“Tôi!” Ngu Thanh Y thấy Lục Minh cười tươi như ánh mặt trời sáng sớm, trong lòng bỗng sinh ra một loại tín nhiệm, nàng hào hứng đứng ra, nhưng vừa mở miệng xong, liền cảm giác mình tựa hồ có điểm quá chủ động, thoáng nhìn qua Giai Giai, nàng lập tức cải chính: “Giai Giai… lên trước đi, mình đi sau!”
“Giai Giai lên đi!” Lục Minh chìa tay hướng về Giai Giai.
Cô gái nhỏ này sắc mặt ửng đỏ, hô hấp cũng mang chút dồn dập, tim đập liên hồi. Nàng cảm giác được hai tay Lục Minh có một loại nhiệt lực lạ thường, có thể lan truyền xuyên qua y phục mình, hắn đỡ hai bên hông nàng lên, nàng cảm giác cả người mềm nhũn. Khi chưa kịp cảm nhận rõ ràng, nàng đã làm bị bàn tay to lớn của hắn nhấc lên khỏi mặt đất, phiêu phiêu giữa không trung. Trong lúc bối rối, Giai Giai căn bản không biết nên làm như thế nào mới tốt. Lục Minh không biết cô gái nhỏ đang thẹn thùng, còn tưởng rằng nàng còn chưa với tới miệng lỗ thông gió, hai tay lại đỡ mông nàng lên, tận lực đẩy nàng lên cao, đồng thời dặn dò: “Giai Giai, khi bám vào rồi, phải cúi người, chậm rãi bò vào trong…”
Giai Giai cảm giác mông mình bị bàn tay to lớn của Lục Minh truyền qua một đạo nhiệt lực càng thêm kinh người, nàng cảm thấy có một cảm giác diệu kỳ, làm cả người bủn rủn.
Nàng đang ngượng ngùng, lại sợ người khác biết tâm sự, vội vàng che giấu: “Tối quá, em, em không nhìn thấy gì cả!”
“Nhắm mắt lại vài giây, em có thể thích ứng nhanh thôi!” Lục Minh an ủi nói: “Đừng sợ, bên trong không có gì cả, chúng ta ở bên trong an toàn hơn trong khi chờ cảnh sát tới cứu viện. Em tiến về phía trước đi, được rồi, làm tốt lắm!”
Lục Minh một bên ôn nhu cổ vũ, một bên đỡ chân Giai Giai lên, đem nàng cả người đưa vào bên trong ống thông gió.
Giai Giai tiến vào ống thông gió xong, thở hổn hển mấy cái, vẫn không có cách nào bình tĩnh trở lại.
Nàng cảm giác mặt mình nóng ran. Loại cảm giác tiếp xúc thân mật mới vừa rồi, nàng tin tưởng cả đời mình cũng sẽ không quên. Nếu không phải còn có Ngu Thanh Y ở đây, nàng thật nguyện ý cả đời ở lại đây, cùng hắn thân mật tiếp xúc, ôn nhu cổ vũ cho hắn, được hắn ra sức bảo vệ.
Nghe thấy Lục Minh kêu mình tiến về phía trước, Giai Giai tâm thần tỉnh táo lại. Vội đi về phía trước. Bây giờ mắt nàng đã thích ứng với hoàn cảnh. Ống thông gió vẫn rất tối, nhưng cách một đoạn thì có một điểm sáng, miễn cưỡng có thể nhìn xung quanh.
“Nhanh lên một chút!” Lục Minh đối với Ngu Thanh Y không ôn nhu như đối với Giai Giai, lập tức đem nàng kéo lên.
“Tên thô lỗ, tôi vẫn chưa bám vào được!” Ngu Thanh Y có điểm tức giận. Người này đối mình không ôn nhu một chút nào. Hắn ở dưới đẩy mạnh lên. Quần áo cũng bị hắn đẩy thành xốc xếch, có chổ hở cả da thịt, khiến nàng bụng đầy oán trách.
