Song Diện Tổng Tài Sủng Thê Chỉ Nam

Chương 5: Chương 5: Náo loạn (1)




“A Bạch!” Tô Noãn hốc mắt hồng hồng, nhìn rõ bòng dáng trước mặt, liền nhào vào lồng ngực hắn, cảm nhận hương vị quen thuộc liền an tâm, lắc lắc đầu, trong lòng ngực Kiều Bạch cọ cọ:

“Không muộn, em kêu một tiếng A Bạch, anh liền tới rồi!”

Kiều Bạch vỗ vỗ sau lưng Tô Noãn, hỏi: “Bị thương không?”

Tô Noãn mượn sức Kiều Bạch đứng lên, khuôn mặt nhỏ mang theo oán trách, thanh âm nhu nhu nói: “Anh chọn giày cao quá, em mang không quen.”

“Xin lỗi!” Kiều Bạch xin lỗi cười, đem Tô Noãn đặt ở ghế trên, quỳ một gối xuống đất, đem chân của nàng để lên đầu gối mình, chậm chậm xoa.

Động tác của hai người làm cho nữ nhân nơi này vừa mới ảo tưởng đã sớm tan nát cõi lòng, Lâm Dao cả người đều choáng váng. Ngay cả Lâm Tuyên cũng sững sờ tại chỗ. ” Buổi chiều bị lôi kéo tham gia buổi khai trương, không đến với em được, thật xin lỗi”

ngón tay Kiều Bạch rất đẹp, phối hợp đôi chân trắng nõn của Tô Noãn giống như một đôi sứ trắng tương sinh mà người xung quanh bị một màn này thu hút.

Tô Noãn lắc lắc đầu, nhìn Kiều Bạch, cảm giác buồn bực vừa mới có cũng đã biến mất! Hơn nữa vừa mới Lâm Dao cùng Lâm Tuyên đối thoại nàng đều nghe vào trong tai.

Hừ hừ, thực xin lỗi! Người nam nhân này là của nàng!

Kiều Bạch tầm mắt vẫn luôn ở trên người Tô Noãn, mà bầu không khí nơi này lúc mới đến là cái người sáng suốt đều có thể nhìn ra tới, huống chi là Kiều Bạch, hắn lạnh lùng quét một vòng, bảo vệ trong lòng run lên, theo bản năng sau lui vài bước.

Kiều Bạch thanh tuyến trầm thấp hỏi, “Đã xảy ra cái gì?”

Hai người không coi ai ra gì đối thoại làm người chung quanh đều trong lòng phẫn nộ, đặc biệt là Lâm Dao thở phì phì trừng mắt Tô Noãn, mà Lâm Tuyên mắt đẹp oán độc chợt lóe rồi biến mất, nhanh chóng khéo léo cười:

“Đây là em rể! Ngươi hảo, ta là Lâm Tuyên, chị của Tô Noãn!”

Kiều Bạch đem tầm mắt ngừng ở trên người Lâm Tuyên, gật gật đầu xem như chào hỏi qua.

Đồng dạng, bị kinh sợ tại chỗ chết lặng còn có Tần Trăn,khi Kiều Bạch không xuất hiện, hắn là tiêu điểm toàn bộ hội trường, Kiều Bạch xuất hiện hoàn oàn đè ép hắn!

Chưa nói đến, Tô Noãn nhõng nhẽo trong lòng ngực Kiều Bạch, cười đến mỹ mãn hạnh phúc!

Tần Trăn đứng yên tại chỗ, ánh mắt dừng lại trên Kiều Bạch, hai người thân cao không sai biệt lắm, một người lạnh lùng một người ôn hòa, đều nhìn tuấn lãng như nhau, Kiều Bạch lại trầm ổn giống như cổ thụ, làm lòng Tần Trăn run lên! Hắn vươn tay, cố nở nụ cười tự tini: “Ngươi hảo, Tần Trăn!”

Kiều Bạch nhìn bàn tay hắn vươn ra, nhàn nhạt liếc quá, không có đáp lại! Không khí trong nháy mắt trở nên xấu hổ, gương mặt thu lại nét tươi cười, Tần Trăn rút tay về.

Quét một vòng, Kiều Bạch tựa hồ rất không vừa lòng hắn nhíu mày, cả người không giận mà uy: “Còn không có người nói cho ta đã xảy ra cái gì!”

Cường thế đoạt người, Lâm gia đại bá không vui, ngồi ở trên sô pha lạnh giọng hỏi: “Cậu là ai?!”

Kiều Bạch nhàn nhạt dời đi tầm mắt tới rồi Lâm gia đại bá trên người, chỉ là ánh mắt nhìn đến, Lâm gia đại bá liền có cảm giác sau lưng lạnh cả người:

“ Kiều Bạch! chồng của Tô Noãn, trước mắt loại tình huống này, tôi nghĩ tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ biết các người đã đối với vợ tôi như thế nào!”

