Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 344: Chương 344: Mày không xứng nói điều kiện với tao




Lục Minh vẫn đứng yên, bốn thằng vệ sĩ nhìn nhau, bỗng nhiên đồng thời đứng tách ra hai bên.

Cuối cùng, mộ thằng vệ sĩ da đen đi ra.

Tuy rằng hắn không được cao như mấy tên bóng rổ trong NBA, nhưng cũng cao hơn 1m9, vẻ mặt vô cùng lãnh khốc đi tới, còn ba thằng phía sau thì bắt đầu đặt cược, trong đó, thằng châu Âu dùng tiếng anh nói : “Tao cá là trong mười giây giải quyết đối thủ, qua mười giây, một ngàn đô la”

“Ta cá năm giây...” Cái thằng nhìn giống người châu Á hừ một tiếng nói.

“Nếu là tao, thì ba giây là đủ” Thằng cao và gầy nhất trong đám cười trào phúng nói : “Chúng ta đến đây, phát hiện ra chỉ toàn là rác rưởi, không có một chút thực lực, đây là vùng đất ngọa hổ tàng long trong truyền thuyết sao? Không khác gì bãi rác!”

“Này, thằng kia, nhìn qua đây!” Thằng da đen đầu tiên là dùng tiếng anh để nói chuyện, thấy Lục Minh không để ý đến mình, lại cười to, đổi sang tiếng Trung không được tự nhiên, nói : “Tao quên là bọn mày rất dốt tiếng Anh... có lẽ bọn mày thi đại học được điểm rất cao, nhưng mấy chữ thường dùng cũng không nghe được, ha ha, để tao nói tiếng Trung vậy, tiểu tử, nghe đây, lập tức quỳ xuống trước mặt tao, sủa ba tiếng giống chó, tao sẽ tạm tha cho mày một mạng!”

Nghe người này nói xong, rất nhiều người liền nổi giận đùng đùng.

Thật sự là quá kiêu ngạo!

Đến đây kua gái là đã chọc cho người ta ghét rồi, còn giống như ác bá tùy ý ăn hiếp người khác, đây là Trung Hoa, chứ không phải là Irad hay là Afghanistan, không phải là nơi mà người nước ngoài muốn gì được nấy.

Mọi người vừa nghe thằng da đen nói ra những lời ô nhục như vậy, nhất thời không hẹn mà cùng nổi giận!

Trong lòng Lục Minh cũng đang nổi lửa, nhưng trên mặt không có biểu hiện gì, trả lời lại một câu : “Trời đất, một con súc sinh mà cũng biết nói tiếng Hán!”

Câu này vừa nói ra, làm cho những người nghe xung quanh lập tức cười sảng khoái.

“Mày, muốn chết!” Thằng vệ sĩ da đen bóp tay, phát ra những tiếng răng rắc nghe rợn da người, tựa hồ như muốn ra tay đánh người vậy.

“Những lời này phải để tao nói với mày mới đúng...” Lục Minh cười cười, khi nắm đấm của thằng da đen đến trước mặt, tay hắn nhấc lên, khẩu súng lục sau lưng của đối phương không biết khi nào đã nằm trong tay hắn.

Nắm đấm của thằng da đen dừng lại, bởi vì hắn phát hiện ra nòng súng của Lục Minh đang chỉ vào trán của mình.

Lục Minh dùng ngón cái kéo cái cò súng lên, chỉ cần ngón trỏ của Lục Minh siết lại một cái, thì có thể mở một lỗ trên đầu hắn, vốn thằng da đen định dùng tay hất khẩu súng trong tay Lục Minh đi, nhưng chân của Lục Minh nhanh hơn, giơ lên đá ngay đũng quần của hắn, làm cho thằng da đen đau đớn kêu thảm một tiếng, hai tay ôm lấy đũng quần, cả người quỳ xuống nằm lăn lộn trên mặt đất.

Vốn, ba thằng vệ sĩ còn lại chẳng thèm để ý, bọn chúng nghĩ rằng thằng da đen này chỉ ra dọn một thằng sinh viên, chuyện này dễ như trở bàn tay vậy.

Nhưng mà, không ngờ rằng súng của hắn lại nằm trong tay của đối phương, lại còn bị đối phương đá một cái ngay thằng nhỏ.

