Lục Minh trước tiên lấy điện thoại cầm tay ra, bấm số, lo lắng chờ Niếp Thanh Lam nghe máy.
“Bất kể bây giờ cô bận việc gì, lập tức đến Ngân Phong thương xá, nơi này mấy trăm người bị bắt làm con tin, bọn tội phạm có súng, nói không chừng còn có vũ khí hạng nặng! Tôi hoài nghi bọn họ không chỉ bố trí người bên trong thương xá, ở bên ngoài có lẽ cũng có mấy tay súng bắn tỉa cùng các loại hoả lực khác, các cô trước khi bao vây Ngân Phong thương xá thì nhất định phải lục soát chung quanh trước…” Lục Minh vừa nghe tiếng Niếp Thanh Lam, lập tức tốc độ nhanh nhất nói rõ tình huống, lúc đang nói chuyện, phía dưới phát sinh một loạt tiếng nổ mạnh phía dưới, mui mấy chiếc ô tô bên ngoài văng tứ phía, gây ra chấn động thật lớn.
“Đây là kế điệu hổ ly sơn, chúng ta đã trúng kế rồi… Hôm nay toàn thể cảnh đội huy động đi bắt tên cắt cổ giết người, chính là không nghĩ tới!” Niếp Thanh Lam vốn thông minh, lập tức khiếp sợ hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nàng nghe thấy từ điện thoại di động của Lục Minh truyền đến nhiều tiếng nổ lớn vang vọng, tiếp theo là tiếng kim loại vỡ vụn, cuối cùng chẳng nghe âm thanh gì nữa.
Niếp Thanh Lam vội hỏi: “Lục Minh, cậu không sao chứ? Lục Minh, Lục Minh… Không xong, tiểu tử này có nguy hiểm! Tổ Huyết nhận tập hợp, Thiết Hổ, ngươi báo cho La đội trưởng cùng Vân Kiếm Phi, Hắc Thủ cùng Bạch Tuộc, các ngươi báo cáo cho cấp trên là Ngân Phong thương xá bị bọn tội phạm khống chế, bọn họ bắt cóc mấy trăm người làm con tin, tình huống phi thường nguy cấp, thỉnh cầu đội trưởng phái quân đội xuất động! Trường Cước, Ưng Nhãn, Phi Đao, các ngươi phụ trách lục soát bọn tập kích ở bên ngoài Ngân Phong, nhất định phải hoàn toàn khống chế cục diện bên ngoài, bảo vệ dân chúng an toàn! Mau!”
Nàng vừa chạy vừa ra mệnh lệnh, rồi nhảy lên chiếc Hammer, nổ máy vọt về phía nội thành.
Mấy thành viên tiểu đội cũng gắt gao đuổi theo, một vài người khác nhanh chóng báo cáo tình huống cho cấp trên, đồng thời, nhanh chóng kiểm tra súng ống, trang bị của mình.
“Hành động đuổi bắt tên cắt cổ giết người hủy bỏ, toàn thể lên xe, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Ngân Phong thương xá!” La đội trưởng nhận được mệnh lệnh, lập tức ra quyết định.
“Đặc cảnh tập hợp, kiểm tra trang bị, báo cáo tình hình lên thượng cấp, chờ mệnh lệnh tiếp theo!” Vân Kiếm Phi nhận tin tức xong ngây người một chút, loại này siêu cấp đại án không phải chuyện đùa, hay là chờ ý kiến lãnh đạo mới dám hành động. Đội đặc cảnh đương nhiên muốn xuất động, nhưng vấn đề là làm như thế nào cho hợp lý nhất, còn phải chờ phương án tác chiến, giải cứu con tin, vậy trước hết nên chờ lãnh đạo chỉ thị.
“Cái gì?” Cục trưởng cảnh sát nghe điện thoại xong, kinh ngạc nói không ra lời.
Vốn phát sinh ra vụ án mua bán nội tạng người đã làm cho bọn họ đủ nhức đầu. May là hành động nhanh chóng, không tiết lộ phong thanh, truyền thông bên ngoài hoàn toàn không có biết gì, cấp trên rút kinh nghiệm vài câu rồi cho qua.
Rồi lại có vụ tội phạm cắt cổ giết người. Chắc là do tổ chức hắc ám kia trả thù. Hai ngày nay làm mưa làm gió, làm cho bọn họ điên đầu nhức óc. Vừa mới đem tất cả cảnh sát đi lùng bắt, giờ lại có việc bắt cóc mấy trăm người… Vụ việc lớn như vậy chỉ sợ muốn giấu diếm cũng không thể! Vừa nghĩ đến đây, Cục trưởng cả người đầy mồ hôi, sắc mặt xanh mét.
Niếp Thanh Lam vẫn có gọi điện cho Lục Minh, nhưng bây giờ hoàn toàn mất tín hiệu, làm cho nàng lo lắng vạn phần.
Trong Ngân Phong thương xá, Lục Minh phát hiện tín hiệu điện thoại di động bị nhiễu. Không có cách nào nghe hay gọi được. Trong lòng không khỏi vừa một trận lạnh người. Bọn tội phạm còn dùng tới dụng cụ quấy nhiễu tín hiệu điện thoại. Khiến người bên trong không thể truyền tin tức ra ngoài!
Ngoài cửa, hơn mười người bị kẹt chết!
Mọi người nóng lòng chạy trối chết, làm cho mọi lối đều kẹt cứng, ai cũng ra không được.