Nàng cảm giác Lục Minh đẩy mình quá nhanh. Hoàn toàn không có chút ôn nhu như đối với Giai Giai. Hơn nữa khẩu khí cũng không có lấy một lời cổ vũ ấm áp chỉ là thúc giục, trong lòng có chút ghen tức. Vốn nàng có thể tự đi vào lỗ thông gió, chỉ là nàng tâm lý vẫn muốn dây dư, miệng cứ bảo chưa với tới để cho hắn phải đứng đỡ ở dưới. Dù sao Giai Giai bây giờ không nhìn thấy gì, làm vậy cho hắn mệt chết luôn…
Lục Minh như thế nào biết được tâm tư nữ nhi của nàng. Một tay dùng sức đẩy mông nàng lên, một tay hạ xuống dưới đỡ đôi chân nhỏ nhắn của nàng.
Ngu Thanh Y từ từ nhích lên, Lục Minh ngẩng đầu muốn thúc giục nàng một chút, không nghĩ vừa nhìn lên, toàn bộ cảnh quan động lòng người hắn xem không bỏ sót một chút nào, nào là đôi chân dài, có cả cái gì trắng trắng lấp ló ra ngoài, làm cho Lục Minh lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng mà vô số sắc lang mơ tưởng rình coi. Lục Minh cảm giác được lòng bàn tay đang đổ mồ hôi, nhịn không được len lén nuốt một ngụm nước bọt, không sai, cái này coi như phí bảo vệ cho Đại minh tinh đi.
Lục Minh không giống loại ngụy quân tử vội vàng quay đầu không nhìn, mà là tìm một cái cớ, sau đó an tâm thưởng thức một hồi.
Ngu Thanh Y thấy Lục Minh đang toát mồ hôi, tưởng hắn mệt nhọc lắm. Nàng vốn mau giận mau quên, lập tức cảm thấy hối lỗi, mình làm hắn phía dưới chịu khổ lực cũng thật tội nghiệp, mặc dù trừng phạt hắn còn chưa đủ, nhưng lần này bỏ qua cho hắn một lần.
Vì vậy, Ngu Thanh Y tâm tình chuyển biến, nàng cố leo lên, rất nhanh chui vào lỗ thông gió.
Lục Minh thu hồi ánh mắt “thuần khiết” đang mãi thưởng thức quang cảnh động lòng người. Hắn leo xuống ghế, dọn dẹp hiện trường, rồi nhảy lên bám vào lỗ thông gió. Sau khi chui vào, hắn lấy nắp đậy lại kỹ càng. Nếu không tỉ mỉ quan sát, sẽ không ai phát hiện bọn họ từ nơi này rời đi.
Nếu Hạ Linh quay lại, thông qua dấu hiệu cửa chính bị chèn từ bên trong, nàng sẽ hiểu người trong phòng không có từ cửa chính rời đi, sẽ đoán ra mình đã dẫn Ngu Thanh Y cùng Giai Giai thoát ra từ cửa thông gió. Hạ Linh không phải lo lắng cho sự an toàn của mình cùng hai nàng, hẳn là sẽ thả tâm hành động, hiệp trợ cảnh sát bên ngoài, đối phó với tổ chức tội phạm này.
Hạ Linh khẳng định sẽ nghĩ ra biện pháp báo cho cảnh sát bên ngoài, hơn nữa nàng truyền tin tức sẽ làm cho người ta tin tưởng hơn.
Ngoài Niếp Thanh Lam ở bên ngoài ra, không thể để cho nhiều người biết tới mình, nếu không sẽ dễ dàng làm cho người ta đồn đãi, đến lúc đó có lẽ thân phận mình sẽ bị tiết lộ, lão bạo quân trong nhà cũng sẽ biết, đến lúc đó khẳng định sẽ nổi giận lôi đình, sau này mình sẽ càng khó sống…
Cho nên, chuyện này tốt nhất giao cho Hạ Linh làm là thích hợp nhất.
Giai Giai nghe Lục Minh cổ vũ, rất dũng cảm đi trước, đương nhiên, nàng sợ nhất là Ngu Thanh Y cùng Lục Minh phát hiện ra khuôn mặt mình đang đỏ bừng.
