Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 232: Chương 232: Thập bát khổ địa ngục tầng thứ nhất




Ba phút quảng cáo đã chấm dứt, hai bên lại lên lôi đài.

Lặc ca và Tằng chưởng môn tận lực kéo dài thời gian, cùng hợp tác với người xem, cố gắng để cho Lục Minh nghỉ ngơi lâu một chút, nhưng cái gì đến cũng phải đến, đành phải lo lắng ngồi nhìn trận quyết đấu trên lôi đài. May mắn thay, đã có sự khác biệt với lúc trước, Kungfu Panda và Thiển Cẩu Nhẫn đánh nhau, từ bị đánh trở thành du đấu, tuy rằng vẫn ăn đòn vô số, nhưng cũng khá hơn trước kia.

Có đôi khi,Kungfu Panda còn có thể hung hăng đánh trả Thiên Cẩu Nhẫn một cái, đánh đuổi đối phương.

Trên mặt của Thiên Cẩu Nhẫn vẫn không thay đổi, tiếp tục truy kích Kungfu Panda, quyền kình cước kình đã làm lôi đài vỡ vụn ra thành nhiều mảnh.

Ngoài mặt Lục Minh vẫn rất chật vật, cơ hồ như tất cả đều bị đánh, nhưng trong lòng hắn lại rất cao hứng, đánh đi, đánh nữa đi. Thập bát khổ địa ngục tầng đầu tiên sẽ tu thành công, đến lúc đó, Thiên Cẩu Nhẫn tin tưởng rằng muốn khóc cũng không có nước mắt! Mỗi quyền mỗi cước của hắn, đều giúp mình tu luyện nhanh hơn một chút, tu luyện một phút kiểu này, còn nhanh hơn, tiến bộ hơn so với một ngày trước kia.

Mọi người lại không biết điều này, quả thật không đành lòng nhìn thấy Kungfu Panda bị đánh.

Năm phút đồng hồ vất vả trôi qua.

Khi trọng tài tạm dừng trận đấu, mọi người kinh hoảng khi thấy Kungfu Panda hộc máu lúc trở lại khu nghỉ ngơi, tuy rằng hắn đã dùng tay để che miệng lại, cố gắng không làm cho người ta chú ý, nhưng mọi người vẫn có thể thấy rõ ràng, máu tươi từ trong ngón tay ào ạt chảy ra.

Trọng tài đuổi theo, hỏi hắn là còn có thể tiếp tục được hay không, mọi người đều hy vọng hắn có thể từ bỏ trận đấu, nhưng Kungfu Panda quật cường vẫn cho mọi người một nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời. Khi đám phóng viên phỏng vấn hắn, Kungfu Panda đã trả lời như vậy nè : “Tôi thừa nhận, ở phương diện lực công kích tôi không bằng đối phương, nhưng tôi trẻ tuổi hơn hắn. Chỉ cần tôi vĩnh viễn không nói bại, cắn răng kiên trì, thì thắng lợi cuối cùng nhất định sẽ thuộc về tôi. Công phu Trung Quốc không phải là vũ thuật, mà là vũ kỹ cường đại nhất trên đời, tôi tuyệt đối sẽ không để người khác coi thường võ thuật truyền thống Trung Quốc của chúng ta. Nếu tôi có được thời gian tu luyện như Thiên Cẩu Nhẫn, tôi hoàn toàn có thể giết hắn trong một giây! Thiên Cẩu Nhẫn tu luyện nhiều hơn tôi hai ba chục năm, nhưng ngay cả một tiểu bối trẻ tuổi như tôi mà đánh mãi cũng không thắng... Tôi không từ bỏ, bởi vì, thứ đang cháy trong tôi, chính là vũ hồn của nam nhi Trung Hoa! Đối mặt với kẻ thù bên ngoài, nam nhi Trung Hoa chúng ta thà rằng chết trận, cũng tuyệt đối không từ bỏ, tuyệt đối không chịu thua!”

Trận thứ ba, Thiên Cẩu Nhẫn bị Lục Minh dùng lời lẽ châm chọc, rốt cục cũng mất đi cảnh giác, hắn dùng toàn lực, ý muốn giết chết Lục Minh.

Hắn cho rằng, Lục Minh chỉ có trình độ như vậy, hắn hoàn toàn cỏ thể giết chết Kungfu Panda, hậu đại của Ma Thần, tiêu trừ hậu hoạn!

