Song Kiếm

Chương 170: Chương 170: Bao Vây Tiễu Trừ




Vì sao máy bay lại đi nhanh hơn ô tô? Theo kết quả điều tra tìm hiểu nhiều năm nay của Hà Tả, sở dĩ máy bay đi nhanh hơn ô tô, hoàn toàn là do người ta luôn đi theo đường thẳng.

Bởi vậy tuy tiểu La chạy siêu cấp nhanh, nhưng thủy chung vẫn không thể nào thoát ly trạng thái chiến đấu nổi. Đương nhiên Đường Hoa cũng không ngờ chiếc xế đua F1 tiểu La này lại có mã lực mạnh đến như thế, đã ngang bằng F4A, thậm chí là F4B luôn rồi. Nhưng dù sao Đường Hoa cũng là F22, ngay Quàng Khăn Đỏ cũng đã đạt tới tốc độ của F16, cho nên hai người cứ trái phải bọc đánh, cộng thêm dùng pháp thuật tấn công tầm xa, thì dù việc bám chết tiểu La không dễ dàng bao nhiêu, nhưng cũng chẳng phải là khó khăn cho lắm.

Mục tiêu hiện giờ của họ là phải trong vòng một tiếng đồng hồ đánh chết được tiểu La. Chỉ số thông minh của tiểu La không thấp, biết trong núi rừng hoặc trong các khu kiến trúc sẽ không có khả năng né được hai cỗ máy ném bom này, cho nên biện pháp lý tưởng nhất của hắn là phải chạy, phải chạy tới bình nguyên, nơi đó bằng phẳng thoáng đãng, lúc đó so kè thuần túy về tốc độ thì hai cỗ máy ném bom kia chỉ còn nước hít khói thôi.

Thần Quang bảo tháp của Đường Hoa đã bị diệt rồi, lực công kích của tiểu La quả thật là cao lắm lắm. Đương nhiên, nếu không có lực công kích như thế, vậy cũng không có chuyện ‘người bị trúng đòn ắt phải chết’ được.

Trong màn đi săn này, Đường Hoa đã suy đồi thành thân phận chó săn, còn Quàng Khăn Đỏ lại trở thành cây súng. Nguyên nhân lớn nhất chính là tiểu La kia da dày thịt béo, Đường Hoa chỉ có mỗi cấm pháp là có thể gây được thương tổn lớn cho hắn, nhưng chờ cho Đường Hoa khống chế được cấm pháp, người ta đã xẹt ra khỏi vòng vây rồi, bởi thế chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh của Quàng Khăn Đỏ đã trở thành nguồn phát ra thương tổn trọng yếu nhất.

Đám người chơi đang chà đạp lũ đệ tử Phích Lịch đường ở khu này rất là oán hận kẻ có thể chà đạp ngược lại họ - tiểu La. Đây là một khu luyện cấp tốt biết bao nhiêu, thế mà bởi vì có tên này tồn tại nên lúc mọi người luyện cấp đều không có chút yên lòng nào cả. Bởi vậy khi quần chúng nhân dân thấy có cao thủ đang bao vây tiễu trừ tiểu La, bèn nhao nhao khẳng khái tương trợ, các loại pháp thuật không cần hao phí quá lớn đều thi nhau nện vào người tên tiểu La đang cắm đầu chạy giữ mạng kia. Đương nhiên cũng không bài trừ chuyện phần lớn người đều mang tâm tình mượn gió bẻ măng, nhưng dù sao chúng ta cũng nên vững lòng tin rằng vẫn còn có một số cực ít các đồng chí là có tấm lòng thiện lương thật sự.

“Tiểu La hiện hình rồi, tọa độ xx, ngăn hắn lại.”

“Nhanh lên, nhanh lên, tiểu La sáp tiêu rồi, mau dẫn người đến tọa độ xx xử lý hắn.”

“Bên đây có cờ pháp trận, cần các huynh đệ có thuộc tính nào đó đạt tới 30 cùng nhau bao vây tiễu trừ, mỗi thuộc tính cần một người, gió đừng báo danh, bản thân tiểu đệ là gió.”

