Tiếng súng ngừng.
Xem ra tên Bác Lao kia nhìn thấy tình thế không ổn liền lui lại.
Một hồi, lão bà của Sơn Đức tư lệnh từ trong công sự đi tới.
Nàng đầu tiên là hỏi hai câu, biết là kẻ đối đầu Bác Lao đột kích, liền chửi bới vài câu, lại duỗi tay ra trảo vào đũng quần của Sơn Đức một cái, thay đổi sắc mặt: “Cẩu công(lão chồng chó), ngươi lại chơi con ả lẳng lơ kia sao? Mỗi lần lão nương có hứng, cẩu công ngươi lại giả vờ mệt, nhưng làm người khác lại có lực như thế!” Nàng dùng lực một cái, Sơn Đức nhất thời ngập nửa người, kêu to nhẹ chút nhẹ chút.
Sơn Đức thừa dịp nàng buông tay, muốn cho lão bà một cái tát, không nghĩ tới lão bà của Sơn Đức phản ứng cực nhanh, móc ra súng lục chỉ tới mũi của Sơn Đức.
“Lão nương bây giờ đi tắm, đợi lát nữa ngươi mà không cứng được, ta đây liền thiến ngươi!” Sơn Đức lão bà hừ một tiếng.
“Con mẹ nó, ngươi coi ta là siêu nhân a!” Sơn Đức chờ lão bà đi rồi, phi thường tức giận cúi xuống bàn, liền giật lại ngăn kéo, đem một viên thuốc màu lam hòa với nước rồi nuốt vào. Một lát sau, phát hiện phía dưới hình như có chút phản ứng, vui vẻ chạy vào phòng trong, chạy ào vào phòng tắm của lão bà hắn.
Nhất thời, bên trong vang lên tiếng rên rỉ.
Mười phút sau. Sơn Đức tư lệnh vẻ mặt xuân phong đi tới, một bên buộc lại dây lưng.
Sĩ quan phụ tá chuẩn bị thuốc này rất là không tồi, khi cần thì uống một viên, có thể thỏa mãn lão bà nương lẳng lơ kia, chính là phải cho nhiều lắm, có chút mềm cả chân.
Sơn Đức tư lệnh có một tập quán, mỗi khi gặp phải chuyện gì, chung quy thích cúi chào Ngọc Quan Âm trong điện thờ kia, pho Ngọc Quan Âm này chính là hắn dùng giá cao tại chùa chiền đúc nên, phi thường linh ứng. Từ khi có được pho tượng Ngọc Quan Âm này, hắn làm việc thuận buồm xuôi gió, còn chưa từng có xảy ra cái sơ sót gì qua. Hắn châm hương, thành kính lạy ba vái, lẩm bẩm nói: “Quan Âm Bồ Tát, phù hộ Sơn Đức lần này bình an, cái sóng gió gì cũng đừng tới đây, tên quỷ nghèo Bác Lao kia, xin dùng sét đánh chết tươi hắn đi, sơn linh ứng ứng, thần lực hộ ta, đợi lát nữa tôi cúng dâng lên ba con heo cho ngài dùng!”
Đang muốn đem hương cắm lên, bỗng nhiên kinh ngạc thấy toàn bộ nén hương trong tay đều rơi trên mặt đất, hắn sợ đến khớp hàm run rẩy.
Sơn Đức nhìn thấy một màn cực kỳ kinh khủng cực không thể tin được.
Cả pho tượng Ngọc Quan Âm vốn trong suốt trắng nõn, bây giờ trở nên đen kịt cả người, vết rách khắp nơi, bộ dáng vốn từ bi lại trở nên quỷ dị, có vẻ tà ác nói không nên lời.
Chuyện gì xảy ra? Lẽ nào pho tượng Quan Âm Bồ Tát này bị Tà Thần xâm lấn? Lẽ nào cái dự báo này, nói đúng là có đại nạn buông xuống? Sơn Đức tư lệnh nhớ tới súng thần Trung Hoa mà Nhị Xà nhắc tới trước khi đi kia, lưng bỗng toát ra mồ hôi lạnh cuồn cuộn chảy xuống... Xong, cả Quan Âm Bồ Tát vẫn linh ứng với bảo hộ cũng đều thay đổi thành màu đen, lại nứt rớt ra, mình không có Bồ Tát bảo hộ, xem ra khó thoát đại kiếp lần này!