Cho nên, trận thứ ba vừa bắt đầu, Thiên Cẩu Nhẫn đã phát ra toàn bộ lực lượng, hai tay của hắn ngưng tụ công lực, cả người như biến thành một bức tượng thần bằng sắt nguội, hắn chậm rãi đội cái mặt nạ hoàng kim hình thiên cẩu với cái mũi dài.

Lục Minh lui lại, Thiên Cẩu Nhẫn đánh ra một quyền như lôi kình, ngay giữa ngực Lục Minh.

Khi đánh bay Lục Minh, Thiên Cẩu Nhẫn đã vọt đến phía sau hắn, một quyền cực mạnh đánh ra, làm Lục Minh bay lên giữa không trung, rồi lại tung người lên, làm cho Lục Minh không ngừng quay cuồng, trấn cho một cái cùi chỏ thật mạnh, làm Lục Minh đập thật mạnh xuống mặt lôi đài, tạo thành một cái lổ thật to. Lục Minh còn chưa kịp đứng dậy, Thiên Cẩu Nhẫn đã lao từ trên trời xuống, Lục Minh vội vàng tránh né, lại bị Thiên Cẩu Nhẫn đạp cho một cái vào bụng.

Bay hơn mười mét, thân hình Lục Minh mới dừng lại.

Tất cả mọi người đều hoảng sợ, ai ai cũng lo lắng Kungfu Panda sẽ bị K.O, sẽ bị Thiên Cẩu Nhẫn giết chết. Trên thực tế, bốn gã trọng tài đã chạy đến, kiểm tra Kungfu Panda.

Thật không ngờ, Kungfu Panda lại lắc lắc đầu đứng dậy.

Mọi người có thể thấy qua màn hình lớn, máu tươi từ trong miệng hắn ộc ra một đống, nhuộm đỏ mảnh đất lôi đài...

Tà Dương, Lạc Vân nhìn chằm chằm Lục Minh, kỳ vọng hắn có thể đứng lên một lần nữa, tiếp tục tác chiến, bọn họ biết, chỉ cần cắn răng chịu đựng qua lần này, vẫn thì sau đó có thể chống đỡ lâu hơn. Bây giờ đã không còn biện pháp, chỉ còn dùng ý chí để chịu khổ. Hắc Bảo nắm chặt lấy cái khăn lông, hắn rất muốn ném lên lôi đài, từ bỏ trận đấu này, nhưng Lục Minh đã nói qua, trước khi hắn mất đi ý thức, tuyệt đối sẽ không nhận thua.

“Anh có thể tiếp tục được không? Anh có muốn tiếp tục không?”Trọng tài không ngừng hỏi.

“Vâng, tôi có thể tiếp tục, tôi không sao... tôi là nam nhi Trung Hoa, tuyệt đối sẽ không bại dưới tay một con chó!”Lục Minh vừa nói xong, nhất thời làm cho Thiên Cẩu Nhẫn điên lên, chết đến nơi rồi, mà còn dám mạnh miệng?

Hắn xông lên, nắm đấm điên cuồng ịn lên người Lục Minh.

Không ai biết rằng, đây hoàn toàn là kế sách của Lục Minh.

Nếu không ngừng bị đánh, Thiên Cẩu Nhẫn sẽ khả nghi hành động “được mượn”sức này, tuyệt đối không thể cho hắn biết, cũng không thể để cho người khác biết, đây là bí mật của mình!

Lục Minh trải qua trận đánh với Thiên Cẩu Nhẫn, phát hiện ra tiềm lực của mình còn một lổ hỏng rất lớn, thực lực tăng lên cũng có nhiều cái chưa thức tỉnh hoàn toàn, vì bản thân tiến bộ quá nhanh, cho nên rất nhiều thứ chưa kịp lĩnh ngộ, lực chiến đấu vẫn chưa thể đạt đến cực điểm. Trên thực tế, Đồng Tử Công là một loại võ phòng ngự phản công. Phòng ngự của nó cực cao, nhưng lực công kích lại không bằng các võ công khác, ví dụ như Trích Tinh Thủ, lực công kích hơn hẳn Đồng Tử Công, như Trích Tinh Thủ cơ hồ không có được lực phòng ngự như Đồng Tử Công.

Nếu Trích Tinh Thủ là một thanh chủy thủ sắc bén, thì Đồng Tử Công chính là một tấm khiên cứng chắc.

