“... Đừng có lớn tiếng, cô em kia là bảo bối của đại học Thanh Hà đó, đám lang đó bảo vệ cực cẩn thận. Hôm qua có mấy thằng không cẩn thận kêu lên một câu, suýt nữa bị đánh” Trần Tranh vội vàng véo Lục Minh một cái, giới thiệu cho hắn: “Thằng cao nhất tên là Thôi Chí, thằng này am hiểu kiếm thánh thú tộc, rất giỏi làm phiền, là một thằng khó chơi. Đánh hơn chục trận mà chỉ thua có một, rất trâu. Chúng ta đều gọi nó là Mao tiện thánh. Tên béo kia gọi là Trương Vệ, là cao thủ nhân tộc, chiêu thức bình thường nhưng rất bỉ ổi. Bắn thắng tao ba ván liền, làm tao mất mặt”.
“Trình độ của mày, người ta không chém cho mới là lạ” Lục Minh nghe vậy cười lớn.
Trần Tranh nếu như xếp hạng xem AV, thì sẽ đứng hạng tông sư. Nhưng nếu nói đánh Ma thú, hắn không phải là cao thủ nhất lưu.
Tốc độ tay không nhanh, sử dụng chuột cũng không tốt, chỉ một cái miễn cưỡng tạm được đó là ý thức.
Nhưng hắn không muốn luyện tập, lại xem AV suốt đêm, trên cơ bản cũng chỉ có thể khi dễ bọn không biết chơi mà thôi. Cho nên Lục Minh nghe nói hắn bị người đánh thua ba ván liền, không có gì là ngạc nhiên.
“Thằng mặt trắng kia tên là Diêm Tích, thẳng này là thằng âm hiểm nhất trên đời. Tào Tháo cũng phải gọi nó là sư phụ. Nó chỉ dùng Bất tử tộc, thiên địa song lưu. Vương Chung Quân, Đặng Ý, Hồ Lập, Tôn Mi bên phía chúng ta đều chết. Vương Chung Quân còn đỡ một chút, chỉ thua một hai mà thôi. Đám Hồ Lập thì toàn thua” Trần Tranh vừa nói như thế, Lục Minh toát mồ hôi. Tuyển thủ Thanh Hà năm nay mạnh như vậy, mình đến đây không phải tự chuốc nhục sao.
Phải biết rằng đám Vương Chung Quân chuẩn bị đi đánh chuyên nghiệp. Tốc độ tay đạt đến hai trăm rưỡi đến ba trăm, động tác đơn giản, có khi còn có thể điều động ba hướng liền, ý thức cũng rất tốt. Trong bốn người, Vương Chung Quân ổn định, Đặng Ý hung hãn, Hồ Lập giảo hoạt, Tôn Mi bỉ ổi, đều là những tên có tiền đồ.
Nếu bọn họ toàn thua trước đối phương, vậy thực lực của đối phương khẳng định là nhân vật cấp thiên tài.
Mình bỏ chơi lâu như vậy, ngớ ngẩn chạy đến đây đánh cuộc quần lót với người. Bây giờ nghĩ lại đúng là ngu ngốc.
Trần Tranh nói thêm: “Cô bé ngực to kia gọi là Mục Thuần, am hiểu ám dạ, thủ vọng, đấu pháp hoa lệ. Nghe nói thực lực còn hơn cả Diêm Tích, được xưng là Nữ hoàng thủ vọng. Mày hôm nay có mặc thêm quần lót nữa không thế?”
“Mẹ nó. Mày nghĩ tao sẽ thua sao?” Lục Minh mặc dù kinh hãi, nhưng ngoài miệng vẫn lớn lối.
