Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 35: Chương 35: Ma Thần Truyền Nhân




“Giết hắn!”

Đằng Tỉnh sợ hãi, miệng co quắp, gã hoàn toàn không nhìn thấu thực lực của người thanh niên đang đứng trước mặt mình, bất quá, trong đầu hắn chợt nhớ lại một truyền thuyết.

Mấy chục năm trước, khắp thế giới đều trong cảnh gió lửa của chiến tranh, hết ngày này qua tháng khác. Võ sĩ của Nhật Bản đã từng hoành hành Đông Nam Á, giết người vô số, biết bao cao thủ võ học ở Trung Quốc, dùng mọi thủ đoạn âm mưu, ám sát đều thất bại.

Võ sĩ Nhật Bản lúc đó phong quang vô lượng. Về sau, không hiểu tại sao lại giây vào một ma thần khủng bố, bộ dạng ma thần này như thế nào, là nam hay nữ, căn bản không ai biết. Chỉ biết rằng, nếu bị ma thần này giết chết, bên cạnh thi thể cùa võ sĩ đó sẽ có một bức tranh là một khuôn mặt quỷ được vẽ bằng máu tươi.

Đằng Tỉnh ước đoán, có lẽ lần này mình gặp phải truyền nhân của ma thần rồi.

Nếu như trước mặt mình đúng là ma thần truyền nhân, vậy thì tính mạng của mình và Điền Trung Tín Giới sẽ nguy hiểm rồi...

Lúc này, Điền Trung Tín Giới cũng cảm nhận được Lộ Minh là một cao thủ mà gã nhìn không thấu nông sâu, gã thu hồi vẻ kiêu ngạo thường ngày, chậm rãi đi về phía Lộ Minh. Từ bên dưới hai tay áo hắn, vô thanh vô tức trượt xuống hai con dao phẫu thuật, kẹp vào giữa hai ngón tay, tựa như răng nanh của độc xà, sắc bén vô cùng.

“Mặc kệ ngươi là ai, ở trước mắt ta, tất cả đều phải chết!” Điền Trung Tín Giới nhếch môi cười lạnh,bởi vì gã phát hiện bước chân của Lộ Minh đang hướng tới 1 cái đinh ốc, với việc thần tình chăm chú vào mình mà bước tới, đối phương chắc chắn sẽ mất đi thăng bằng, thân hình sẽ bị dao động. Với cao thủ khi quyết đấu mà nói, chỉ cần một tia sơ hở nhỏ này, vậy là quá đủ rồi.

“Dứu liêm cắt!”(vuốt chồn lúc chụp mồi, hoặc giống con mèo lúc tát con chuột) Điền Trung Tín Giới trong khoảnh khắc đó tự tin gấp trăm lần, gã bắt lấy cơ hội ngàn năm có một này, hướng Lộ Minh lao nhanh tới.

Hai tay hai con dao vung lên vẽ vào khoảng cách ngắn gủi giữa hai người.

Ngân quang như dải lụa trắng, đao vung lên đem theo kình phong, như là muốn rạch đứt không gian vậy...

Điền Trung Tín Giới đứng sau lưng Lộ Minh, khóe môi nhếch lên mỉm cười đắc ý. Hắn cảm giác được mình vừa đánh lén hoàn toàn thành công. Địch nhân thân thể vừa lay động không vững vàng, mình liền trong nháy mắt áp sát, một dao cắt đứt tay phải, dao còn lại cắt đứt động mạch cổ của.

Hắn theo thói quen, vươn tay lên đẩy đẩy cái gọng kính nhỏ màu vàng của mình, đang muốn mở miệng nói ra một câu nói thắng lợi mà hắn thích nhất trong đời: Người Trung Quốc ngu ngốc.

Bỗng nhiên, hắn phát hiện tay phải của mình không biết đã biến mất từ lúc nào, chỉ còn trụi lủi mỗi cái cổ tay.

Nơi cổ tay hắn, máu tươi trong nháy mắt phun ra điên cuồng, Điền Trung Tín Giới rõ ràng cảm giác được một loại đau đớn mà không gì có thể hình dung ra được. Nhất thời, hắn dường như cảm thấy bong ma tử vong đang chập chờn quanh hắn, chuyện gì đã xảy ra? Người bị chặt đứt tay phải, cắt đứt yết hầu tại sao lại là chính mình? Điều này sao có thể?

'đing đing..' Lộ Minh vứt hai con dao phẫu thuật lấy được từ trong tay Đường Trung Tín Giới xuống, trướng mặt Đằng Tỉnh còn đang có vể kinh sợ, khinh miệt 'phi' một tiếng: “Chó lùn ngu xuẩn”(trung quốc thường dùng chửi nhật bản lùn)

'Bách!' Điền Trung Tín Giới ở phía sau, nghe thấy âm thanh dao phẫu thuật của mình rơi xuống đất, hai đầu gối liền nhũn ra, chịu không được quỳ phịch xuống đất.

Hai con mắt hắn thể hiện sự sợ hãi cùng cực, tay trái gã ra sức bịt lấy miệng vết máu trên cổ.

Nhưng máu tươi tựa biến thành huyết bão, từ chính những kẽ tay của hắn bắn ra tung tóe ra xung quanh.

Lộ Minh cất bước đi về phía Đằng Tỉnh đang có sắc mặt tái nhợt, lạnh lùng nói: “Kế tiếp, đến phiên ngươi…”

Trước đây vài phút, Đằng Tỉnh vẫn hoài nghi người thanh niên trước mặt có phải ma thần truyền nhân không, thế nhưng hiện tại, đã không cần đoán nữa rồi, hắn tuyệt đố là thật! Nếu như ứng chiến, tin rằng bản thận mình cũng sẽ tiếp bước đi trên con đường mà Điền Trung Tín Giới vừa đi.

