Mặt Sương Vũ có phần xạm lại, Đường Hoa lau mớ mồ hôi. Số lần mà Sương Vũ xạm mặt cũng không nhiều lắm, hắn bèn tranh thủ thời gian ân cần thăm hỏi nữ tính cả nhà của Sát Phá Lang một lần trước rồi mới cười cầu hòa: “Cái kia...”
“Gia Tử, nói thế nào đi nữa, ta cũng là phó bang chủ của bang hội, nhiệm vụ chủ yếu lúc thường là xử lý mâu thuẫn nội bộ một cách công bình. Không nói tới cái khác, ngươi làm thế này chẳng phải là làm ta khó xử hơn sao?” Sương Vũ nói: “Ta vẫn luôn cho rằng con người ngươi tuy có nhiều khuyết điểm, nhưng đối xử với bạn bè vẫn khá là tốt. Cho dù ngươi chỉ coi là ta là một người bạn bình thường cũng được, ngươi làm như thế, chẳng phải khiến ta không còn đường lui hay sao?”
“Là hiểu lầm, hiểu lầm.” Đường Hoa vội nói: “Ngươi xem hiện giờ nên xử lý thế nào? Dù sao thì cũng đã giết rồi.”
“Giết người mình để cướp địa bàn... Thông thường là đuổi khỏi bang.” Sương Vũ than một hơi: “Ngươi đưa ra một đơn xin rời bang đi, coi như là rời bang hợp pháp vậy.”
Trong mắt Đường Hoa rưng rưng ánh lệ: “Ta sẽ nhớ ngươi.”
Sương Vũ lườm hắn: “Nhớ ta à? Ngươi nhớ thù, lát nữa sau khi rời bang rồi sẽ dọn dẹp toàn bộ nữ giới Song Sư trong núi này thì có, phải không?”
Đường Hoa rùng mình một cái, hỏi: “Làm thế nào ngươi biết?”
“Nói thừa, ngươi chỉ từng đi đến nơi trú quân một lần, hơn nữa là vì ta thuê mới đi. Bang cống là không, kênh bang hội luôn luôn ở trạng thái đóng, chưa tham gia hoạt động của bang hội lấy một lần, cũng chưa tham gia hội nghị bang hội lấy một đợt... Ngươi mà thương nhớ bang hội mới là lạ.” Sương Vũ thuận tay phê chuẩn đơn xin của Đường Hoa, sau đó gửi đến Hạo Nhiên. Điều Sương Vũ không nói chính là, tên này có thù tất báo, ít nhất trong thời gian ngắn này vì phát tiết lửa giận trong lòng, sẽ cực kỳ có khả năng giận cá chém thớt đến những người nữ khác trong phân đường của Tinh Tinh ở Nữ Nhi quốc. Có vẻ như hắn rời bang thì còn tệ hơn lúc chưa rời bang nhỉ, lúc trước hắn có muốn làm chuyện xấu với người mình thì cũng còn phải che nửa mặt, hiện giờ có thể trắng trợn hoành hành rồi, hơn nữa chắc chắn sẽ không vừa mắt với bọn người chơi nữ trong phân đường của Tinh Tinh nữa. Ai... Làm nhân viên quản lý thật đau đầu quá.
Hệ thống thông báo: Ngài đã rời khỏi bang Song Sư. Đường Hoa cười ha ha một tiếng, hồn nhiên không thèm để ý đến, tổ đội với Sương Vũ, sau đó vung tay một cái, ngàn vạn đóa hoa sen từ trên trời giáng xuống, đánh tới phía Sát Phá Lang...
* * * * * *
Sương Vũ nói trong kênh đội ngũ: “Ta phải đi, đang bao núi bên Trường Cổ quốc đấy.”
Sát Phá Lang nghiến răng: ngươi có muốn đi thì nhanh nhanh lên chút đi! Gặp quỷ rồi. Viên Tinh Diệu thạch thứ tư, thứ năm toàn rơi vào trong bao của Sương Vũ cả. Nhưng dù sao Đường Hoa cũng là chủ lực đánh quái, hắn không tiện mở miệng, đề phòng người ta sẽ trở mặt đốt luôn cả quái lẫn sói.
“Lẽ nào còn có thể hiệu suất hơn bọn ta nữa à?” Điều Đường Hoa nói chính là thật, tỷ lệ quái trong khu vực mà hắn và Sát Phá Lang khống chế tuyệt đối phải cao hơn của bang hội nhiều, hơn nữa hiện giờ việc phối hợp với Sát Phá Lang càng lúc càng thuận buồm xuôi gió hơn, hiệu suất cao lắm. Sát Phá Lang chỉ cần phụ trách xử lý các công kích đánh tới Đường Hoa, còn Đường Hoa thì có thể an tâm từng bước từng bước nâng cao thế lửa, sơn tiêu vừa xuất hiện, trừ những tên chịu lửa giỏi, còn lại cơ bản là chưa kịp ra tay đã biến thành ánh trắng hết.
“Nhưng đó là hoạt động của bang hội.”
“Thôi đi, hoạt động đó có ngươi cũng không nhiều, mà thiếu ngươi cũng không ít.” Đường Hoa phát tin cho Sương Vũ: “Ngươi cứ lưu lại giúp ta chọc tức tiểu Lang đi, vậy ta thấy thoải mái lắm.”
“Chọc thế nào?”
“Ngươi là kẻ ngồi không ăn cơm mà cũng lấy được hai viên đá, ngươi không thấy mắt hắn đang lóe ra ánh sáng màu lục đó sao?”