Bởi vì trước kia đối phó với kẻ địch quá yếu, cho nên Lục Minh vẫn không cảm thấy lực công kích của mình không đủ. Thậm chí lúc lão yêu quái vạch ra điểm này, Lục Minh cũng chỉ cười cười, không để trong lòng.

Chẳng qua bây giờ Lục Minh đã rõ, lực công kích của mình quả thật không đủ, nếu như trước kia mình chịu học Trích Tinh Thủ hay là Tiệt Kim Chỉ của lão yêu quái, vậy thì cẩu nhẫn hôm nay sẽ không tốt đẹp đâu. Đó là lý do vì sao Lục Minh phải tu luyện Thập Bát khổ địa ngục. Thế gian này, nếu nói về võ công khủng bố, tin tưởng rằng không có gì vượt qua Thập Bát Khổ địa ngục đáng sợ này, cho dù là luyện thành tầng thứ nhất, Lục Minh cũng có lòng tin làm cho Thiên Cẩu Nhẫn thống khổ.

Chỉ còn thiếu một chút, một chút nữa thôi...

Lục Minh hoàn toàn không tránh né, cánh tay của hắn chỉ che mặt, mặc cho Thiên Cẩu Nhẫn đấm đá điên cuồng, mà trong cơ thể, chân khí của Thập Bát Khổ địa ngục cũng đã thành hình, chỉ còn thiếu chút nữa. Chỉ cần hai phút thôi, là có thể luyện thành tầng thứ nhất!

Chỉ là, Thiên Cẩu Nhẫn bỗng nhiên dừng tay, là một võ gia cường đại, hắn đã cảm thấy không đúng.

Mặc dù nói không được, nhưng trực giác của hắn ý thức được sự nguy hiểm, tiểu tử này không thích hợp, hắn rõ ràng có thể tránh, nhưng lại để cho mình đánh. Chẳng lẽ, hắn muốn dùng Đồng Tử Công để làm tiêu hao nội lực và thể lực của mình! Trong lòng Thiên Cẩu Nhẫn hiện lên một tia cảnh giác không ổn, chẳng lẽ tiểu tử này còn một bí kỹ gì cất dấu chưa xài?

Hắn là hậu đại của Ma Thần, khẳng định sẽ có chiêu thức khủng bố gì, bản thân nên cẩn thật một chút, tránh cho bị “úp sọt“.

“Ngay cả khí lực đánh người cũng không có, thật sự đã già rồi, lão cẩu vô năng thấp hèn này, ngươi có thể gãi ngứa cho bản công tử không? Đến đây, có bản lĩnh thì đến đánh ta!”Lục Minh thấy Thiên Cẩu Nhẫn dừng tay, trong lòng hơi nhột, nhanh chóng dùng phép khích tướng, dụ dỗ đối phương ra tay.

“...”Thiên Cẩu Nhẫn lại cảnh giác nhìn hắn, cẩn thận quan sát. Lục Minh không nghĩ hắn hắn có thế biết được mình đang mượn lực của hắn để luyện công, nhưng sợ hắn có thể nhìn ra, nhanh chóng yếu thế, giả dạng như hết sức chống đỡ ngã xuống. Thiên Cẩu Nhẫn nhìn thấy cảnh này, trong lòng nhất thời bừng tỉnh, thì ra tiểu tử này đã sớm không thể chống đỡ được, vừa rồi ồn ào, chỉ là muốn hù mình, phô trương thanh thế ra, hắn quả thật đã kiệt sức rồi, bản thân mình đã quá cẩn thận.

Hắn đang muốn tiến lại đấm thêm mấy quyền, xử lý Lục Minh.

Tà Dương, Lạc Vân và Hắc Báo chạy nhanh lại, hét lớn : “Thời gian đã qua, tạm dừng, bây giờ là thời gian tạm dừng!”Quả thật vừa rồi bọn họ thấy Lục Minh mắng Thiên Cẩu Nhẫn, kéo *** thời gian, bọn họ cảm thấy nên giúp Lục Minh, có thể kéo dài một giây thì một giây, không cần gì hơn, bây giờ Lục Minh đã muốn ngã, mà Thiên Cẩu Nhẫn lại chuẩn bị ra tay hạ sát, nên nhanh chóng chạy lên ôm Lục Minh.

“Hắc hắc, hưởng thụ ba phút đồng hồ cuối cùng đi!”Thiên Cẩu Nhãn nhìn kết cục của Lục Minh, thấy hắn sắp ngất đi, sự nghi ngờ liền biết mất.