“Cẩn tắc vô ưu, đây chỉ là đề phòng mà thôi” Trần Tranh còn giả vờ. Xem ra hắn cũng không xem trọng Lục Minh. Hôm nay hắn kéo Lục Minh đến đây chỉ để Lục Minh làm miếng mồi hấp dẫn sức chú ý của kẻ địch. Hơn nữa quan trọng nhất là thằng ranh Lục Minh vừa đến, đám MM thích cs và Ma thú trong trường đều sẽ chạy đến đây.
Thanh Hà và Lam Hải thường tương đương nhau, thắng thua là do bên nào phát huy tốt hơn, hoặc là một bên có nhân vật thiên tài mới gia nhập.
Về phần cao thủ đỉnh cấp sớm đã lên chuyên nghiệp, bình thường sẽ không về trường dạy bọn lang.
Lục Minh thấy đối phương xách theo túi lớn túi nhỏ, lung còn đeo ba lô như Thần Điêu đại hiệp, ngưu chạy tới đây. Trong lòng không khỏi thầm kêu không ổn, đối phương không chỉ có cao thủ, hơn nữa trang bị lại hiện đại. Mình dùng bàn phím và chuột ở quán đấu với bọn họ sợ rằng dữ nhiều lành ít.
“Bọn họ đánh cs có trâu không? Tao đi đăng ký chơi CS” Lục Minh nghĩ thầm thật sự nếu không được thì đánh cs, có thua cũng không quá khó coi.
“Ám Lưu chiến đội của Thanh Hà, hai năm qua vẫn đè đầu chúng ta. Đám lang YD bọn mày vừa tốt nghiệp, cs tao đã không ôm hy vọng” Trần Tranh vừa nói, lại làm Lục Minh nhảy dựng lên.
Lam Hải chơi cs, thực ra kỹ thuật cá nhân còn được nhưng phối hợp đội thì còn kém Thanh Hà không ít. Bởi vì sau khi tốt nghiệp đại học, mọi người đều bận rộn công việc, đi khắp nơi. Như Diệp Nhất Phi kế thừa nghiệp bố, Thạch Hoa chạy đi làm cảnh sát. Chiến đội Kinh Đào Thanh Hải bởi vì có đội viên yêu tay ba nên xảy ra đánh nhau, cuối cùng đội ngũ hiện nay đều là các tân thủ năm nhất và năm hai. Bảo sao Trần Tranh không quá xem trọng. Bởi vì chơi cs, một người không thể nào xoay chuyến càn khôn. Nó cần nhất là phối hợp.
Khi Trần Tranh đang nói cho Lục Minh biết, cô gái kia đã đi lướt qua bên cạnh Lục Minh, liếc nhìn hắn một cái rồi cùng đội đi vào quán game, đi thẳng lên phòng dành cho khách quý trên tầng hai.
“Trận đấu chính thức diễn ra vào lúc hai giờ ba mươi phút chiều. Không bằng chúng ta chơi thử vài ván” Trần Tranh đặt hết sự chú ý vào cô nàng kia rồi, nên vội vàng đưa ra đề nghị.
Lục Minh nghĩ thầm việc gì phải lo, cùng lắm là cởi quần sịp ra cho cô em mà thôi, đàn ông có gì phải sợ chứ. Cô ta dám nhìn mình dám cỡi, hơn nữa ở bên cạnh còn có một đám MM hò hét, mình làm sao có thể mất mặt trốn tránh chứ. Đám Vương Chung Quân bị thảm bại hôm qua cũng vội vàng vào mạng đánh thử, chuẩn bị trạng thái tốt nhất để đối chiến, lấy lại mặt mũi.
Thấy đám Lục Minh đã ngồi vào chỗ, mấy lang đại học Thanh Hà nhìn nhau, có một thẳng trong đó đúng lên, đi về phía Wc.
Lục Minh ngồi xuống, vào một phòng cs, hắn muốn khôi phục cảm giác một chút.