“Hắn quẹo rồi, hướng Đông Nam, núi Bình Tử.”

“Đậu xanh rau má.” Đường Hoa tức giận bừng bừng: “Không thấy thằng này do bố đây nuôi nhốt à?” À, câu này chỉ nói trong kênh đội ngũ thôi, không phải Đường Hoa sợ gây chuyện, mà chủ yếu là vì quần chúng đông lắm, tới hơn ngàn tên pháp sư lận, chưa kể còn có đám viện quân đang kéo đến cuồn cuộn không ngừng kia nữa. Đường Hoa tuy không phải là người tốt, nhưng cũng chưa đến nỗi muốn đưa bản thân mình đặt ở vào vị trí đối lập với nhân dân.

“Phải làm sao bây giờ?” Quàng Khăn Đỏ rụt rè hỏi, nàng thì đừng nói là giành giật với một ngàn người, mà ngay cả kinh nghiệm cướp với một người đơn độc cũng chưa từng có nữa là.

Xét lại, Đường Hoa cũng chưa từng có kinh nghiệm lấy thủ cấp của BOSS giữa ngàn người chơi, nhưng chưa thực hành không có nghĩa là không có lý luận. Đường Hoa phất tay: “Đầu tiên chúng ta tuyệt đối không thể để thoát ly trạng thái chiến đấu, trong ba nguyên tắc rớt đồ, ‘kẻ công kích đầu tiên’, cộng với ‘gây tổn thương lớn nhất’ đã thuộc về chúng ta rồi, hiện giờ nguyên tắc ‘người đánh cú cuối cùng’ chúng ta cũng phải gắng cướp lấy.” Ai cũng biết, người trúng nguyên tắc thứ ba bao giờ cũng lấy được đồ tốt hơn người trúng hai nguyên tắc đầu nhiều.

Nhưng thời gian không còn nhiều nữa, lúc này đã sắp tới thời điểm thoát ly trạng thái chiến đấu rồi.

“Xem ta đây!” Đường Hoa gọi sét nện lên trên đầu của một tên pháp sư cách đó không xa.

Tên này tức giận bừng bừng quay đầu lại, nhìn thấy kẻ đánh mình đang nhấp nháy nhãn hiệu ‘Đông Phương Gia Tử’, bèn tức khắc nói với người trong đội: “Ngộ thương”. Trả lời như thế vừa có thể diện lại vừa tránh khỏi bị đoàn diệt.

Quàng Khăn Đỏ vẽ hồ lô thành gáo, ném Thái Sơn ra. “Ầm” một tiếng, quả núi nện chết ngay tắp lự một tên pháp sư. Đường Hoa hụt hơi, nói: “Ngươi đấy, biết cái gì là quy tắc của hệ thống không? Hắn mà chết là ngươi sẽ thoát ly trạng thái chiến đấu đó.”

“À à!” Quàng Khăn Đỏ quýnh tay quýnh chân gọi ra một tảng đá nện lên trên đầu một tên pháp sư, cuối cùng cũng thành công bảo trì được trạng thái chiến đấu.

Bố đây vẫn có phần thông minh lắm. Đường Hoa lau đợt mồ hôi lạnh: may mà không bảo nàng đánh mình. Người chơi không hiểu gì về quy tắc có khi càng đáng sợ hơn người hiểu quy tắc nhiều. Người hiểu thì sát thương được địch nhân, còn người không hiểu thì sát thương luôn cả đồng bọn.

“Vây được rồi, vây được rồi.” Một tên pháp sư cách Đường Hoa không xa hết sức phấn khởi hô: “Bình Cốc của núi Bình Tử, là đường cụt rồi.” Trải qua một quá trình vây bắt, trí tuệ của quần chúng cũng đã được phát huy một cách đầy đủ, cuối cùng cũng đã dồn được tiểu La đi vào đường cụt rồi.

Tiểu La rất là bực bội, ông đây cũng biết là đường cụt đó chớ, nhưng đây chẳng phải là vì bị các ngươi dồn đến váng đầu đó sao?