“A, chó chết!” Ba thằng này muốn rút súng ra, chẳng qua, họng súng của Lục Minh đã chuyển về hướng Triệu Tuấn Hoa đang kinh ngạc đến ngây người, làm cho động tác của bọn chúng nhất thời dừng lại.

Bọn họ tin rằng cho dù đối phương có nổ súng cũng có thể né được, hơn nữa còn tin rằng có thể nổ súng bắn trả.

Chẳng qua, mục tiêu mà bọn chúng phụ trách bảo vệ, chính là một phế vật! Nếu đã bị đối phương nhắm, vậy thì tuyệt đối là mất mạng... thân phận của bọn chúng không chỉ là vệ sĩ, mà còn là sát thủ, nếu Triệu Tuấn Hoa trúng đạn, lỡ như chết queo, thì bọn chúng sẽ gặp phiền toái lớn, không chỉ là người của Triệu gia, mà ngay cả tổ chức của chúng cũng không dễ dàng tha thứ cho thất bại!

“Móc súng ra, sau đó ném xuống đất, ai dám động, như vậy thằng Triệu bại não này sẽ bị đục một lỗ làm cửa sổ!” Lục Minh mỉm cười, đi về hướng đối phương.

Lúc này, những người vây xem mới kịp phản ứng, thấy đụng đến súng, nhất thời sợ không nhẹ.

Đang muốn bỏ chạy thì lại thấy Lục Minh tựa hồ đang chiếm ưu thế, lá gan cũng đặc biệt trở nên lớn hơn, muốn ở lại coi náo nhiệt.

Dù sao bọn họ cũng phỏng chừng rằng Lục Minh sẽ không nổ súng bốn phía, đối tương hắn bắn, khẳng định là tên Triệu bại não kia. Có những người quen biết với Lục Minh, vừa thấy Lục Minh đang khống chế Triệu Tuấn Hoa, liền cảm thấy Lục Minh giống như anh hùng vậy, liền muốn đứng ra trợ uy cho hắn. Những người đã ngồi cùng bàn nhậu với Lục Minh, vừa thấy ba tên vệ sĩ còn lại vứt súng xuống đất, liền nhặt giúp hắn lên, vẻ mặt vô cùng kích động.

Lục Minh nhìn thấy tên Triệu Tuấn Hoa sợ đến mức hai chân ướt đẫm, mỉm cười nói : “Mày có biết tao ghét nhất loại người nào không? Chính là loại người kiêu ngạo hơn tao!”

“Nếu mày dám đụng vào một sợi tóc của tao, cha của tao sẽ diệt cả nhà mày, mày thử đi!” Vẻ mặt của Triệu Tuấn Hoa tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng hai chân thì không ngừng run rẩy.

Ba thằng vệ sĩ phát hiện ra, sau khi đã vứt súng đi, thì Lục Minh tựa hồ đã thả lỏng cảnh giác với mình ra, căn bản là không chú ý đến tình huống bên này, ánh mắt ba người vừa động, nháy mắt một cái, phối hợp ăn ý cùng nhau ra tay như chớp.

Tên cao nhất ôm lấy Triệu Tuấn Hoa ngã xuống đất, rồi còn dùng thân thể để che chở cho Triệu Tuấn Hoa.

Còn thằng châu Âu thì tung nắm đấm về hướng cổ tay cầm súng của Lục Minh.

Và thằng cao gầy thì trên ngón tay cái đột nhiên xuất hiện một thanh dao, đâm về phần eo của Lục Minh, chỉ cần đâm trúng là Lục Minh sẽ đau đến mức toàn thân run rẩy, mất hết sức lận, chỉ cần mất đi lực chiến đấu trong một hai gia, là một sát thủ, bọn chúng biết rõ các kỹ xảo giết người, không cần có súng trong tay cũng có rất nhiều cách để giết chết đối thủ trong một giây.

Nếu đây là một người bình thường cầm súng trong tay, thì công kích của chúng không thể nghi ngờ là cực kì hiệu quả.

Chỉ là, bọn chúng lại chọn Lục Minh làm đối thủ.

