Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 147: Chương 147: Em muốn hôn anh




“Ở, ở trong này?” Lục Minh kinh ngạc đến ngây người.

Lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn với mình ở trong phòng tắm, nói gì được chứ? Không phải nàng định tắm cùng mình đó chứ? Như vậy quả thật là hạnh phúc. Không đúng, sao tốt đẹp như vậy được chứ. Không phải mình đang nằm mơ đó chứ?

Lục Minh véo mạnh vào sườn, không thấy đau, đúng là đang nằm mơ rồi.

Cảnh Hàn thấy Lục Minh như vậy, trong lòng không biết tại sao lại vui mừng, nhưng lại có chút buồn bã. Đưa tay ra véo hắn một cái làm hắn kêu lên thật to. Lục Minh nhảy chồm lên, vui mừng nói: “Đây không phải đang nằm mơ? Em muốn nói gì với anh? Anh nghe, anh đảm bảo sẽ ngoan ngoãn. Giai Giai, sao em cũng vào thế”.

Giai Giai cũng vào, nàng che miệng cười, nói: “Em nghe hai người phân phó, đi vào hầu hạ đại thiếu gia anh tắm rửa”.

Nàng nhoẻn miệng cười như hoa đua nở, thật quyến rũ. Lục Minh không khỏi trừng mắt mà nhìn, lẩm bẩm nói: “Đây, đây không phải nằm mơ chứ? Em, em nói hầu hạ anh tắm rửa?”

“Em, em chỉ phụ trách gội đầu cho anh. Còn lưng thì giao cho chị Thanh Lam” Giai Giai ấn Lục Minh ngồi vào bồn tắm, nàng giơ tay lên gãi gãi đầu hắn, lại múc nước đổ lên đầu cho hắn, động tác rất dịu dàng. Làm cho Lục Minh ngây ngẩn một lúc mới biết mình đang không nằm mơ. Hắn nghiêng người nhìn Niếp Thanh Lam, lúc này nàng đang đưa tay xuống nước, chẳng lẽ nàng kỳ lưng cho mình.

Lại nhìn Lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn lúc này đang đứng ở cửa nhìn vào, nhưng không có vẻ gì sẽ đi vào.

Lục Minh tò mò hỏi: “Em phụ trách việc gì?”

“Đừng có mà đắc ý, em không giúp anh” Cảnh Hàn hừ một tiếng, một kích phá tan giấc mộng của Lục Minh. Chẳng qua với tính cách của nàng mà đi tắm cho Lục Minh mới là lạ.

“Em, em muốn nói gì với anh?” Lục Minh vốn đã chuẩn bị tâm lý bị từ chối, chẳng qua hắn vẫn tò mò.

“Em đã bàn với mọi người, chuẩn bị đưa ra ba chương ước pháp cho anh” Cảnh Hàn hừ lạnh nói: “Nếu anh có thể tuân thủ, mọi người sẽ ở lại. Nếu như anh không tuân thủ, vậy một mình anh sẽ ở lại trong căn nhà này”.

“Đừng như vậy mà. Có gì từ từ nói” Lục Minh sốt ruột. Cuộc sống chung này mới được bắt đầu, còn chưa trải qua những giây phút cao trào. Các nàng sao có thể rời đi chứ? Hơn nữa các nàng đều là bảo bối trong lòng mình. Dù xảy ra chuyện gì mình cũng không thể nào để cho các nàng rời đi, một người cũng không thể. Lục Minh vừa định đứng lên đã bị Niếp Thanh Lam ấn lại. Nàng cười nói: “Phạm nhân, anh tạm thời không có quyền nói và phản đối, chỉ có thể nghe nữ vương Cảnh Hàn nói. Anh hiểu chưa?”

“Bọn em nghĩ nếu không đặt ra ba chương ước pháp với anh, vậy sớm muộn gì cũng trở nên loạn. Cho nên anh cần phải tuân theo”.

Cảnh Hàn giơ một ngón tay lên, cẩn thận nói: “Điểm thứ nhất, bây giờ anh biết và đã trêu chọc rất nhiều cô gái, làm cho người ta đau đầu. Mọi người không có biện pháp xử lý, cho nên không cho phép anh trêu chọc các cô gái xa lạ bên ngoài nữa. Trên đời rất nhiều người đẹp, như vậy bọn họ sẽ gặp đủ các loại chuyện, anh có thể quản được bao nhiêu người chứ? Bọn họ có số mệnh của mình, anh không quản được, cũng không được chủ động xen vào chuyện không liên quan đến mình. Ngay cả mấy người bọn em anh cũng chưa bảo vệ tốt. Cho nên cấm anh không được mang cô gái nào về nhà nữa. Anh mang về, em sẽ đi”.