Làm cướp, không mua súng gì hết, chuẩn bị nhặt từ xác của một thằng khác. Một bên giơ đao, ngao ngao chạy về phía cửa A. Phía sau có một đám thấy hắn anh dũng chạy tới, liền đi theo. Ai ngờ được vừa chạy đến bên này, một đám đã xông tới. Trên người Lục Minh không có gì hết, thấy mấy viên lựu đạn bay tới, kêu to một tiếng xoay người bỏ chạy. Nhưng đám cướp phía sau đã chặn đường.
Kết quả bị nổ bay, thằng vừa đứng dậy đi wc của trường Thanh Hải thực ra là đi thăm dò, nhìn thấy thế không khỏi trợn trừng mắt. Vốn tưởng rằng Lam Hải mời cao thủ đến, ai ngờ là một thằng kém cỏi.
Lục Minh buồn bực nhìn người khác bắn nhau. Cũng may đám cướp nhanh chóng bị cảnh bắn chết. Hắn lại mua một khẩu AK, ngao ngao chạy về cửa A.
Lúc này Lục Minh không dám đi ở trước tiên, hắn đi theo hai tên cướp. Ba tên cướp lao ra, đối phương chỉ có một cảnh.
Ầm một tiếng, tên cảnh trúng bom.
Máu tóe ra, Lục Minh mừng rỡ nhảy ra, chuẩn bị bắn chết đối phương. Không ngờ được bị đối phương một súng bắn vỡ đầu, xác ngã xuống, máu bay đầy trời. Mặc dù tên cảnh kia bị hai thằng phỉ cưỡng gian. Nhưng Lục Minh buồn bực đến độ thiếu chút nữa đập vỡ bàn phím.
Lúc này, thằng đứng thăm dò sau lưng hoàn toàn tin rằng Lục Minh là con gà mờ.
Hắn cảm thấy Lục Minh không những gà mờ, hơn nữa còn là gà mờ trong gà mờ.
Mặc dù có một đám MM vây quanh Lục Minh, nhưng có lẽ thằng này chỉ là thằng có tiền chứ không phải cao thủ gì hết.
“Anh, anh bị chết đẹp thật” Mấy MM vỗ tay cười duyên. Các nàng không cần thắng thua, chỉ nhìn thấy lúc Lục Minh tức giận lại rất đẹp trai, trong lòng đã rất vui.
Lục Minh sắp phát điên.
Vừa tiến vào đã chết hai lần, không bắn chết một quân địch, thậm chí còn chưa bắn được một viên đạn.
Chẳng lẽ mình đã già rồi sao? Mình không thể lăn lộn trên giang hồ này nữa sao? Lục Minh đang miên man suy nghĩ thì ván thử ba đã bắt đầu. Lục Minh vội vàng khống chế nhân vật mua trang bị, chuẩn bị xông lên lần thứ ba. Quỷ dị là trong lòng hắn có một cảm giác như bị người dùng súng ngắm vào... Ngân Hồ? Lục Minh giật mình, đứng lên, nhìn xung quanh. Nhưng xung quanh đều là tường, căn bản không thể nào có Ngân Hồ? Sao lại như vậy? Lục Minh không thể giải thích nổi. Đột nhiên ầm một tiếng, làm hắn thiếu chút nữa đập đập xuống bàn phím.
Bởi vì ván thứ ba đã bắt đầu. Hắn khống chế nhân vật mua trang bị, chưa kịp nhúc nhích đã bị một tên cảnh cằm súng ngắm bắn chết ngay trước cửa....
Trời ạ, nhân vật trong trò chơi bị người dùng súng ngắm bắn chết, mà mình lại cảm ứng được.
Lục Minh thật đúng là không tin vào hai mắt mình. Nhưng mà nhân vật trong game vừa ngã xuống, cảm giác không ổn đó lập tức biến mất.