Đằng Tỉnh biết rõ thực lực của chính mình, gã so với Điền Trung Tín Giới hơn một bậc, nhưng đối với ma thần truyền nhân trong chớp mắt hạ sát Điền Trung Tín Giới, bản thân mình mà tiếp tục chiến đấu với hắn, vậy thì khác gì đi tìm chết. Vì thế, Đằng Tỉnh lần đầu tiên trong đời bị doạ sợ không đánh mà chạy, cùng lúc Lộ Minh cất bước đi về phía gã, gã nhanh chóng bỏ chạy về phía ngược lại, mạnh mẽ phá vỡ kính cửa sổ mà lao ra.

Gã không đợi đập vỡ cửa kính, thân hình cứng rán lao tới, mặc kệ hàng ngàn mảnh thủy tinh kia.

Bên ngoài cửa sổ có một dây thừng nhỏ bé màu xanh.

Bình thường, dây thừng cứu mạng này đều giấu tại bức màn phía sau không ai hay biết, đây cũng chính là đường rút cùng của Đằng Tỉnh. Gã vươn tay ra, giữ chặt dây thừng, lăng không quay người, phi đạp trên vách tường mà bung lên, một tay giữ dây thừng, một bên cố gắng trượt nhanh xuống dưới, tốc độ như thiểm điện. Gã liên tiếp không ngừng, từ vách tường trên lầu 9 trượt nhanh xuống, còn khoảng cách từ tầng hai tới đất. Hắn buông tay ra khỏi dây thừng, lộn người, vững vàng hạ xuống đất, sau đó, gã tăng tốc phi nhanh tới bức tường gần nhất, một giây cũng không dám dừng lại.

Đang lúc vội vàng, Đằng Tỉnh quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy ma thần truyền nhân vẫn còn đang đứng trước cánh cửa sổ đã bị phá vỡ, con mắt như ma nhãn chợt loé lên.

“Kể cả người có là Ma thần truyền nhân đi chăng nữa, thì cũng đừng hòng lấy được mạng của ta, ngươi cho rằng, ta sẽ đi trên con đường tử vong của ông nội ta sao?” Đằng Tỉnh cười lạnh, Năm đó bài học về cái chết của ông nội, sớm đã khiến gã luôn luôn cảnh giác.

Năm đó ông nội quyết giữ tinh thần võ sĩ, quyết tâm nghênh chiến mới bị giết chết.

Nhưng mình, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn đó.

Chỉ cần mình có thể chạy thoát được, có thể dùng tiền thuê hàng trăm tên sát thủ, để chúng tiến tới thành phố Lam Hải, vây giết ma thần truyền nhân, báo thù nỗi nhục hôm nay, mình căn bản không cần nghênh chiến… Đằng Tỉnh thấy Lộ Minh không đuổi theo, trong lòng thập phần hoan hỉ, thân hình gã nhảy vọt lên cao, giơ hai tay ra, dùng hai tay tỳ lên bờ tường làm điểm tựa, chuẩn bị mượn lực để bay qua bờ tường phía bên kia.

Nhưng gã chợt thấy ngực mình đau đớn một cách kỳ lạ, khí lực nhanh chóng tản mát, hai tay đang ấn lên tường cũng nhũn ra, cuối cùng, toàn thân vô lực từ bờ tường rơi mạnh xuống đất.

Đằng Tình chợt cảm thấy yết hầu nóng lên, không nhịn được thổ ra một ngụm huyết lớn.

Cho đến lúc này, gã mới phát hiện ra, trước ngực mình có một thanh võ sĩ đao không biết đã xuyên qua từ lúc nào, từ sau tới trước, một đao xuyên thủng ngực mà tới. Hơn nữa, thanh võ sĩ đao này, chính là cái danh đao mà hắn yêu thích nhất! Nó đâm vào người mình từ lúc nào? Đằng Tỉnh nghĩ như thế nào cũng không minh bạch, gã chợt nhớ tới, vừa rồi tại cửa sổ con mắt của ma thần truyền nhân chợt lóe lên, nguyên lai, khi đó hắn không phải phẫn nộ, cũng không phải hối hận, mà chính là cười nhạo mình cố gắng chạy trối chết… Xa xa, một thân ảnh từ tầng 9 vô thanh vô tức xuống trượt theo sợi dây.

Một đôi chân đang nhẹ nhàng bước lững thững trong khoảng sân vắng lặng, hướng phía này đi tới.

Ánh mắt của hắn chứa đầy sự trào phúng vô tình, Đằng Tỉnh nhìn thấy, ngay cả linh hồn cũng run rẩy. Nguyên lai, bản thân mình như một con rối, bị hắn đùa nghịch trong lòng bàn tay.

“Nếu như cảnh sát không tới nhanh như vậy, có lẽ ta còn thả cho các ngươi chạy một đoạn, rồi thuận đằng sờ qua(thuận theo dàn dây bứt lấy quả dưa), thuận tiện làm thịt luôn đám hậu thuẫn sau lưng ngươi“.Lộ Minh lướt qua sau lưng Đằng Tỉnh đang hấp hối, cười lạnh nói: “Nhu tâm âm thủ lưu? Ta đã từng nghe nói qua, chỉ nghĩ nó là một môn công phu thường thường bậc trung, Bất quá hiện tai nhìn lại, môn công phu này rõ ràng là cặn bã của cặn bã!!!”

“Phốc…” Đằng Tỉnh nghe xong, trong lòng lại càng đau hơn, mở miệng thổ huyết điên cuồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.