“Sĩ quan phụ tá, sĩ quan phụ tá!” Sơn Đức muốn hỏi một chút có phải có người len lén động vào pho Ngọc Quan Âm này hay không, hổn hển kêu to.
“Bịch!”
Có một vật gì đó rơi xuống, ném tới dưới chân của Sơn Đức.
Sơn Đức lại càng hoảng sợ, vừa trấn định lại nhìn, phát hiện đây là đầu của sĩ quan phụ tá, chính là chết không nhắm mắt nhìn mình, bị dọa tới “oa” lên một tiếng ngã ngồi trên mặt đất.
Hắn run rẩy giơ tay hướng tới súng ở bên hông, theo bản năng muốn giơ súng tự vệ. Bất quá có một thanh âm trong suốt như suối lâm tuyền chảy qua khe đá chậm rãi vang lên tới, thản nhiên tự đắc nói: “Sơn Đức tư lệnh, đó không phải là cách làm của một người thông minh nhất, tại vài phút trước, sĩ quan phụ tá của ngươi đã làm như vậy.”
Nghe tiếng, Sơn Đức há mồm ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, hắn phát hiện, tại ghế lão gia của mình, có một người nam tử mang mặt nạ ngân sắc kỳ lạ đang ngồi.
Bên cạnh nam tử này, còn đứng một nữ nhân cũng đồng dạng mang mặt nạ phượng văn, đang đứng tại phía sau của hắn, dịu dàng dùng nắm tay nhỏ nhẹ nhàng mà đấm vai cho hắn. Hai người kia vừa rồi khẳng định là không có ở đây, như vậy, hai người bọn họ là vào từ lúc nào chứ? Bọn họ làm sao lại mặc cái trang phục kỳ lạ kia, rốt cuộc là người hay quỷ a?
“Các ngươi là ai?” Sơn Đức tư lệnh căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, giơ lên hai tay, hắn biểu hiện chính là không phản kháng, từ từ đứng lên.
Hắn bước đi về phía trước đi đến, mặt ngoài là muốn thấy rõ đối phương.
Bất quá, hắn biết, lại đi thêm một bước, là có thể chạm vào chuông cảnh báo bí mật. binh sĩ thân vệ của hắn sẽ nghe thấy được, sẽ nghĩ biện pháp chạy ào tới cứu chính mình. Làm cho Sơn Đức an tâm chính là, hai người trước mắt này cũng không có ngăn cản hắn làm như vậy, chờ khi Sơn Đức đứng ở vị trí chuông cảnh báo, trong lòng hắn có một loại cảm giác an toàn. Tin rằng đội thân vệ đã nghe thấy được chuông cảnh báo, bọn họ sẽ lập tức đến cứu mình!
Nếu như đem nam tử kia giết chết, như vậy chính mình có thể bắt nữ nhân kia làm tù binh, tuy rằng nàng mang mặt nạ, nhưng vẫn nhìn ra được nàng là một tuyệt thế mỹ nhân...
Ngay lúc Sơn Đức tự sướng đem nam tử trước mặt giết chết thì đối phương cũng rất lạnh nhạt nhắc nhở nói: “Sơn Đức tư lệnh, để ta nói cho ngươi một tin tức, thủ hạ của ngươi, bao gồm cả đội thân vệ hơn năm mươi người, tất cả đã bị ta giết chết.”
“Là chúng ta.” Nữ nhân kia hờn dỗi cấp cho nam tử một quyền nhẹ nhàng, nói: “Người ta cũng có phần giết hơn mười mấy tinh nhuệ cùng ba mươi binh sĩ, không cho phép anh đoạt công lao của em!”
“ A!” Sơn Đức nghe xong, trước mắt tối sầm, chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển.
“Vừa rồi sở dĩ không có giết ngươi, là bởi vì ta còn chưa có tuyên đọc cáo trạng thẩm lí và phán quyết.” Đôi nam nữ ở bên trong đương nhiên là Lục Minh cùng Niếp Thanh Lam, Lục Minh giả ra bộ dạng lấy ra một cái gì như thánh chỉ gì đó, ngông nghênh mở ra, dùng dư quang của một phần con mắt khinh miệt quét tới liếc Sơn Đức tư lệnh đang run rẩy cả người: “Sơn Đức, thế lực có lực lượng vũ trang ở địa phương Myanmar, nhiều lần hãm hại thương nhân buôn ngọc cùng cư dân biên cảnh của Trung Hoa, còn dám phái thủ hạ xâm nhập lãnh thổ của nước Trung Quốc, sát hại lính gác Trung Quốc, tội ác tày trời, hành vi phạm tội chồng chất, lòng người căm phẫn, ta lấy thân phận con cháu Viêm Hoàng tuyên án, giết không tha!”