Trải qua lần này làm cho Lục Minh tin rằng đây là cảm ứng kỳ diệu do đột phá Đồng Tử Công mang đến. Đương nhiên cũng có cảm ứng của tiên thiên chân khí. Hai cái kết hợp lại, năng lực cảm ứng tăng lên mấy lần. Khi mình tập trung tinh thần vào trong game, nhân vật trong game gặp nguy hiểm thì mình cũng có thể cảm ứng được. Lục Minh bừng tỉnh, hắn không cần chơi nữa, mà vội vàng nắm giữ cảm giác này, nhắm mắt lại cảm ngộ.
Mục Thuần đứng lên, lơ đãng nhìn về phía Lục Minh. Thấy có mấy cô bé vây quanh hắn, mỗi người mặt tươi như hoa, mà hắn lại nhắm mắt lại như một đại sắc lang dùng mũi ngủi ngửi mùi hương cơ thể bọn họ. Điều này làm cho nàng rất khó chịu, hừ một tiếng.
Lục Minh hoàn toàn không biết đến xung quanh, toàn bộ tâm thần tập trung vào nắm bắt cảm giác đó.
Thành công, cảm giác này chính là năng lực mà mình mới có được.
Nếu như mình có thể thường xuyên giữ được khả năng cảm ứng này, đừng nói là chơi game mà nếu như ở bên ngoài, lúc gặp nguy hiểm, sinh tử tồn vong cũng sẽ có tác dụng rất lớn.
Khi Lục Minh vui mừng mở mắt ra, Mục Thuần phát hiện hắn không ngờ lại mỉm cười với mình, càng làm cho nàng tức giận. Tên công tử háo sắc này, ỷ vào nhà có tiền, đẹp trai, nên nghĩ mình thích hắn sao?
Hừ, còn cười được. Mục Thuần tức giận trừng mắt nhìn Lục Minh một cái, ngồi xuống.
Lục Minh nếu biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, nhất định sẽ kêu to ông trời ơi, oan cho tôi. Hắn căn bản là không phải cười với nàng, chỉ là hiểu mình có cảm ứng thần kỳ sau khi đạt đến tầng thứ mười Đồng Tử Công, nên cao hứng mà cười thôi.
“Anh, ăn không?” Mấy cô nàng đang ăn vật, không phát hiện ra vẻ khác lạ của Lục Minh.
“Em bón cho anh” Có cô nàng đi tới, lập tức bón cho hắn, muốn làm cho mấy cô nàng Thanh Hà tức chết.
Thằng con trai đi wc về, đi qua người Lục Minh. Thấy Lục Minh đang nhàm chán nhìn người khác bắn nhau. Mấy cô nàng bên cạnh thay nhau đút đồ cho hắn ăn, ghen tị đến thiếu chút nữa nói với hắn: “Ông bạn, đây là khu khách quý dành cho cao thủ đối chiến, muốn tán gái đùng đến đây, tốt nhất ra nhà nghỉ đi”.
May là ở đây không phải thành phố Thanh Hà, nếu không hắn sẽ đuổi thẳng cổ Lục Minh ra khỏi khu khách quý.
“Mẹ nó, 0-3. Lục Minh mày không phải mê gái quá nên quên không bắn đó chứ?” Trần Tranh ở bên cạnh đưa tay ra ấn phím Tab trên bàn phím của Lục Minh, thấy thế không khỏi kêu lên. Lục Minh trừng mắt nhìn hắn: “Đừng nói chuyện với lão tử. Bây giờ ai nói với tao đều là kẻ thù. Mày đừng nói cho tao biết, mày chính là hung thủ giết lão tử. Lão tử vặn gãy xương mày”.
“Tao, tao cầm AK, cái này mới nhặt được” Trần Tranh không làm cướp lại làm cảnh, vừa thấy Lục Minh tức giận, vội vàng giải thích.
Mục Thuần vểnh tai lên nghe, nghe thấy cuộc nói chuyện của Lục Minh và Trần Tranh, mặt lộ ra vẻ khinh thường, hừ một tiếng: “Đồ háo sắc”.