Mễ Nhạc một bên sớm đã bị khí thế của nam nhân này thuyết phục lại thấy đối phương áp đảo người Lâm gia, liền không chịu thua chỉ Lâm Dao nói:”Là cô ta, Lâm Dao đã giựt lấy vòng tay của Tô Noãn, nói là hàng nhái. Còn nói Tô Noãn không xứng tham gia vào tiệc mừng thọ này, lại xô ngã Tô Noãn.”

Gương mặt lạnh lùng Kiều Bạch lại càng âm trầm hơn, ánh mắt sâu thẳm nhìn không thấy đáy, nhìn vành tai và cổ của Tô Noãn, môi mỏng tựa hồ trắng đi. Lại nhìn đến người Mễ Nhạc chỉ, Lâm Dao cả người căng thẳng theo bản năng muốn bỏ chạy.

Kiều Bạch vô tình, lạnh lùng nhắm thẳng Lâm Dao nói: “ Đưa đây”

Khí thế áp người làm Lâm Dao run lên muốn khóc.

Lâm Tuyên thấy thế, trong lòng không vui, Tô Noãn lại có thể tìm được một nam nhân như thế, mặc dù thân phận có kém một chút nhưng khí thế này có thể áp đảo hơn các thiếu gia, công tử

Nữ nhân như Tô Noãn căn bản không xứng. Lâm Tuyên nỗ lực đi đến, nở nụ cười đẹp nhất của mình:” Kiều tiên sinh, đây chỉ là hiểu nhầm, hôm nay là tiệc mừng thọ rất quan trọng, Tô Noãn cô ấy …”

Lâm Tuyên lời còn chưa nói xong đã bị Kiều Bạch lớn tiếng nói:” Đưa đây.” căn bản không để mắt đến.

Không khí lập tức trở nên xấu hổ, Lâm Dao cắn môi không nói lời nào, Lâm Tuyên cố mỉm cười, các vị cô chú Lâm gia cũng không mấy dễ chịu. Chỗ nào có người cuồng vọng như thế.

Đang lúc giằng co, Lâm Tuyên đột nhiên phát hiện cửa mở vội vàng kéo tay áo Tần Trăng:” Gia gia tới.”

Tần Trăn vội càng phản ứng lại, đi hướng về phía cửa. Quản gia đang đỡ tay Lâm gia lão tử đến.

Lâm gia lão tử thở mệt nhọc, chống gậy bước đến nhìn xung quanh một vòng nói:

“Làm ầm ĩ cái gì? Có phải hay không ghét bỏ lão gia tử ta sống lâu lắm! Tính làm cho ta tức chết!”

Lâm lão gia tử phát giận, mọi người đương nhiên đều không dám lên tiếng, đứng thẳng vẻ mặt cam chịu. Lão thở một hơi dài, ngữ khí cũng hòa hoãn lại:” Lão đại ở lại tiếp khách, những người khác theo ta vào trong.” Nói xong liền đi đầu bước vào trong phòng nghỉ.

Lâm Tuyên kéo cánh tay Lâm Dao lại nói:” Khi vào trong, trước mắt quỳ xuống nói với gia gia, nhận sai, vô luận gia gia nói gì cũng cứ nhận sai trước.”

Lâm Dao gật đầu ý bảo hiểu được. Nàng ts cũng biết, chuyện này nếu gia gia đã biết nhất định sẽ bênh vực Tô Noãn

Tô Noãn nhìn lão nhân gia đầu tóc hoa râm, tâm tình có chút kích động, hốc mắt ũng đỏ lên. Kiều Bạch vẫn luôn nhìn Tô Noãn, thấy nàng như thế, cũng vỗ vỗ mu bàn tay Tô Noãn trấn an.

Nhìn hai người động viên nhau, Lâm Dao tâm tình khó chịu:

” con nhỏ xấu xí mà cũng có thể tìm được nam nhân như thế. Đúng là chó ngáp phải ruồi.”

Lâm Tuyên vỗ vỗ cánh tay Lâm Dao, thấp giọng nói: “Đừng nói chuyện, làm gia gia nghe thấy không tốt!”

Nói thế nhưng ánh mắt nàng cũng oán hận liếc mắt một cái: “Bất quá chính là lớn lên đẹp chút, nam nhân như vậy, ngươi là Lâm gia tiểu thư không phải muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao!”

Lâm Dao mắt sáng ngời: “Đúng vậy, Tuyên tỷ, Tô Noãn có thể cho hắn cái gì chứ, nhưng là nam nhân của Lâm Dao liền không giống nhau! Hừ hừ!”

Nói xong, Lâm Dao ngẩng lên cằm khiêu khích nhìn mắt hai người! Tô Noãn, tao nhất định sẽ không cho mày sống tốt! Liền tính gia gia hướng về mày thì như thế nào? Lâm gia không phải là của mày! Nam nhân kia cũng không phải là của mày!