Khi thằng cao gầy cầm dao đâm tới trong khoảng khắc đó, thì hắn phát hiện ra cú đấm của thằng châu Âu đang lao đến trước mặt mình, rồi “bốp” một cái, ăn trọn nguyên một cú đấm, ngã xuống đất bất tỉnh.

Thằng châu Âu thì trợn mắt há mồm, chính hắn cũng không rõ là cú đấm của mình tại sao lại bị lệch hướng? Tựa hồ như có một sức mạnh thần bí dẫn đường cú đấm của hắn, làm cho hắn đấm ngay vào cằm của thằng kia, K.O ngay lập tức... Theo bản năng, hắn giơ tay còn lại lên định đấm Lục Minh, thì phát hiện ra con dao đã đâm vào tay mình.

“A, chết tiệt, con dao này có độc, huyết thanh, huyết thanh!” Hắn ta la hoảng lên, bởi vì hắn nhớ ra là thằng cao gầy thích bôi chất độc của rắn hổ mang lên trên dao, sợ đến mức chạy về hướng chiếc xe của mình, liều mạng kiếm huyết thanh tiêm vòa.

“Đứng lên!” Lục Minh dùng chân đá vào tên Triệu Tuấn Hoa đang quỳ trên mặt đất.

“Nếu mày bỏ súng ra, tao đồng ý đánh tay đôi với mày!” Thằng cao nhất muốn dùng võ lực để thay đổi hoàn cảnh, hắn cảm thấy rằng, nếu đánh nhau, thì một trăm sinh viên cũng không phải đối thủ của hắn, nếu đối phương chịu bỏ súng ra, không dùng súng uy hiếp mình và Triệu Tuấn Hoa, như vậy thì một tay của mình cũng có thể đánh ngã hắn, đoạt lấy thắng lợi.

“Mày thật biết nghĩ! Bớt vớ vẫn đi!” Lục Minh dùng súng chỉ vào đầu của Triệu Tuấn Hoa, rồi mỉm cười nói với thằng vệ sĩ : “Tốt nhất là mày đừng cử động!”

Những người quen biết với Lục Minh đều xông lại phụ giúp hắn.

Lục Minh cầm lấy một cái chai, xoay người đập vào đầu của thằng cao nhất này, chỉ thấy thằng này lắc đầu, không thèm quan tâm.

Nếu nói về lực công kích, hắn không dám nói mình mạnh nhất, nhưng nếu nói về lực chống đỡ của thân thể, vậy thì không thể nghi ngờ hắn là kẻ mạnh nhất trong bốn người! Chỉ là một chai thủy tinh, căn bản là không uy hiếp được hắn, bị Lục Minh đập vào đầu, còn lộ ra vẻ cười cười, khuôn mặt đắc ý, ý muốn nói là cho dù Lục Minh đánh thế nào, thì cũng không làm gì được hắn!

“Đến đây!” Lục Minh cũng cười cười, nếu đối phương muốn chơi, thì hắn sẽ chơi cho thật vui vẻ.

“Chai bia đến đây!” Có một người khác đưa cho Lục Minh một chai bia.

“Phang...” chai bia bị đập nát trên đầu của thằng vệ sĩ cao nhất này, mà thằng này vẫn vô cùng đắc ý, lắc lắc đầu để rớt mảnh vỡ xuống, trên mặt còn lộ nụ cười kiêu ngạo.

“Lại đến đây!” Lục Minh giơ tay về phía sau,làm cho mọi người choáng váng, người này ngay cả chai bia còn không sợ, thì có cái gì động được đến hắn?

“Anh xem cái này được không?” Một người trong nhóm bảo vệ Nhan Mộng Ly cầm cái ống tuýp của mình giơ ra.

“A, a, cái này không!” Thằng cao nhất này thấy Lục Minh cầm lấy ống tuýp, sắc mặt đổi màu ngay, lập tức hoảng sợ, cái này là ống tuýp đó, dùng nó đập lên đầu, đó chính là muốn lấy mạng người khác! Lục Minh cười cười, nhưng không thèm để ý đến lời nói của hắn, cầm cây đập bong bong vào cái đầu của hắn mấy cái, làm cho hằn hắn ôm đầu lăn lộn qua lại.

“Để tao xem là đầu mày cứng hay là cây tuýp này cứng!” Lục Minh đập liên tục hơn mười mấy cái, làm cho ống tuýp trong tay muốn méo luôn.

