Song Đôi Kỳ Tài

Chương 3: Chương 3: Xuyên qua (2)






Phủ Thừa tướng

Liên Hoa khẽ cử động, 1 trận đau buốt từ trên đầu truyền đến khiến nàng nhíu chặt lông mày. Khẽ mở mắt, nàng chỉ cảm thấy trước mắt 1 màu trắng xóa. Chẳng lẽ nàng chưa chết sao? Nàng muốn gọi xem có ai đó ở quanh đây không tuy nhiên từ cổ họng phát ra chỉ là những âm thanh ú ớ. Bỗng từ đó không xa truyền đến tiếng kêu mừng rỡ:

" Liên nhi, con tỉnh rồi sao?"

Liên nhi? Gọi nàng sao? Băng gạc trước mắt nàng được ai đó mở ra, ánh sáng bất ngờ chiếu vào khiến mắt nàng đau rát. 1 lát sau, đoán chừng đã thích nghi được với ánh sáng, Liên Hoa chậm rãi mở đôi mắt nhập nhèm. Chỉ thấy trước mắt nàng là 1 đôi phu thê ngoài 40 tuổi trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng. Người phụ nữ thấy Liên Hoa mở mắt liền đến bên nàng, vừa khóc vừa nói:

" Liên nhi, con có sao không? Nữ nhi của ta, con thật ngốc! Con có biết mẫu thân lo lắng cho con nhiều lắm không?"

Người đàn ông trung niên cũng rơm rớm nước mắt. Ông ta chạy đến bên giường, ôm người phụ nữ vào lòng, an ủi:

" Phu nhân, Liên nhi đã tỉnh rồi, con bé không có việc gì hết. Nàng đừng khóc, Liên nhi vừa mới tỉnh, hãy để cho con bé nghỉ ngơi."

Rồi quay sang nói với Liên Hoa :

" Liên nhi, con cảm thấy thế nào? Hừ, Hoàng Phủ Vũ, Dám động đến nữ nhi của ta. Lão phu sẽ không để yên cho ngươi."

Liên Hoa mở miệng:

" Xin hỏi: Đây là đâu? 2 người là ai? Sao tôi lại ở đây? Với lại, hai người gọi tôi là Liên nhi?"

2 vị phu thê kia bất giác sửng sốt:

" Liên nhi, con sao vậy? con thật sự không nhớ gì hết sao?"

Liên Hoa lắc đầu:

" Không, tôi chả nhớ gì hết" Căn bản là nàng có biết cái gì đâu mà nhớ.

" Liên nhi của ta, sao con khổ thế vậy? Tội nghiệp nữ nhi của ta..."

Chẳng lẽ y như trong tiểu thuyết, nàng thực sự xuyên không? Tuy Liên Hoa không tin chuyện ma quỷ, lại học khoa Tự nhiên nhưng nàng khá hứng thú với tiểu thuyết xuyên không, đặc biệt là nữ cường. Tuy nhiên việc nàng xuyên không đến đây chẳng có cơ sở khoa học nào cả. Thật vô lý! Vì thế nàng cất giọng khàn khàn:

" 2 người cho tôi mượn chiếc gương được không?"

người phụ nhân lau lệ trên khóe mắt, gật đầu, đưa chiếc gương đồng trên bàn trang điểm cho Liên Hoa. Tuy chiếc gương mờ mờ nhưng Liên Hoa vẫn có thể nhìn rõ hình ảnh người con gái trong đó. Nàng bất giác sững sờ, chỉ thấy trong gương 1 cô gái có mái tóc xõa tung, không có 1 món trang sức, tuy nhiên nó không làm nàng xấu đi mà còn tăng thêm vẻ đẹp mộc mạc cho cô gái.Khuôn mặt trái xoan thanh tú, nước da trắng hồng như da em bé. 1 đôi lông mày lá liễu mềm mại, chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi mỏng đỏ mọng. Nhưng điều làm cho người ta phải chú ý nhất là đôi mắt hạnh đào màu tím không 1 gợn sóng. Đúng là 1 mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Trời! Quả thật nàng đã xuyên qua. Liên Hoa hơi sững sờ, nàng khe khẽ thở dài. Xuyên qua cũng tốt, kiếp trước nàng khổ sở như vậy, có lẽ ông trời thương xót mở ra cho nàng 1 con đường mới. Có lẽ ở nơi đây nàng có thể sống 1 cuộc sống hạnh phúc. Quay sang nhìn đôi phu thê, Liên Hoa mỉm cười:

" Phụ thân, mẫu thân, con cảm thấy hơi mệt mỏi. 2 người cứ ra ngoài trước đi, con muốn nghỉ ngơi."

" ừ, Liên nhi. Con mau nghỉ đi cho lại sức, mẫu thân sẽ dặn nhà bếp làm những món con thích."

Mẫu thân đỡ nàng nằm xuống, đắp chăn cho nàng, nhẹ nhàng vuốt ve như đang nâng niu 1 vật báu.

" Vâng, mẫu thân."

Nhẹ nhàng nằm xuống, Liên Hoa cảm thấy mệt từ lâu rồi nhưng không chú ý. Dưới bàn tay vuốt ve nhè nhẹ của mẫu thân, nàng như cảm thấy 1 dòng nước ấm chậm rãi chảy vào trái tim. Cảm giác này bao lâu rồi nàng chưa được hưởng thụ? tình mẫu tử khiến nàng cảm thấy an tâm, nhẹ nhàng bước vào giấc ngủ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.