Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 57: Chương 57: Lão nhân thần bí




“Đưa hắn đi bệnh viện đi!” Trương đạo diễn nói một câu, rồi bảo mọi người nghỉ ngơi nửa ngày.

Nam diễn viên bị đánh thành đầu heo, đưa vào bệnh viện cho dù có thể cứu chữa, nhưng khó có thể đóng phim tiếp. Phải chờ hắn dưỡng thương lâu lắm. Hơn nữa, Chu Kiệt trong lòng mọi người hình tượng quá xấu, không ai muốn hợp tác, cho dù ngoài mặt diễn trò, chỉ sợ cũng không có hiệu quả.

Trương đạo diễn muốn chọn lại nam diễn viên chính. May là vai diễn vừa mới bắt đầu không lâu, bây giờ đổi lại diễn viên còn kịp.

“Thanh Y tỷ tỷ, xin lỗi, làm ảnh hưởng tới vai diễn của ngươi” Giai Giai ngại ngùng đứng bên cạnh xin lỗi.

“Không có việc gì, người như thế không đánh không được, hơn nữa, cũng không có gì ảnh hưởng, ta cũng không phải là nữ diễn viên chính” Ngu Thanh Y hì hì cười, khẽ kéo tay Giai Giai, cao hứng nói: “Ta gần đây bận rộn, lâu rồi không có đi dạo phố, hôm nay được rảnh rỗi, Giai Giai, chúng ta đi dạo đi! Bất quá, chắc phải hỏi mượn ngươi một chút...... Thế nào? Đại ác nhân, mượn bạn gái của ngươi một chút theo ta dạo phố, có được không?”

Ngu Thanh Y vậy cuối cùng một câu, đương nhiên là hướng về phía Lục Minh.

Lục Minh còn không có trả lời.

Giai Giai vội giải thích vài câu về quan hệ “trong sáng” của hai người rồi hỏi: “Thanh Y tỷ tỷ không phải nữ diễn viên chính sao? Như thế nào có thể?

“Nữ diễn viên chính là nữ minh tinh Hồng Cảng Thai. Ta a? Ta chỉ bất quá là diễn viên phụ thôi. Cảnh diễn rất ít” Ngu Thanh Y vừa nói như vậy. Lục Minh không khỏi cũng cảm thấy kinh ngạc.

Giai Giai cũng phi thường kinh ngạc. Ngu Thanh Y chỉ có thể làm diễn viên phụ như vậy quá lãng phí nhân tài. Đến tột cùng phải như thế nào mới có thể làm vai chính.

“Khả năng diễn xuất cũng không phải quan trọng nhất, muốn làm diễn viên chính còn đòi hỏi phải có khả năng diễn xuất bên ngoài như khả năng “hôn diễn” cùng “giường diễn” Ngu Thanh Y nhoẻn miệng cười giải thích rồi quay sang Lục Minh hỏi: “Thế nào?”

Lục Minh căn bản không thể từ chối để cho hai người bọn họ rời đi. Hắn cũng nhân cơ hội này đi tới chổ lão nhân thần bí, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi là ai? Chạy tới địa bàn này làm gì?”

“Tiểu tử, đồng tử công của ngươi luyện được có điểm cổ quái.” Lục Minh nghe xong kinh ngạc, không khỏi đánh giá lại lão già. Cũng giống Lục Minh, lão già cũng đang tại nhìn Lục Minh từ trên xuống dưới, càng nhìn càng là nghi hoặc...... Song phương đều có một loại cảm giác như vậy, càng dùng mắt quan sát, lại càng sẽ bị bề ngoài đối phương mê hoặc, nếu dụng tâm cảm ứng, ngược lại có thể nắm giữ một chút tin tức.

“Tiểu tử, phải chăng ngươi ăn được linh bảo nào đó? sao cổ quái như vậy ?” Lão nhân lại hỏi.

“Ta là ngộ tính cao, tố chất thiên phú, hơn nữa nhân phẩm hơn người, mới có thể có thành tựu như thế, lão đầu, mấy thứ này đều là trời sanh, ngươi hâm mộ cũng hâm mộ không hết...... Còn lão? Như thế nào biến thành bộ dáng này ? Lão luyện loại võ công gì?” Lục Minh đầu tiên là đắc ý dương dương nói, sau lại tò mò hỏi.

“Quỳ Hoa chân kinh.” Lão gia nầy nói võ công, Lục Minh không có nghe qua, kỳ quái hỏi.

“Ngươi nói này Quỳ Hoa chân kinh gì a? Chưa từng nghe qua, Quỳ Hoa bảo điển thì ta còn biết!” Lục Minh nghĩ thầm vậy lão gia nầy râu mép cũng không có, thanh âm không có tiếng trầm, không chừng thật sự là thái giám?

“Quỳ Hoa chân kinh là võ công nữ tử luyện. Nam tử luyện sẽ bị nữ tính hóa. Bất quá cũng không phải là Quỳ Hoa bảo điển trong tiểu thuyết võ hiệp.” Lão nhân nhàn nhạt trả lời.

“Vậy mà ngươi còn luyện?” Lục Minh sợ đến tê tái da đầu, tóc gáy dựng đứng.

“Ta lúc nhỏ bị người dùng độc thủ loại cực âm tổn thương. Nếu không luyện công pháp này sẽ chết.” Lão nhân khẩu khí rất bình thản. Phảng phất như đang nói chuyện người khác. Lục Minh nghe xong. Trong lòng có điểm đồng tình. Hắn cảm giác được mình hỏi không được tế nhị, đành nói lãng đi: “Võ công không biết có nhiều uy lực?”

