Song Đôi Kỳ Tài

Chương 1: Chương 1




Phố phường đông đúc, người xe đi lại tấp nập. Nhưng 1 hình ảnh làm cái bận rộn của con người biến mất không còn tí gì. Trên vỉa hè, 1 cô gái mặc đồ công sở, mái tóc ngắn ngang vai, khuôn mặt thanh tú khiến cho mọi ng khi nhìn rất có hảo cảm. Tuy nhiên đó là lúc cô nghiêm túc. Còn bây giờ, cô gái " thục nữ" ấy 1 tay chống ngang eo, 1 tay cầm chiếc phong bì đỏ chót ngẩng đầu cười điên cuồng. Đúng vậy, bạn không nhìn nhầm, cô đang ngẩng đầu cười điên cuồng rất không có hình tượng. Mọi người đi đường nhìn lại ném cho cô 1 ánh mắt như nhìn 1 kẻ điên. Thất Nguyệt Hồng- 1 cô nàng yêu tiền như mạng, lười không tả, đang là GV âm nhạc của trung tâm nghệ thuật. Thứ duy nhất để bạn ấn tượng ở cô gái này là khả năng độc mồm độc miệng khiến người khác dở khóc dở cười của cô. Thất Nguyệt Hồng đang đắm chìm trong niềm vui vừa nhận được tiền lương. Bỗng cô ngừng bặt, cúi đầu nhìn tay mk, không thấy chiếc phong bì đâu. Cô ngẩng đầu lên nhìn, chiếc phong bì yêu quý của cô đang nằm trong tay 1 thanh niên đội mũ lưỡi trai. Cậu ta đang không ngừng chạy về phía trước. Chưa kịp suy nghĩ, Thất Nguyệt Hồng điên cuồng chạy đuổi theo thanh niên kia, cô vừa chạy vừa hét:

" TMD, ngươi đứng lại cho lão nương. Mẹ nó, ngươi điếc à, đứng lại cho lão nương. Lão nương mà bắt được thì sẽ róc thịt ngươi"

" Ngu đâu mà đứng lại, đứng lại cho ngươi róc thịt ta à?"

Nghe hắn nói vậy, Thất Nguyệt Hồng tức điên lên, mặc kệ mình đang mặc đồ công sở, cô cúi xuống cởi đôi giày cao gót cầm trên tay, đi chân đất chạy theo tên cướp. Quên luôn cả gọi mọi người giúp đỡ. (V o V)

Bỗng " ầm" 1 tiếng, 1 chiếc xe thể thao lao ngay vào Thất Nguyệt Hồng đang chạy xuống lòng đường. Thất Nguyệt Hồng chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy trước mắt tối sầm, đầu đau như búa bổ. Những âm thanh hỗn loạn truyền vào tai cô, tuy nhiên cô chẳng còn hơi đâu mà để ý, trong đầu cô lúc này chỉ còn 1 suy nghĩ, đó là:" Mẹ nó, tiền của lão nương". (V o v)

******

Bắc Kinh - Trung Quốc

Trong ngôi nhà lụp xụp vang lên những tiếng chửi bới thô tục và tiếng roi vọt.

" Con ranh này, 1 tháng rồi mày chưa đưa cho tao 1 xu nào. Nhanh đưa tiền ra đây cho tao rồi cút đi!"

1 người đàn ông trung niên trên tay cầm chiếc gậy gỗ đang k ngừng quất vào cô gái đang quỳ trên đất, miệng nham nhảm chửi bới những câu thô tục. Cô gái ấy là Liên Hoa,cô bình tĩnh ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đang lạnh lùng ngồi trên ghế, mặc kệ những trận roi vọt liên tiếp quất xuống người cô. Đó là mẹ ruột của cô, người cô đã từng yêu quý vô bờ; còn người đàn ông đang đánh cô chính là người cha dượng của cô. Cô lạnh lùng nhìn vở tuồng này, lạnh nhạt đứng dậy, mặc kệ roi vọt vẫn rơi xuống người mình. Cô thờ ơ liếc qua 2 người đang sững sờ, quay người bước ra cửa.