Còn thằng cao nhất này đã nằm một đống dưới đất, hai mắt trợn trắng.

Hai thằng trợ thủ của Triệu Tuấn Hoa cũng đang quỳ, một thằng móc bóp ra nói : “Tha mạng, muốn lấy tiền thì cứ lấy đi! Nhưng xin thả thiếu gia của chúng tôi ra!”

Lục Minh thưởng cho mỗi thằng một cây vào đầu, làm cho chúng gục xuống, chẳng qua, vẫn cúi xuống nhặt lấy bóp tiền.

Triệu Tuấn Hoa đang bị dọa chết khiếp thấy dm thích tiền, tinh thần rung lên, lập tức nói : “Nếu hôm nay anh tha mang cho tôi, tôi cam đoan là sẽ cho anh một triệu! Hay là, anh để cho tôi gọi điện về nhà, nửa giờ sau, bọn họ sẽ đem tiền tới! Một triệu, là một triệu!”

“Để dành tiền cho mày mua quan tài đi!” Lục Minh lạnh lùng đập cho hắn một cây vào đầu, làm cho Triệu Tuấn Hoa tét đầu, máu chảy ròng ròng, nhưng vẫn cố ôm lấy chân của Lục Minh, nói : “Hai triệu, tôi cho anh hai triệu, cầu xin anh tha tôi! Hay là, tôi dập đầu ba cái, rồi sủa như chó, xin anh tha tôi!” Ngoài mặt thì cực lực cầu xin tha thứ, nhưng trong lòng đã oán hận đến cực điểm.

Nếu để cho hắn trở về, hắn nhất định sẽ diệt cả nhà tên này, băm vầm hắn ra làm ngàn mảnh nhỏ.

Chẳng qua, tình hình bây giờ đang bị bất lợi, cho nên chỉ có thể cầu xin tha thứ, hy vọng đối phương sẽ dùng tiền để trao đổi cho mình.

Trong mắt hắn hiện lên một tia oán độc, chẳng qua trên mặt vẫn khóc lóc cầu xin, xin Lục Minh tha mạng : “Tôi sai rồi, tôi không nên tới, tôi đáng chết, tôi là thằng khốn nạn, tôi không bằng thằng khốn nạn! Tôi chỉ là rác rưởi, tôi là một thứ rác rười, cầu xin anh tha cho tôi!”

“Mày không xứng nói điều kiện với tao!” Lục Minh tát cho thằng này một cái, sau đó móc tiền trong bóp ra, tùy ý tung lên trời, Lục Minh xoay người lại, nở một nụ cười sáng lạn với tất cả các bạn học : “Triệu đại thiếu gia phát tiền cho mọi người, mọi người còn khách khí làm gì, tận tình mà “nhặt” đi!” Nhóm lang lang lúc đầu nghe xong kinh ngạc, nhưng rồi, lập tức phản ứng, đồng loạt nhào lên, trừ chụp lấy tiền bay trên bầu trời, còn tận tình chà đạp tên Triệu Tuấn Hoa đang nằm dưới đất.

“Để tao nhặt nữa, để tao nhặt nữa...” Có người căn bản là không cần tiền, tiền rơi đầy đất hắn cũng không thèm nhặt, mà chỉ muốn chen vào đạp cho Triệu Tuấn Hoa một cái.

“Tiền còn rất nhiều, mọi người cứ từ từ nhặt, khoan đã, để tao đạp trước đã, không được, để tao đạp cho đủ đã!” Có lang lang không chịu đi ra, vẫn ráng ở lại đạp cho Triệu Tuấn Hoa mấy cái.

Ba phút sau, chờ khi chủ nhiệm dẫn người đến cản lại, thì nhóm lang lang đã tản đi hết.

Giữa sân, chỉ còn lại một mình Triệu Tuấn Hoa giống như đã bị một đàn voi châu Phi chà đạp ngang qua, tất cả lang lang đều khẳng định rằng, nếu cha mẹ của Triệu Tuấn Hoa bây giờ nhìn thấy hắn như vậy, nhất định không nhận ra thứ rác rưởi này chính là con mình!