“Chú còn muốn tiếp tục sao? Chú hết muốn sống rồi à?”Hắc Báo thấy Lục Minh tỉnh lại, hỏi hắn có từ bỏ hay không, nhưng Lục Minh vẫn từ chối, hắn vội đứng lên nói : “Thiên Cẩu Nhẫn cường đại, chúng ta cùng vây công hắn, chú ở chính diện kiềm chế hắn, tôi và Tà Dương, Lạc Vân và Ảnh sẽ vây công giết hắn!”

“Hắn là cường giả của thế hệ trước, công lực siêu cường, đấu một mình với hắn, chúng ta sẽ chịu thiệt!”Tà Dương cũng đề nghị từ bỏ, không muốn cùng Thiên Cẩu Nhẫn giao chiến.

“Bây giờ từ bỏ không có nghĩa chúng tôi đã nhận thua, chúng tôi có thể chờ thương thế của anh khôi phục lại, rồi đấu một trận tử chiến với hắn... chỉ một mình anh trên lôi đài, tự lực chống đỡ, mà chúng tôi lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể giúp anh một tay, chúng tôi thật sự xấu hổ vô cùng. Hay là cứ từ bỏ trước, sau này chúng ta không bị lôi đài hạn chế, hẹn Thiên Cẩu Nhẫn ra chiến, bất kể đối phương nhiều người nhiều thế, ít nhất chúng ta vẫn có thể kề vai chiến đấu, cứu viện lẫn nhau!”Lạc Vân cũng khuyên Lục Minh từ bỏ trận đấu này.

“Em muốn khuyên tôi điều gì?”Lục Minh nghe xong cười cười, hỏi Ảnh đang đứng lẳng lặng.

“Tôi không khuyên, anh làm thế nào, tôi đều ủng hộ”Thật là thần kỳ, Ảnh không giống mọi người, không khuyên Lục Minh, ngược lại, nàng còn có một sự tin tưởng khó có thể tưởng tượng, rõ ràng thấy Lục Minh bị Thiên Cẩu Nhẫn đánh rất thê thảm, mà nàng vẫn tin tưởng hắn có thể giành lấy thắng lợi.

“Mọi người nghe tôi nói một câu, tôi lập tức có thể đánh bại Thiên Cẩu Nhẫn, trước đó, tôi đã làm tiêu hao không ít thể lực của hắn... tin tưởng tôi!”

Lục Minh đương nhiên sẽ không nói việc mình mượn Thiên Cẩu Nhẫn để tu luyện thập bát khổ địa ngục rồi, trên thực tế, tuy rằng ăn đấm của đối phương khá nhiều, nhưng bị thương không nặng, hộc máu cũng chỉ là lừa gạt Thiên Cẩu Nhẫn. Nếu so sánh với bạo quân phụ thân thì đả kích của Thiên Cẩu Nhẫn chẳng thấm vào đâu. Hơn nữa Đồng Tử Công của mình đã luyện đến tầng mười đạt tiểu viên mãn chi cảnh, lực phòng ngự đã tăng lên gấp mười lần, nếu không phải vì muốn tu luyện thập bát khổ địa ngục. thì với lực công kích của Thiên Cẩu Nhẫn, căn bản là không có khả năng làm Lục Minh bị thương nặng.

Đồng thời, vì duy trì trạng thái tốt nhất, Lục Minh không ngừng hấp thụ năng lượng của ngọc thạch trong trữ vật không gian.

Ngoài mặt hắn chỉ giả bộ bị thương, để dụ dỗ kẻ địch... đương nhiên, cũng làm cho người xem không rõ chân tướng, sốt ruột một phen, làm cho mọi người hết hồn, chỉ là hắn không nói gì, chỉ bảo mọi người phải tin tưởng mình.

Trận thứ tư bắt đầu, rất nhiều người thấy Lục Minh lên lôi đài chuẩn bị tái chiến, kích động đứng lên, hò hét vì hắn.

Cho dù không địch lại đối thủ, cũng đã rất vinh quang.

Kungfu Panda dùng tâm huyết của hắn, dùng ý chí chiến đấu và sự kiên định để nói cho người đời biết, thế nào mới là nam nhi Trung Hoa! Cho nên, khi mọi người thấy Lục Minh bị Thiên Cẩu Nhẫn công kích như mưa, không hề sợ hãi, cũng không kinh hoảng, mà là kích động, hò hét vì hắn : “Cố lên, cố lên, cố lên... kiên trì, kiên trì, kiên trì!”