Cô đã quá quen với những cảnh này rồi. Cô là 1 nhà phát minh, tiền đối với cô không thiếu nhưng cô cần chúng để mua các loại máy móc, những vật liệu cần thiết đối với phát minh của mình. Từ khi mẹ cô tái giá, cô phải vừa đi làm thuê kiếm tiền vừa đi học. Còn 2 kẻ kia, họ chỉ muốn lấy tiền lương cô đi làm thuê, có khi còn muốn cô nghỉ học để đi làm kiếm tiền. Khi cô trở thành 1 nhà phát minh, họ suốt ngày nịnh nọt xin tiền của cô. Nhưng cái gì cũng có hạn, cô không thể lúc nào cũng đưa tiền cho họ. Từ đó, họ bắt đầu đánh đập cô để lấy tiền.

Khẽ thở dài, Liên Hoa bước đi vô định về phía trước. Bất tri bất giác cô đã đi đến 1 cái công viên thoạt nhìn thì khá cũ kĩ. Cô ngồi thụp xuống bên cạnh cổng công viên, 1 dòng kí ức bỗng ùa vào trong tâm trí.

Cô còn nhớ, khi đó cô 10 tuổi, tại công viên này, cô ngồi trên xích đu, cha ở phía sau đẩy cho cô. Cô bật cười khanh khách, giọng nói hiền từ của cha nhẹ nhàng cất lên:

" Liên Liên ngoan, còn nhìn chiếc xích đu này đi, con có thấy nó thật bị động không? Con hãy thử xem, chiếc xích đu này k bao giờ tự động đậy, nó cần có con người đẩy mới có thể di chuyển. Mặt khác, nó luôn bị người ta trèo lên đùa nghịch. Người và vật khác nhau, nhưng điều cha muốn nói đó là con phải tự làm chủ bản thân mình, đừng như chiếc xích đu, quá bị động, mặc kệ người khác chà đạp..."

Một dòng kí ức khác rót vào trong đầu, cô nhớ hôm ấy là chủ nhật, cô nhõng nhẽo đòi cha cho đi chơi công viên, cha mỉm cười hiền từ dẫn cô đi chơi. Ngay chính tại công viên này, cô đòi cha mua kem bông. Dòng kí ức dịch chuyển, cô thấy cha nằm trên lòng đường, máu từ người ông chảy lênh láng xuống mặt đất, tay ông vẫn còn giữ chặt chiếc kem bông.

Máu. Máu. Rất nhiều máu. Tại cô phải không? Tại cô mà cha chết. Vì sao chứ? Nếu cô đã làm sai điều gì thì ông trời cứ trách phạt cô, tại sao lại trừng phạt cha cô, tại sao lại cướp mất ông khỏi cô? Còn mẹ cô, tại sao bà ta có thể lạnh lùng như vậy? Cha mất chưa được 1 năm mà bà ta đã tái giá chỉ vì sợ mọi người bảo mình là góa phụ. Bà ta nhẫn tâm để cô đi làm thuê, nhẫn tâm để cô chịu đủ mọi trận roi vọt của người cha dượng. Tại sao? Tại sao ông trời lại bất công với cô như thế?

Trái tim như bị bóp nghẹt, đầu óc Liên Hoa rối loạn,cô bỗng đứng phắt dậy, chạy nhanh ra đường cái, cô chẳng biết mình đang nghĩ gì, cũng chẳng biết mình đang làm gì. Cô nhắm mắt, lao đầu vào chiếc xe tải đang chạy đến. "Ầm" 1 tiếng, Liên Hoa ngã xuống đất, trước khi mất đi ý thức, trên môi cô còn nở 1 nụ cười ngọt ngào.

" Cha ơi, Cha cho con đi theo với". Giờ thì cô đã biết, cô đang làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.