ý muốn này rất khó nói. Nói không chừng ta ngày mai bước đi không cẩn thận, ngã tại trên tảng đá, bị vỡ đầu. Máu ào ào chảy. Một chút liền đi đời nhà ma .” Lão đầu nghe xong nói còn có mười năm tính mạng. Mắt liền sáng lên. Mặc dù không chết được. Nhưng thang hắn vẫn là nhất định phải uống của!
“Ta thấy ngươi bước đi cẩn thận rõ hình dáng sợ chết. Nếu muốn ngã sấp xuống thật đúng là khó
!” Lục Minh cực độ hoài nghi nhìn lão nhân tóc trắng một chút.
“Nếu không ta giúp ngươi câu bạch ngư đi. Lão nhân ta câu cá rất khéo tay. Chính là hội viên của Hội câu cá cao tuổi đó!” Lão nhân bày ra một cái tư thế Khương Thái Công câu cá.
“Bạch ngư không ăn mồi. Ngươi cho dù là Điếu Vương cũng không tốt.” Lục Minh vừa thấy Lý bí thư đi tới, lập tức kêu lên: “Mau đưa lão nhân nhà ngươi này trở lại đi. Bằng không ta liền đem hắn đưa vào bệnh viện tâm thần . Hắn ở chỗ này không ngớt quấy rầy. Ta căn bản không có cách nào làm việc được tốt!” Đương nhiên Lục Minh làm việc tốt . Tùy lúc đều là có thể . Chỉ là có lão nhân tóc trắng ở bên người. Hoắc Vấn Dung Giai Giai cùng Chúc Tiểu Diệp các nàng cũng không thể ở bên người. Không có mỹ nữ làm động lực. Lục Minh làm cái gì cũng đều không dậy nổi tinh thần.
“Yên tâm. Ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ phương thuốc bí mật của ngươi. Hơn nữa , ta có xem cũng không hiểu.” Lão nhân nghe xong cười. Cũng không tức giận.
“Ngươi xem mà hiểu mới là lạ!” Lục Minh hừ nhẹ một tiếng.
“Như vậy đi. Ngươi giao cho ta chút nhiệm vụ. Nếu như ta hoàn thành . Ngươi liền thưởng “Tuyết Long Bạch Ngọc Thang” kia cho ta uống. Thế nào? Lão nhân ta tuy rằng vô dụng. Nhưng lão đầu khớp xương còn có một cái. Ít nhiều cũng là có thể giúp đỡ !” Lão nhân tóc trắng vì uống Tuyết Long Bạch Ngọc Thang “ trong truyền thuyết . Hắn cũng đem một thân lão đầu khớp xương này xuất ra bất cứ giá nào.
“Kiều lão. Có chuyện gì, cháu tới làm là được” Lý bí thư vừa nghe. Này làm sao đượcu. Vị lão già, thân thể khi tuổi còn trẻ thì tiêu hao quá độ. Bây giờ cần chính là tĩnh dưỡng. Sao còn có thể mệt nhọc chứ?
“Tiểu Lý ngươi cũng đừng hồ đồ. Thế gian chính là thế. Muốn được thu hoạch. Như vậy phải nỗ lực ra lao động tương đối.” Lão nhân tóc trắng ha hả cười.
“Ai. Nghe ngươi nói những lời này. Ta thực sự cho ngươi một chút việc để làm!” Lục Minh nghe xong, cười ha ha, tiếp đó lại ve cằm suy nghĩ, tự nói lảm bẩm: “Ta cho lão nhân này làm chuyện gì đây? Rốt cuộc phải dằn vặt hắn như thế nào. Hắn mới có thể mệt đến nằm úp sấp xuống chứ?”
“. . .” Lý bí thư cùng bọn thư ký nghe xong điên cuồng toát mồ hôi. Tiểu tử này không phải muốn đùa thành thật chứ?
“Lão đầu nhi. Ngươi nghe đây. Nhiệm vụ của ngươi tới! Hắc hắc hắc!” Lục Minh lộ ra một nụ cười. Lần này, không hề chói lọi như mặt trời như trước mà là phi thường tà ác, tựa như ác ma mỉm cười giống nhau. Lý bí thư cùng đám thư ký đều rùng mình một cái.
********