Tiếng hò hét thật lớn vang khắp toàn trường!

Lục Minh bây giờ đã không nghe thấy gì, lúc này, hắn phát hiện trước mắt xuất hiện một cái động đen, cửa địa ngục trong nháy mắt bị mình mở ra. Hắn sớm đã quen trời đất, quên hết tất cả, toàn tâm đắm chìm trong cảm giác về lực lượng mới huyền diệu này.

Hắn cảm thấy mình đang bước đi chậm rãi trong địa ngục, nơi nơi đều là thống khổ, là chịu khổ, là hủy diệt...

Trong bóng tối, có vô số quỷ hồn vươn tay há mồm về huống mình, muốn lấy mạng mình, không ngừng kêu gào với mình, rên rĩ và rít gào. Lục Minh vẫn không cảm thấy chút sợ hãi nào, hắn phải hiện ra mình bước trên không trung, phía trên thống khổ, hư không mà đi, những thứ đó đều không thể chạm đến mình, những thống khổ đau đớn mà mình đã trải qua, trong nháy mắt, đều biến thành nhỏ bé không thật...

Có một cảm giác, đây là địa ngục tầng thứ nhất, và mình là chúa tể cường lực, giơ tay nhấc chân, là có thể hủy diệt tất cả.

Nhưng khi Lục Minh chuẩn bị sử dụng loại lực lượng thống khổ vô cùng, sự tra tấn tàn khốc cùng với sự hủy diệt khủng bố, thì kinh ngạc phát hiện ra tâm hồn trong địa ngục của mình nhanh chóng thoát ra, động đen chợt biến mất, có lẽ toàn bộ quá trình đều không đến một giây.

Cảm giác huyền diệu trong khoảnh khắc tâm hồn Lục Minh trở về đã vỡ nát.

Một cú nổ thật mạnh, Lục Minh cảm thấy tu luyện tầng thứ nhất của Thập Bát Khổ Địa Ngục đã đại công cáo thành, ở đan điền, trừ Tiên Thiên Chân Khí, còn có một chân khí đặc biệt, nó không thể cùng tan ra với Tiên Thiên Chân Khí, nhưng không bài xích, cả hai xoay tròng, giống như hai cực âm dương vậy, chúng nó không ngừng tìm kiếm cơ hội tan ra với nhau, luôn luôn xoay tròn không thôi!

Khi tu thành Thập Bát Khổ Địa Ngục, một tiếng nổ mạnh, đã đem chân khí đặc biệt ấy vào trong cơ thể.

Giống như một gió lốc, làm nắm tay của Thiên Cẩu Nhẫn bị đánh bay...

“Hả? Sao có thể như thế?”Ánh mắt của Thiên Cẩu Nhẫn mở to ra, quả đấm của mình sao có thể bị khí kình hộ thân của đối phương đánh bay ra? Đây là trình độ cường giả nào? Chỉ sợ rằng tông chủ của võ giả Trung Hoa, hoặc là Võ Tôn, mới có thể làm được. Thiên Cẩu Nhẫn hoài nghi bản thân mắc lỗi, quả đấm của mình, ngay cả sư phụ Thái Lang đã tu luyện bảy mươi năm cũng không có khả năng chấn bay.

Đổi thủ trước mặt, rõ ràng đã đạt đến cực hạn, hắn đã sắp chết, không thể làm gì, sao còn có dư kình chấn bay quả đấm của mình.

Chẳng lẽ đây là hồi quang phản chiếu? Một kích sắp chết?

Trong lúc Thiên Cẩu Nhẫn kinh ngạc, thì chợt phát hiện Lục Minh đã đưa tay chậm rãi đến đây, cái miệng đầy máu tươi kia phát ra những tiếng âm ma đáng sợ : “Đưa ngươi xuống địa ngục...”Trong tâm Thiên Cẩu Nhẫn run lên, lập tức cười lạnh, sắp chết rồi còn muốn hù dọa mình? Đây là muốn chết! Hắn phát ra lực cực lớn, chuẩn bị một quyền, đánh bay Kungfu Panda đi.

Khi quả đấm của hắn sắp ra, thì Thiên Cẩu Nhẫn bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện, một bàn tay lạnh như bằng, không biết khi nào đã nắm chặt cổ họng của mình...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.