Trên cửa sổ lầu bốn, Nhan Mộng Ly đã chứng kiến toàn bộ cảnh này.

Lục Minh ngẩng đầu lên, mỉm cười phất tay về hướng nàng, nhưng không đi lên lầu, mà xoay người rời đi.

Có một thằng cha chủ nhiệm bị ngu, mang theo vài người đuổi theo Lục Minh, muốn chặn đường hỏi, nhưng nhóm lang lang đồng thời xông lên, cùng nhau la lớn “qua đường”, trong đó có một đứa thông minh, đẩy chiếc xe đạp cho Lục Minh, rồi chuồn mất tiêu.

Cứ như vậy, Lục Minh thoải mái cưỡi xe đạp đi ra ngoài, đi giữa hai hàng xe của Triệu Tuấn Hoa mà đi, trông có vẻ vô cùng tiêu sái.

Chuyện xử lý những người theo đuổi Nhan Mộng Ly, hắn phỏng chừng đây chỉ mới là bắt đầu.

Chuyện hôm nay như vậy, hắn cũng không vì cái gì khác, chỉ muốn cho Nhan Mộng Ly biết, nàng không phải là không có chổ nương tựa, không cô đơn bất lực, mình luôn ở bên cạnh nàng, bảo vệ cho nàng, về phần những tên giống như Triệu Tuấn Hoa, hắn tin rằng nàng đã biết, mình sẽ ở bên cạnh nàng, luôn luôn bảo vệ nàng!

Nhan Mộng Ly nhìn thấy Lục Minh đi xa dần, khuôn mặt nhỏ nhắn buồn phiền trước kia đã lộ ra vẻ mỉm cười.

Trong một căn phòng kí túc xá đối diện phòng của nàng, có một đôi mắt đang thông qua cái kính viễn vọng mà nhìn Nhan Mộng Ly, khi thấy nàng mỉm cười, thì chủ nhân của đôi mắt này giống như là một con sói cô độc bị thương bắt đầu tru lên! Hắn điên cuồng đập phá tất cả những thứ trong phòng, cuối cùng vọt ra sau bếp chụp lấy con dao, rồi giơ tay chụp lấy con chuột bạch dùng để làm thí nghiệp, rồi tàn nhẫn băm con chuột ấy ra làm thịt nát...

“Nàng là của ta, của ta, của ta! Ai muốn tranh với ta, ta đều giết hết! Nếu nàng không thích ta, thì ta sẽ giết nàng, dù ta không chiếm được nàng, nhưng được chết cùng nàng, chúng ta chết đi làm đôi uyên ương Lương – Chúc, hóa thành con bướm, ha ha ha, đến lúc đó không ai cản được ta thích nàng, không ai cản được ta đến với nàng! Nàng là của ta, vĩnh viễn là của ta!”

Chủ nhân của đôi mắt ấy điên cuồng ngửa mặt lên trời cười.

Mà trên khuôn mặt ấy, sau khi nụ cười chấm dứt, chính là những dòng nước mắt.

Lục Minh đạp chiếc xe đạp ra khỏi cồng trường, rồi tùy tiện ném chiếc xe tại lề đường, sau đó ngoắc một chiếc taxi, lấy điện thoại ra, gọi điện cho Trương Viện Viện.

Vốn hắn không định gọi cho Trương Viện Viện, nhưng mà, hắn nhìn thấy quán nét của anh nàng mở trước cổng trường, không khỏi nhớ đến cô nàng xinh đẹp này.

Cô gái xinh đẹp này, mạng của nàng còn chua xót hơn cả Hoàng Liên.

Mặc dù y thuật của mình đã có đột phá, nhưng muốn cứu vớt sinh mạng của nàng, tạm thời vẫn không có biện pháp.

“Là Lục Minh sao? Sao anh lại gọi điện cho tôi? A, ý của tôi là thật bất ngờ, anh đến thăm tôi sao? Rất vui, tôi chỉ cần một người bạn nói chuyện với tôi” Lúc này, Trương Viện Viện đang đứng trên mái nhà của bệnh viện, hai chân của nàng đang đứng phía trên rào chắn của lan can mái nhà, bộ đồ người bệnh rộng thùng thình của nàng bị gió lạnh thối phất phới tung bay giữa không trung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.