Một khe núi nhỏ chừng trăm mẫu đất, vách núi dựng đứng cao tận trời, không có gò đất, không có cây cối cũng không có hang hốc nào cả. Ngàn tên pháp sư cùng cười một cách xấu xa nhìn tiểu La đồng học đang kinh hoàng không thôi ở giữa đó.

Kim mộc thủy hỏa thổ lôi phong ào ào trút xuống như mưa tuôn. Sau một lượt bắn, mọi người đều phát hiện ra một vấn đề, đó là mọi người ai nấy cũng đều sợ chết, cho nên đều đứng ở tuốt trên cao, như thế lại khiến cho tiểu La có được cơ hội chạy trốn. Đương nhiên không phải là ‘chạy trốn’ ra ngoài khe núi, vì lúc nãy là do hắn trượt chân nên mới lọt vào đây, chứ chỗ này không có lối ra. Hắn ‘chạy’ là để né tránh phần lớn các công kích. Trừ pháp thuật hệ lôi, các pháp thuật khác đều cần phải có một chút thời gian mới đánh được tới, mà chút thời gian đó cũng đã đủ cho tiểu La xoay chuyển càn khôn rồi.

Dưới tình huống tiểu La tận tình phát huy tinh thần ‘con kiến còn ham sống’, toàn bộ mọi người, bao gồm cả Đường Hoa lẫn Quàng Khăn Đỏ đều phát điên lên. Cấm pháp của Đường Hoa thì hữu dụng, nhưng mà chờ xuất được hoa sen ra, rồi chờ cho chúng rơi được xuống khe núi thì phải cần một khoảng thời gian không ít, mà chờ cho đám sen này rơi được xuống tới đất, tiểu La người ta đã sớm chạy đến đầu bên kia của khe rồi.

“Hạ xuống hạ xuống.” Đường Hoa kêu lớn, mọi người đều giật mình tỉnh ngộ, bèn cấp tốc hạ xuống. Nhưng nào ngờ, tiểu La cũng không phải là đất nặn, vừa thấy có người hạ thấp xuống, bèn chìa tay ra, trên tay đã có một chiếc nỏ, nhấn cò một nhát, năm mũi tên đã vút lên như tia chớp, bay được đến vị trí của người chơi, đám mũi tên này nổ bùng ra như pháo phòng không. Trong nháy mắt, giữa bầy người đen nghìn nghịt đã xuất hiện một lỗ hổng lớn. Những người còn may mắn sống sót bèn vội vàng liều mạng thăng lên. Nhìn lại, kẻ đầu sỏ vừa hô hào ‘hạ thấp xuống’ đang đứng ở nơi cao ngất đưa tay ra dấu chữ V với mọi người.

“Chết tiệt, là tên Đông Phương Gia Tử trùm xấu xa kia.” Đội trưởng mỗi đội đều dặn dò trong kênh đội ngũ: “Mọi người đề cao cảnh giác... Không phải là cảnh giác tiểu La, mà là cảnh giác Đông Phương Gia Tử!” Cọp beo tuy có đáng sợ, nhưng đáng sợ nhất vẫn chính là con người, đặc biệt là khi có người nào đó cũng thèm muốn cùng một thứ với mình.

Dã nhân đúng là dã nhân, không có lực gắn kết, không có lực kêu gọi, cũng không có kỷ luật gì hết. Nếu là bang hội lớn, vậy sẽ lập tức phân tán người ra ngoài ngay, mọi người phân nhau ra oanh tạc, như thế chưa cần 10 phút tiểu La chắc chắn sẽ gục liền. Mà đâu như hiện giờ, tiểu La chạy đi đâu sẽ có một đám người bám đuôi oanh tạc tới đó, nhưng khí huyết của tên này vẫn còn sung túc lắm lắm, thậm chí còn có hiện tượng quá thừa sức nữa chứ.

Quàng Khăn Đỏ dõi mắt nhìn tình hình trước mặt, rất là mờ mịt: “Sao lại thế được, lúc trước bị hai người chúng ta đuổi theo hắn mất rất nhiều máu mà?”