Ngu Thanh Y cũng có chút ngượng ngùng, không ngừng đuổi theo Giai Giai đi về phía trước, nàng lúc nãy không có chú ý nhiều, nhưng giờ nàng nhận thấy Lục Minh đi phía sau, có lẽ hắn có thể nhìn thấy quần của mình.
Trên thực tế, trong bóng tối khó có thể nhìn thấy đường, nàng thỉnh thoảng đưa tay ra phía sau túm quần lại, Lục Minh căn bản không thấy gì.
Hơn nữa, Lục Minh bây giờ cũng không có tinh thần rình coi, mà là toàn bộ tinh thần chăm chú nghe động tĩnh chung quanh.
Đi hồi lâu, vòng vo mấy khúc quanh, Giai Giai đột nhiên ngừng lại, nàng tựa hồ phát hiện điều gì. Lục Minh ngưng thần lắng nghe, phát hiện có giọng một đôi nam nữ nói chuyện với nhau nho nhỏ, chỉ nghe nam tử hạ giọng, thúc giục nói: “Mới vừa rồi làm quá nhanh, cô vì lão tử ra sức “thổi kèn” một chút nữa, lão tử mới phát tiết ra được, sau đó ta dẫn cô vào phòng ẩn nấp bí mật của ông chủ… Ông chủ hôm nay không có ở đây, ngoài lão tử ra, ai cũng không biết mật mã phòng bí mật này… Mau thổi đi! Lúc nãy cô làm cho có lệ, giờ phải làm cho lão tử thoải mái mới được!”
“Tiểu Trương, hay là chúng ta đi vào bên trong làm đi, vào bên trong xong, ta sẽ chiều ngươi mọi việc!” Người nữ nhỏ giọng cầu khẩn.
“Không, trước tiên làm ở bên ngoài đây đã, nếu cô vừa vào được bí phòng, sẽ lập tức khôi phục lại bộ mặt quản lí kiêu ngạo, mẹ kiếp, lão tử mặc dù là một trợ lý nho nhỏ, nhưng bây giờ ở chổ này phải làm cho ta. Cô làm quản lí thì sao? Giờ ta bắt cô phải làm việc này, nhanh lên một chút, nếu không một hồi phỉ đồ lục soát lại đây, bọn họ nhất định sẽ đem cô tiền dâm hậu sát…”
Lục Minh vừa nghe xong muốn phá lên cười, nam tử phía dưới kia trong tình hình này lại thừa dịp bức gian, thật sự là cao tay!
Ước chừng hai ba phút sau, gã nam tử a a a vài tiếng thì xong việc.
Giai Giai cùng Ngu Thanh Y mắc cỡ vô cùng nhưng không biết làm sao.
Nếu chỉ có hai nàng nghe được thì không có gì, chính là phía sau còn có Lục Minh, ba người đồng thời nghe xong một trường xuân cung, thật sự làm cho các nàng ngượng ngùng khó tả.
“Vừa rồi kêu cô rên rỉ vài tiếng, cô sao không chịu làm? Cô cứ như tử thi vậy, làm ta chẳng thấy thoả mãn chút nào!” Nam tử mang chút ảo não chửi nhỏ.
“Vào phòng bí mật của sếp lớn rồi, ta nhất định sẽ hầu hạ ngươi chu đáo, bên ngoài hình có người tới, chết rồi, cho ta trốn phía dưới bàn đi, nhanh lên…” Nữ nhân nhỏ giọng cầu khẩn, hai người đang tranh chấp, chẳng biết chạm phải vật gì, rớt “xoảng” một cái trên nền nhà, sau đó, mấy tên phỉ đồ nghe tiếng vọt vào. Tên nam tử sợ hãi bỏ chạy, vừa chạy được mấy bước đã bị đạn bắn lỗ chổ, ngã gục trong vũng máu.
“Ha ha, ở đây có một cô nương xinh đẹp…” Mấy tên phỉ đồ nhìn thấy dưới bàn còn một nữ nhân ẩn núp, đắc ý cười to nham nhở.
Bất ngờ, trên đỉnh đầu bọn chúng, một cánh cửa thông gió vô thanh vô tức mở ra, một bóng người bất ngờ vọt xuống, mặt đằng đằng sát khí, phảng như tử thần xuất hiện.