“Tiểu tử. Ngươi còn nhỏ biết được bao nhiêu......” Lão nhân lộ ra trào ý.

“Không phải vì ngươi đã sống cả mấy chục năm sao? Nếu ta bằng tuổi ngươi đã sớm thiên hạ vô địch!” Lục Minh tâm lý có chút không phục. Hắn có tiên thiên chân khí, có thể hấp thu năng lượng ngọc thạch. Chỉ cần đủ thời gian là có thể trở thành cường giả.

“Cho dù ngươi có thể luyện thành kim chung cháo tầng 12. Luyện thành thân thể kim cương bất hoại. Cũng không phải thiên hạ vô địch!” Lão nhân cười.

“Cái gì, kim chung cháo có mười hai tầng?” Lục Minh nghe xong, cảm giác như có sét đánh ngang tai.

“Ngươi không biết chuyện này?” Lão nhân kì quái hỏi.

“Cha ta nói là kim chung cháo chỉ có mười tầng, luyện tới tầng 7 là có thể luyện thành đồng tử công......” Lục Minh cảm giác bị phụ thân một lần nữa lừa gạt mình, hắn vẫn tưởng rằng kim chung cháo chỉ có mười tầng, tin tưởng rằng mình sẽ luyện thành đồng tử công không xa, không ngờ kim chung cháo lại có mười hai tầng.

“Ngươi thần quang nội liễm, hẳn là đã luyện thành 7 tầng?” Lão nhân ngoài miệng hiện lên nét mỉm cười.

“Có biện pháp nào có thể luyện thành nhanh hơn được không?” Lục Minh cầu may hỏi.

“Không có, hơn nữa ta cũng không hiểu đồng tử công.” Lão nhân lắc đầu.

“Ngươi chưa từng kết hôn mà, sao lại không biết......” Lục Minh cảm giác được lão thuở nhỏ đã luyện Quỳ Hoa, nếu không phải đồng tử mới là lạ.

“Ta chưa từng cưới vợ, nhưng cũng có con gái, Thanh Y chính là ta cháu ngoại 4 đời của ta.” Lão nhân vừa nói, Lục Minh cơ hồ té xỉu.

“Thật doạ người, lão đầu luyện Quỳ Hoa ngươi còn có thể sinh nữ nhi...... Chờ một chút, ngươi nói cháu ngoại 4 đời? Lão đầu, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?” Lục Minh thiếu chút bị lão gia nầy hù dọa chết khiếp, quả nhiên là thế giới to lớn. Đối với phản ứng của Lục Minh, lão nhân nhưng biểu hiện rất bình thản, chậm rãi nói: “Cha ngươi ta đã gặp qua, bất quá nói đến ngộ tính cùng thiên phú, ngươi tựa hồ so với hắn cao hơn không ít!”

“Nguyên lai ngươi là lão yêu quái a!”Lục Minh há miệng rộng nửa ngày không khép lại được.

Lão nhân nghe xong, cười to một trận.

Tiểu tử này cũng không có chút lễ phép, đổi thành tiểu bối khác, sợ rằng đã sớm quỳ trên mặt đất dập đầu. Bất quá lão nhân tâm lý cũng thấy kỳ quái, tiểu tử công lực nông cạn, nhưng thần quang nội liễm, tựa hồ đã luyện thành tiên thiên chân khí...... Rốt cuộc do ngộ tính gì mới có thể lĩnh ngộ loại cảnh giới không thể tưởng tượng này?

Đây chính là nguyên nhân hắn mới phá cách cùng Lục Minh nói chuyện. Nếu không, tiểu bối bình thường hắn căn bản không thèm để ý tới.

“Có thể cho ta biết ngươi như thế nào luyện thành Quỳ Hoa chân kinh?” Lục Minh trong lòng kỳ vọng hỏi.

“Ta luyện một loại nội công gọi là “hồng trang kiếp”, nội công loại này cũng là nữ tử luyện, sau khi luyện thành, chỉ cần cùng nam tử thành hôn, công lực sẽ chuyển qua cho trượng phu, là bí pháp cổ đại cho phi tầng cung nữ tu luyện. Nam tử nếu luyện loại võ công này, tựa như rơi vào càng sâu địa ngục muôn phần thống khổ, cho nên, công phu này còn gọi là “18 tầng khổ ngục”, là bí pháp phật gia mật tông” Lão nhân nhàn nhạt nói: “Ta bỏ ra chục năm luyện thành 9 tầng khổ ngục, nhưng cũng thành vô địch, bắt được tên cừu nhân được năm đó hạ độc ta, qua nhiều năm sau ta quy ẩn núi rừng. Khi thê tử ta qua đời vì bệnh tật, lòng ta tâm tro ý lạnh, mỗi ngày cứ như vậy sống lay lất, chờ đợi tử vong.”

“Tư vị chờ chết ta chưa thử qua, nhưng khẳng định không tốt lắm đâu.” Lục Minh nhíu mày, khuyên nhủ: “Lão đầu, ngươi không thể tìm chút việc lớn làm, tỷ như vì nước ra sức gì đó, rất có ý nghĩa a! Bây giờ võ thuật điêu linh, người khác đều nói võ thuật trung hoa biến thành biểu diễn vũ thuật?”

“Ngươi cũng có một thân bản lãnh, như thế nào không vì nước ra sức ?” Lão đầu hỏi ngược lại, Lục Minh nhất thời không biết nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.