“Các ngươi, là súng thần Trung Quốc...” Sơn Đức rốt cục hiểu ra hai người tới là cái dạng hung nhân gì, hóa ra hai người trước mặt này, chính là súng thần Trung Quốc mà Nhị Xà đã nói.
“Trả lời, thường ngươi một viên đạn!” Lục Minh móc ra súng lục loại 92 đặc chế. nhắm vào trán Sơn Đức, thản nhiên nói: “Mong rằng con cháu của ngươi nhớ kỹ những lời này: phạm tới người Hán mạnh mẽ, mặc dù ở xa cũng nhất định bị tiêu diệt!”
“Tha mạng, tha mạng a!” Sơn Đức sợ đến hai chân mềm nhũn, ba một tiếng quỳ trên mặt đất.
“Xuống địa ngục chậm rãi sám hối đi!” Lục Minh “pằng” nổ súng. Sơn Đức ngửa mặt lên trời mà ngã xuống, sau khi mi tâm của hắn trúng đạn không tới một giây, lập tức khí tuyệt bỏ mình.
Trong phòng, có một nữ nhân trần truồng căng thẳng bưng lên một cây súng, cẩn thận dời tới một bức tranh trên vách tường.
Nơi này có một khe hở nhìn lén, có thể ở sát vách bắn chết nam tử ngồi ở trên ghế lão gia kia.
Vốn đây là nàng muốn dùng để đối phó với thằng chồng Sơn Đức(con vợ này vãi thật), không nghĩ tới, có một ngày thật đúng là sẽ dùng tới... Nàng khẩn trương nhưng vẫn thong thả bưng súng lên, không phát ra bất luận một tia thanh âm gì, đang chuẩn bị giơ đến cái khe hở kia mà bắn, bỗng nhiên “pằng” một tiếng súng vang lên, từ khe hở bắn tới một viên đạn, bắn xuyên qua mắt phải của nàng.
Niếp Thanh Lam thu hồi súng, thổi thổi khói thuốc súng ở họng súng, cười lạnh nói: “Tự tìm đường chết!”
Lục Minh nhẹ nhàng mà ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng, mỉm cười: “Tự tìm đường chết, không chỉ có một mình cô ta, còn có mấy người nữa.”
“Ở đâu?” Niếp Thanh Lam kinh ngạc, toàn bộ người trong doanh trại, ngoại trừ tù binh bị bắt ra, đều đã chết sạch mới đúng, đâu còn có người nào nữa?
“Ở trên trời... Những người này xem ra muốn phục kích cao thủ của binh sĩ Trung Quốc chúng ta. đáng tiếc, bọn họ tính toán đã nhầm, tới cũng đã quá muộn!” Lục Minh nói còn chưa hết, trên bầu trời truyền đến một trận tiếng ầm ầm của phi cơ trực thăng.
Niếp Thanh Lam nghe xong, trong lòng khẽ run sợ.
Cao thủ trên thế gian đáng giá cho Lục Minh chờ mong cũng không nhiều, người tới rốt cuộc sẽ là ai chứ?
Phi cơ trực thăng tại trên bầu trời làm một vòng, thấy chiến đấu đã kết thúc, tử thi đầy đất, liền muốn bay đi.
Lục Minh bưng súng hạng nặng đi ra, ngẩng đầu bắn một phát vào chỗ nối của cánh quạt ở đuôi, tia lửa tóe lên, cánh quạt ở đuôi bay lên thẳng bầu trời, cả cái phi cơ trực thăng điên cuồng mà tự xoay.
“Hoan nghênh ngươi nhào xuống hố!” Lục Minh lại bưng súng hướng tới phi cơ trực thăng trên bầu trời mà nhắm vào, mỉm cười, bóp xuống cò súng, kính chống đạn dù gia cố cũng không chặn lại được một viên đạn giáp tử của súng hạng nặng, đầu của viên phi công bị mở ra một cái động lớn, huyết hoa văng tóe lên một tảng lớn trên mặt kính của phi cơ trực thăng.