Lục Minh vừa nghe, toát mồ hôi. Đúng, mình gần đây hơi quá đáng, người trong nhà còn không giải quyết xong mà còn ra ngoài trêu chọc thêm mấy người nữa.

Hắn sợ Lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn nói là làm, vội vàng xua xua tay nói: “Đừng nóng, đừng đi, anh...”

Niếp Thanh Lam cúi người xuống, gương mặt xinh đẹp dán sát mặt hắn, cười hì hì nói: “Phạm nhân, em không phải đã nói anh không có quyền từ chối và nói chuyện mà. Anh mà nói nữa, cẩn thận người ta trừng phạt anh đó”.

Ngực nàng kề sát trước mặt Lục Minh, giống như nếu Lục Minh không ngoan, nàng sẽ dùng ngực mình trừng phạt hắn.

Lục Minh thấy thế, không nói ra lời.

Không phải không muốn nói mà là đang nuốt nước miếng nên không nói được.

“Thứ hai, biểu hiện gần đây của anh càng ngày càng manh động, hành động được voi đòi tiên. Cho nên cấm anh được suy nghĩ lung tung. Bây giờ mọi người vẫn chưa biết tương lai sẽ thế nào. Bây giờ trong nhà đang có ba người, mấy ngày nữa còn có thêm một người. Nói không chừng lúc nào còn có người tìm tới cửa. Nên trước khi thực sự giải quyết vấn đề này, tạm thời anh chỉ có thể nhìn mà không được động tay động chân. Anh nếu có hành động với ai, vậy biểu hiện anh chọn người đó. Một mình người đó ở lại, người còn lại sẽ đi” Cảnh Hàn giơ ngón tay nữa lên, mặt nghiêm nghị nói: “Em không phủ nhận, em cũng muốn mình là người đó. Nhưng quy định này đối với mọi người đều rất công bằng. Ít nhất như vậy bọn em cũng còn hy vọng”.

“Nếu anh không thể lựa chọn, vậy trước khi bọn em có quyết định, anh phải ngoan. Biết không?” Niếp Thanh Lam nói ra như vậy làm Lục Minh thở phào một hơi.

Hắn sợ nhất là ba nàng bắt mình lựa chọn một người. Đây là điều hắn tuyệt đối không thể thực hiện.

Ba người bọn họ, mình đều thích.

Bỏ đi bất cứ ai đều là không thể. Lời này của Niếp hồ ly nói rằng chấp nhận sự ích kỷ của mình. Các nàng đều nguyện ý sống với nhau, không muốn làm khó mình, không muốn ép mình phải lựa chọn.

Lục Minh nhìn Giai Giai, lại nhìn Niếp Thanh Lam, lại nhìn Cảnh Hàn đang đứng ở cửa, trong lòng không khỏi xúc động.

Các nàng, đều rộng lượng như vậy. Trên đời thật khó tìm được người con gái như các nàng. Biết rõ mình không thể lựa chọn nhưng không tức giận mà còn cố gắng sống cùng một mái nhà với tình địch, cố gắng thích ứng cuộc sống không thuộc về chỉ mình hai người. Điều này cho thấy trong lòng các nàng có mình, vì mình các nàng bỏ qua được suy nghĩ trong lòng.

Lục Minh rất cảm động, hận không thể ôm ba nàng vào lòng.

“Cô gái muốn vào căn phòng này ở, trong tương lai không chỉ có ba người bọn em. ít nhất, mấy ngày nữa sẽ có thêm một người. Hơn nữa mặc kệ bọn em phản đối hay không, mặc kệ bố mẹ anh hoặc bất cứ ai trên đời phản đối, cô ấy cũng sẽ chuyển đến đây” Niếp Thanh Lam vừa nói, trong đầu Lục Minh liền hiện lên gương mặt của Trầm Khinh Vũ. Cô bé này còn dã man và cố chấp hơn ông bố bạo quân gấp trăm lần. Nàng đã quyết định thì bất cứ ai cũng không thể phản đối. Nàng là cô gái dũng cảm nhất trên đời.

“Bọn em muốn nói là ở tình huống không trêu chọc những cô gái xa lạ, thì có không ít cô gái đã có quan hệ với anh. Người có dũng khí như Trầm đại tiểu thư chưa chắc đã không có. Nhưng ngọn lửa tình yêu có thể thiêu đốt lý trí” Niếp Thanh Lam nhẹ nhàng mát xa vai cho Lục Minh, trong miệng lại dịu dàng nói: “Bọn em cũng không muốn nhưng phải có hạn chế với anh. Nếu không nơi này sẽ xảy ra cuộc đại chiến thế giới giữa các cô gái”.