“Một người Trung Quốc là một con rồng.” Đường Hoa thấy nàng vẫn chưa hiểu, bèn giải thích: “Đầu tiên, lúc đó hai người chúng ta tuy hạ xuống rất thấp, nhưng tiểu La lại không dám dừng lại phản kích, bởi vì hắn chỉ một lòng nghĩ cách thoát ly chiến đấu để tẩy thuốc nhuộm, hơn nữa lực công kích của chúng ta lại cao, hắn lại biết ta có phép dịch chuyển tức thời, nên sẽ không hạ thủ với ta. Đến bây giờ, hắn biết rõ sẽ không thể tẩy thuốc nhuộm đi được, nên đã cải biến sách lược. Ta vẫn cứ bực bội chuyện này, sao số pháp sư chơi sét ít thế nhỉ?” Phép gió thì diện tích lớn, phép sét thì tốc độ nhanh, đây là đặc điểm của hai loại phép ngoài ngũ hành ấy.

“Sách pháp thuật trung giai hệ gió với sét mỗi bản cần 500 kim, mà hàng lại hiếm. Còn các loại khác chỉ cần 200 thôi.” Quàng Khăn Đỏ tuy ít giao lưu với người khác, nhưng dù sao cũng là nữ nhân, mà nữ nhân thì đều thích đi dạo phố cả: “Hơn nữa lực công kích của phép sét phép gió rõ ràng phải nhỏ hơn của bên ngũ hành không ít. Quan trọng nhất là phép sét bắt đầu từ trung giai trở đi sẽ không có pháp thuật quần thể, còn phép gió bắt đầu từ trung giai trở đi sẽ không có pháp thuật đơn thể, mà phép thuộc ngũ hành thì phong phú vô cùng, mỗi giai đoạn đều có đủ loại như phụ trợ, công kích, truy tung, bẫy rập, v.v...”

Đường Hoa khen: “Đây là câu nói dài nhất của ngươi mà ta từng nghe đấy. Ngươi xem, hiểu biết của ngươi còn nhiều hơn cả cao thủ đệ nhất là ta đấy.” Đường Hoa thuộc dạng xài đấu pháp bá đạo, không có bao nhiêu truy cầu với kỹ thuật cả, cho nên hắn thật tình không biết còn có chuyện như thế.

“Cám ơn!” Quàng Khăn Đỏ ngẫm ngẫm một lúc, sau nói: “Lúc ta còn rất nhỏ, cha mẹ ta đã rất bận rồi, ta hầu như lúc nào cũng cô độc cả. Vì an toàn, giáo viên của ta cũng toàn là mời riêng, cho nên ta không có bạn học, cũng không có bạn bè, bởi vậy nên mới ít nói.”

“Vì an toàn?” Đường Hoa sửng sốt hỏi: “Lẽ nào nhà ngươi rất giàu à?”

“Ta không biết có phải hay không, nhưng từ lúc ta 4 tuổi đã có một quản gia riêng phụ trách hết thảy mọi sự vụ của ta rồi.”

“Ây cha... Vậy ngài thuộc dạng gia đình thương nhân hay là quý tộc nhà nước thế?”

“Có lẽ... Đều phải hết. Cha ta là quan ngoại giao, mẹ ta là doanh nhân.”

“Há! Không nhìn ra được ngươi lại là một con dê béo đến thế đấy. Doanh quan kết hợp, còn liên can đến ngoại thương nữa, chẳng trách được vì sao không dám đi học, là do sợ bị người ta bắt cóc vì lý do tiền bạc hoặc chính trị đó thôi.” Đường Hoa an ủi: “Đừng đau lòng, sinh ra ở chỗ nào không phải là chuyện mà ngươi có thể lựa chọn được. Đã phải sinh ra ở nơi quỷ quái đó, ngươi đành phải chấp nhận thôi.”

“Nơi quỷ quái?”