Lâm lão gia tử tức giận,mang theo một đám người làm ầm ĩ đi phòng nghỉ, mọi người đều bắt đầu phỏng đoán lên, hôm nay yến hội tựa hồ lại có thể nghe thấy chuyện bát quái!

Mà một vài người khác thấy, Kiều Bạch đi theo Tô Noãn vào phòng nghỉ, lại bắt đầu phỏng đoán lên thân phận của hắn, Lâm lão gia tử phòng nghỉ không phải ai đều có thể vào.

Lâm lão gia tử trước ngồi ở trên sô pha,người Lâm gia đứng bên dưới, Kiếu Bạch cùng Tô Noãn đứng bên cạnh mé ngoài.

Lâm lão gia tử nhìn quét mọi người một vòng, dậm gậy thật mạnh, nổi giận nói: “Nói đi, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì!”

Lâm Dao cả người run lên, lão gia tử tuy rằng đã tám mươi, nhưng khí thế này cũng đủ làm con cháu sợ hãi, nàng ta nhìn Lâm Tuyên

Lâm Tuyên gật gật đầu. Lâm Dao cắn răng một cái, ‘ bang ’ quỳ gối trước mặt Lâm lão gia tử.

Lâm Dao khóc thương tâm khuôn mặt nhỏ tràn đầy ủy khuất, “Gia gia, đều là cháu không tốt! Là cháu không hiểu chuyện! Ngài đừng nóng giận, tức giận ảnh hưởng thân mình không tốt!”

Mễ Nhạc đứng ở bên cạnh Tô Noãn, kéo qua Tô Noãn nhỏ giọng nói: “Xem đi, con nhỏ đó diễn hay thật!” Nàng nhìn Lâm Dao đang quỳ rồi nhìn Lâm Tuyên bĩu môi.

Tô Noãn liếc mắt nàng một cái, ý bảo nàng đừng nói chuyện, gia gia ở đây.

Lâm lão gia tử nhìn Lâm Dao quỳ trên mặt đất nói: “Tô Noãn đã trở lại? Lại đây!”

Tô Noãn nghe thấy lão gia tử này một tiếng kêu, tức khắc đỏ hốc mắt, từ trong đám người chen đi đến, quỳ gối trước mặt Lâm lão gia tử: “Gia gia!”

*Bản Quyền Edit Thuộc Về Tác giả Trương Y Y. Đăng tải ngày 31/12/2018.

Thân phận của Tô Noãn đều không được người của Lâm gia tán thành ngay cả cha ruột của nàng cũng chỉ là nhàn nhạt gật đầu, nhiều năm như thế cũng chỉ có Lâm gia lão tử thật lòng yêu thương nàng.

Thấy Tô Noãn quỳ xuống, Kiều Bạch đứng sau lưng, ánh mắt cũng trầm xuống, Lâm lão gia tử vừa mới còn phẫn nộ, nay sắc mặt cũng đã hòa hoãn hơn,: “ Đứng lên, mau đứng lên, con trở về liền tốt, trở về liền tốt!”

Tập trung ở đây toàn bộ đều là người nhà Lâm gia, thấy Lâm gia lão tử như thế, ánh mắt bọn họ nhìn Tô Noãn lạnh thêm mấy phần.

“Gia gia, cháu gái bất hiếu! Chỉ có thể chờ ngươi sinh nhật mới có thể về thăm ông!” Tô Noãn quỳ trên mặt đất dập đầu lạy ba cái, sau lưng Kiều Bạch cũng đi theo Tô Noãn quỳ xuống dập đầu lạy ba cái.

Lúc này, Lâm lão gia tử cũng chú ý tới Kiều Bạch, ánh mắt nhìn đến hỏi: “Tô Noãn, vị này chính là?”

Thấy gia gia hỏi chuyện, Tô Noãn kéo Kiều Bạch cười đáp lời: “Gia gia, anh ấy là Kiều Bạch, cháu rể ông!”

Kiều Bạch rất phối hợp kêu một tiếng: “Gia gia hảo! Chúc gia gia phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn!” Nói còn đem lễ vật đưa qua!

Lời này vừa ra, toàn bộ phòng nghỉ người đều tĩnh lặng lại, vẫn là Lâm lão gia tử phản ứng trước, đôi mắt thâm trầm nhìn trước mặt Kiều Bạch, hắn ha ha cười hai tiếng: “Hảo, hảo! Bé ngoan, trước đứng lên đi!”

Nhưng lễ vật trên tay Kiều Bạch, lại là không có tiếp nhận mà là quản gia bên cạnh nhận lấy! Kiều Bạch trong lòng minh bạch, Lâm lão gia tử căn bản là không có thừa nhận hắn!

- --------------------------

CẦU VOTE

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.