“Chương ba, ngoại trừ Trầm Khinh Vũ, bọn em không thể nào can thiệp, bất cứ người con gái nào mà anh gặp sau này nếu muốn vào đây ở, nhất định phải được bọn em đồng ý. Ví dụ như cô gái nhìn thấy anh mắt sáng rực lên, và cả vệ sĩ của cô ấy nữa. Em không biết sau này sẽ như thế nào, nhưng bây giờ cấm anh liên tục mang các cô gái khác về đây. Ba người bọn em còn chưa thể nào sống tốt được bên nhau, Trầm Khinh Vũ lại sắp đến. Cho nên anh phải làm cho bọn em tin, anh phải cho bọn em cảm thấy đồ háo sắc này đáng để mọi người đi theo cả đời. Bây giờ, Lục Minh, em muốn xin anh cho bọn em một thời gian, cho bọn em một không gian. Bọn em muốn suy nghĩ thật kỹ, muốn nói chuyện với nhau, muốn ở bên cạnh nhau một thời gian để xác định sau này bọn em sẽ làm gì”.

Cảnh Hàn nói xong, mắt đã đỏ lên, vẻ lạnh lùng trên mặt đã biến mất, giờ chỉ còn lại là khuôn mặt tuyệt đẹp nhưng buồn bã.

Lục Minh rất muốn ôm chặt nàng, nói hàng ngàn hàng vạn câu tận sâu trong lòng, nhưng hắn lại sợ, chỉ có thể đưa tay ra nắm lấy tay nàng.

“Nói xong rồi, anh nghĩ đi. Em đi đây” Cảnh Hàn chạm vào tay Lục Minh rồi xoay người rời đi.

“Đừng đuổi theo, để cho em ấy ở một mình” Niếp Thanh Lam ôm lấy Lục Minh, dịu dàng nói: “Để em ấy về khóc một lát. Cảnh Hàn rất quật cường, không muốn khóc trước mặt anh”.

“Thật ra em.... em cũng nghĩ như vậy” Giai Giai ngồi xổm xuống, khuôn mặt xinh xắn nhẹ nhàng đưa tới, dựa vào đùi Lục Minh, giọng nói nhỏ nhẹ: “Thấy chị Thanh Lam và Cảnh Hàn, em có khi cũng ghen. Nhưng mà ở cạnh nhau lại cảm thấy hai người đó rất tốt, còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của em. Em nguyện ý cứ tiếp tục như vậy, không muốn phá vỡ tình trạng này. Con gái bên ngoài quấn lấy anh như thế nào em không cần biết, các cô ấy có lý do của mình, có quyền được yêu. Em chỉ hy vọng, mấy người chúng ta có thể sống cuộc sống này lâu thêm một chút. Bởi vì bọn em đều lo lắng, không dám đối mặt với sau này, không biết nên làm sao cho tốt. Cho nên mới có yêu cầu như vậy, hy vọng mình có thể an tâm”.

“Xin lỗi, đều tại anh” Lục Minh khổ khổ nói, tạo thành như vậy đều là bởi vì mình. Nhưng mình không phải thánh nhân, căn bản không thể nào khống chế được vận mệnh của mình, không thể khống chế được tình cảm của mình, không thể nào khống chế mình không ích kỷ.

“Không trách anh, cũng không trách mọi người. Em đã hiểu, đây là nghiệt duyên mà ông trời sắp đặt”

Niếp Thanh Lam nhẹ nhàng hôn lên mặt Lục Minh một cái, thở dài nói: “Nhất định là kiếp trước bọn em nợ anh, nên cả đời này phải trả lại cho anh”.

Giai Giai lau những giọt lệ trên khóe mắt, nàng ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, lắc đầu với Lục Minh: “Lục Minh, em không hối hận. Được như bây giờ, em đã rất thỏa mãn. Đây còn đẹp hơn giấc mơ của em. Trong lúc dọn dẹp nhà cửa, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy anh, em đã rất cao hứng. Em cảm thấy trước kia mình không hề hạnh phúc. Lục Minh, em, em muốn hôn anh”.

Nàng càng nói càng kích động, cuối cùng tình động như nước, hoàn toàn quên đi Niếp Thanh Lam còn ở bên cạnh. Nàng khẽ nhắm mắt lại, ngẩng mặt lên, đôi môi anh đào hé mở, mang theo một chút sợ sệt và chờ đợi Lục Minh hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.