“Đúng vậy.” Đường Hoa thấy Quàng Khăn Đỏ mù mờ bèn giải thích rõ hơn: “Đầu tiên, ngươi phải gánh vác mối nguy cha mẹ cùng nhau bị bắt, tan cửa nát nhà trên lưng. Tiếp theo, người như ngươi sẽ không thể có bạn được, bởi vì ngươi sẽ không thể nào biết được người ta kết bạn với ngươi là do thế lực của ngươi hay là do bản thân ngươi, như vậy một là khi ngươi tiếp xúc với người khác sẽ luôn mang lòng nghi ngờ, hai là sẽ biến thành như bây giờ vậy. Sau đó cha mẹ ngươi hoặc là quản gia của ngươi sẽ chỉ dạy ngươi rằng đối xử với người khác đừng nên chân thành, khi làm việc gì cũng phải đề phòng cẩn thận, vân vân. Ngược lại bọn ta thì rất khác, không có gì phải lo lắng cả, có lục tung cả nhà lên cũng chỉ được có mỗi cuốn sổ tiết kiệm trị giá mấy vạn đồng thôi. Trừ khi đối phương là phần tử tội phạm buôn bán khí quan khắp quốc tế thì mới sợ.”

“...” Quàng Khăn Đỏ lâm vào trong trầm tư.

“Đây chính là chủ thuê bị ngươi dụ đến làm công giúp ngươi đó à?” Một câu nói lạnh như băng đột nhiên truyền tới, Đường Hoa giật bắn cả người lên, vội vàng xoay người nhìn lại, thấy Sát Phá Lang đang như cười mà không phải cười nhìn hắn, Sát Phá Lang làm điệu bộ thật ngầu phất tay: “Không cần phải hỏi ta từ nơi nào đến, cũng không cần phải hỏi vì sao ta lại đến đây. Quá tầm thường.”

“Nhưng mà độc giả muốn biết.”

“Ừm... Có một nữ nhân thấy nữ nhân bên người ngươi đáng thuơng quá, đương nhiên trong đó cũng có công lao dẫn lối của ta. Vì thế chúng ta mới đến thành đô dạo chơi, sau đó nàng cho phép ta tự do hoạt động hai ngày.”

“Mặc Tinh?” Đường Hoa muốn điên lên, con nhãi này không những phá hư chuyện tốt của mình, mà bây giờ còn dám kéo tên mình vào trong danh sách đen nữa! Đây là hành vi ăn cắp bản quyền của mình một cách trắng trợn, thật là đáng ghét lắm rồi!

“Ừm, ta đã nói với nàng, rằng lẽ nào ngươi hy vọng Gia Tử cứ mãi trở nên hư hỏng như thế sao? Hắn hiện giờ đang muốn làm tổn thương tâm hồn của một thiếu nữ vô tội đấy, cho dù Gia Tử là bạn của ngươi, nhưng thiếu nữ kia lại là người vô tội mà. Thế là ta đã được nghỉ rồi.”

Sói đã kể chuyện xong, hai người bắt đầu đấu võ...

Đánh được một hồi, Đường Hoa đột nhiên chỉ xuống mặt đất, hô: “Cẩn thận.”

“Cái gì?” Sát Phá Lang cúi đầu xuống, trông thấy dưới mặt đất đang có một cái bóng càng ngày càng lớn lên, bèn nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn, tức thì hồn phi phách tán, trên đó có một ngọn núi Thái Sơn đang đè xuống chỗ mình. Thật là súc sinh mà, tên khốn này biết với tốc độ của mình, mình sẽ không bị đè trúng, nên mới cố ý bảo mình dừng bước nhìn lại dưới chân. Khi giao tiếp với tên này đúng thật là không thể phân tâm dù chỉ một phút giây thật. “Nhân Kiếm Hợp Nhất!” Sát Phá Lang thật là hay, xuất một chiêu kiếm nộ ra, thân đã hòa theo Ma Kiếm, nhắm vào Thái Sơn mà lao thẳng lên, không ngờ lại thật sự chọc được một lỗ thủng ở trên đó rồi thoát ra! Sau đó hắn cảm thấy rất là buồn bực, từ lúc nào mà thằng nhãi này lại biết triệu hồi cả Thái Sơn rồi? Cứ tiếp tục như thế này, mình còn lăn lộn trên giang hồ cái máu gì nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.