Giai Giai cùng Ngu Thanh Y sắc mặt sợ hãi đến trắng bệch, các nàng nắm chặt tay Lục Minh, theo bản năng nhờ hắn bảo vệ. Hai người vệ sĩ của Lan Tỷ đang ra sức đấm vào tường kính phòng hộ, nhưng đây chính là loại kính được cường hoá, độ chắc chắn vượt xa dự tính của bọn họ. Bọn họ tay không tấc sắt, dùng chân tay đấm đá vào tường đều vô dụng.
Ở trong phòng, có rất nhiều bà mẹ ôm con nhỏ, khóc lóc kêu gào hỗn loạn.
“Bình tĩnh, đừng khóc, mọi người trước hết trốn vào WC, cảnh sát nhất định sẽ đến cứu các người ra ngoài…” Lục Minh quát lớn, không ít người tỉnh ngộ vội vàng ôm đứa nhỏ vọt vào trong WC.
Có mấy người cha mẹ lạc mất con nhỏ, hoàn toàn không biết phải làm như thế nào làm, chỉ biết lớn tiếng khóc lóc.
Cũng có người liều mạng kêu gọi tìm kiếm con mình!
Cách đó không xa tiếng súng vang lên, có hai người tính chạy trốn ra ngoài, gần đến cửa thì bị bắn chết tại chổ, máu tươi văng khắp nơi!
Mấy người bị đạn bắn vào chân, kêu la thảm thiết. Đám người gần đó vốn đang liều mạng chạy ra, bây giờ vội vã chạy trở vào, điên cuồng tìm chổ ẩn núp.
Hai tên bảo an cầm súng đi tới, vẻ mặt cười độc ác tiến về phía cửa, Hạ Linh ở gần đó giả bộ sợ hãi, giơ hai tay lên.
“Đi ra, các ngươi ai dám không nghe lời, chúng ta bắn không thương tiếc!” Hai tên phỉ đồ mặc quần áo bảo an hướng khẩu súng về phía Lục Minh cùng bọn vệ sĩ của Lan tỷ, bọn họ là những người duy nhất còn dám đứng. Trong suy nghĩ của bọn chúng, chỉ có bọn nam tử này mới có khả năng chiến đấu, về phần nử tử đang giơ hai tay, sợ đến cả run người căn bản không gây ra uy hiếp gì.
“Hự!” Hạ Linh ra tay như tia chớp, một quyền đánh vào cằm tên bảo an, hất hắn bay lên. Nàng cước bộ vừa chuyển, đá vào tên bảo an phía sau, hai tay khoá cổ hắn, dùng sức một chút.
Cổ tên bảo an nọ phát ra tiếng răng rắc, hắn lập tức tuyệt khí bỏ mình.
Hạ Linh nhanh chóng nhặt hai thanh súng lục lên, vọt về phía trước, đem một thanh súng lục vứt cho tên vệ sĩ của chị Lan, quát khẽ: “Nơi này không an toàn, bốn phương tám hướng đều có thể nhìn thấy chúng ta, phải trốn lên tầng trên, nếu không thể thì trước hết tìm một phòng trống trốn vào!”
Lục Minh đồng ý đề nghị của cô ta, hướng về phía Giai Giai an ủi nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây, chúng ta sẽ không có việc gì, đừng lên tiếng!”
Hắn đỡ Giai Giai, là người đầu tiên lao ra cầu thang.
Mặc dù ở đây còn có gần trăm người, nam nữ già trẻ đều có, nhưng Lục Minh không phải cứu thế chủ, chung quanh đều là cửa kính trong suốt, đối mặt với chẳng biết bao nhiêu địch nhân có đủ loại súng ống, nếu lưu lại, chẳng những không bảo vệ được người khác, ngay cả chính mình cũng nguy hiểm cực độ. Bây giờ việc duy nhất hắn có thể làm là bảo vệ Giai Giai các nàng thoát ly nguy hiểm, rồi chậm rãi tìm kiếm cơ hội, cùng địch nhân giải quyết, từng bước thu thập mấy tên này.
Hạ Linh một tay che chở Ngu Thanh Y, một tay cầm súng cảnh giác chung quanh.
Một người vệ sĩ của chị Lan, ôm thân thể nàng đang mềm nhũn ra, theo sát Lục Minh sau lúc, còn người vệ sĩ cầm súng thì đi sau cùng đoạn hậu.
Lầu ba vốn là nơi kẻ địch khống chế, nhưng vì hai gã bảo an vừa mới đi xuống đã bị hạ, Lục Minh cảm ứng thang lầu phía trên không có người nào, hắn vội dìu Giai Giai đi lên dọc lên. Khi mọi người lên tới lầu bảy thì trong lòng Lục Minh hiện ra một cảm giác bất hảo, đồng thời cũng nghe thấy tiếng bước chân chạy trốn dồn dập.
Hắn vội ngăn mọi người lại, giơ ngón tay lên, ý bảo mọi người nấp kỹ.
Phía trên có tiếng bước chân dồn dập, tiếng khóc lóc hỗn loạn, tiếp theo có tiếng súng vang lên, có người kêu thảm thiết té ngã trên đất, tựa hồ trúng đạn… Hạ Linh đem Ngu Thanh Y đẩy vào lòng Lục Minh, ý bảo đem Ngu mỹ nhân tạm thời giao cho hắn bảo vệ.
Còn nàng nhẹ nhàng bước lên đi, chậm rãi giơ súng lục lên.
“Phanh!” Có một tên mặc trang phục bảo an đuổi lại, mới vừa xuất đầu lộ diện, đã bị Hạ Linh nổ súng, đầu của hắn bị đạn xuyên qua, xương sọ vỡ nát như khoai tây.