Sương Vũ ngẫm ngẫm một chốc, rồi cười: “Vậy thì ta đành nhận nhiệm vụ khó khăn này thôi.”
* * * * * *
Tuy Sương Vũ với Đường Hoa có ý đồ như vậy, nhưng hệ thống lại không phối hợp theo. Đánh được non nửa ngày, 12 viên đá thì Đường Hoa được bốn, Sương Vũ năm, Sát Phá Lang ít nhiều gì cũng được ba viên.
“Bọn nàng hiện giờ không còn ý kiến gì nữa chứ?” Đường Hoa ngồi trên kiếm vừa chơi lửa vừa nói chuyện phiếm, Sát Phá Lang hữu dụng hơn là đám Hộ Giá nhiều lắm, mình chỉ cần tập trung oanh tạc là được, chuyện phòng ngự cứ giao cho hắn là xong.
Sương Vũ biết bản thân mình không giúp được gì, đã sớm học theo Đường Hoa ngồi trên phi kiếm ăn ít đồ ăn vặt nói chuyện phiếm: “Không có, đã sớm hết rồi.” Sự thực là bọn nữ giới trong Tinh Tinh đường vẫn còn oán giận hành vi của Đường Hoa lắm, cứ yêu cầu đòi truy sát hắn mãi. Chuyện khó tha thứ nhất trong võng du chính là lừa tiền lừa trang bị, chuyện thứ hai chính là giết người mình để cướp địa bàn. Tuy Đường Hoa chưa từng coi các nàng là người mình, nhưng dù sao cái danh hiệu cũng đang treo trên đỉnh đầu mà. Đương nhiên Sương Vũ sẽ không ngớ ngẩn đi đổ thêm dầu vô lửa: “Có điều lại có người bênh vực cho ngươi đó.”
“Thiên Sứ? Nhu Mễ?”
“Không phải, các nàng này đang ở Trung Nguyên mà.” Sương Vũ nhìn nhìn kênh tán gẫu trong phân đường, nói: “Là một người chơi Nga Mi tên gọi Táng Ái, nàng nói tuy con người ngươi có rất nhiều tật xấu, nhưng không phải là kẻ hư hỏng. Nàng bảo mọi người đừng nên nói ngươi như vậy... Ta nói này, cô nàng Táng Ái này là ai đó? Dường như rất hiểu về ngươi đấy.”
“À, từng cùng đi Vân Trung giới với ta. Chậc chậc! Dáng vóc xinh đẹp vô cùng.” Đường Hoa mê mẩn nói: “Cô nàng này tuyệt đối là đệ nhất mỹ nữ trong Song Kiếm đó.”
“Ta biết.”
“Ngươi biết rồi còn hỏi.”
“Ta nhìn ngươi mà biết đấy.” Sương Vũ nói: “Nam nhân các ngươi đó nha, trông thấy nữ nhân xinh đẹp là cứ y như chó nhìn thấy cái kia vậy.”
“Sói này! Có người nói xấu anh em của ngươi kìa.” ‘Anh em’ mà Đường Hoa nói đến tuyệt đối không phải là chính bản thân hắn.
“Hừ!” Sát Phá Lang thay đổi quỹ tích vận hành của Ma Kiếm, mụ nội nó, hai đứa đưa qua đẩy lại suốt ngày, coi ông đây là người vô hình, coi ông đây là không khí. Có điều hắn động thủ còn chưa thành công thì đã biến sắc, thu kiếm lại vào tay, nhìn về hướng Tây Bắc.
Đường Hoa và Sương Vũ ngẩng đầu lên, chỉ thấy bầu trời phía Tây Bắc đã rợp một màu đỏ, vô số những mũi tên lửa ào ào nối tiếp nhau rơi xuống. Phía sau tên lửa là hơn mười vạn chiến sĩ và tế sư Chu Tước. Từ sứ giả Chu Tước có thể thấy, cư dân trong quốc gia này toàn là đẹp trai và đẹp gái, dáng người tuyệt đối là những cây gậy dài hạng nhất. Bộ lông vũ màu đỏ không những khiến họ có thể tự do bay lượn, mà càng tăng thêm cho họ một sức hấp dẫn vô cùng. Trong biển màu đỏ đó lại có khoảng một nghìn tên người chơi, họ trà trộn bên trong quân đoàn Chu Tước... Ừ ừ, hẳn phải cùng một hội.
Sương Vũ nghi hoặc lôi ra một tờ bản đồ, nhìn một lúc rồi nói: “Quái lạ, sao Chu Tước không đi ngang qua Bạch Hổ mà lại tới được Nữ Nhi quốc vậy?”
Đường Hoa ngậm một quả táo trên miệng, chỉ vào bản đồ: “Người ta là không quân, đi đường thẳng mà.”
Đài phát thanh nhân dân Nữ Nhi: Chu Tước quốc phát động tập kích nước ta từ phía Tây Bắc, bởi vì phần lớn chiến sĩ nước ta đều đã ở tiền tuyến, thành ra hậu phương đang thiếu người, xin quần chúng người chơi mau mau nghênh chiến, bảo vệ cho Nữ Nhi quốc.
Trên thẻ xanh xuất hiện một nhiệm vụ: giết chết tộc nhân Chu Tước (bao gồm cả người chơi có thẻ xanh) để đổi độ tín dụng của Nữ Nhi quốc, số lượng đã giết: 0. Đường Hoa nhìn tấm thẻ, cười nói: “Hệ thống thực biết gây chuyện, có điều sao hắn lại không tạo ra nhiệm vụ bảo vệ Mao Dân quốc ấy nhỉ?”
“Ta nghĩ nhiệm vụ này xuất hiện là vì thẻ xanh của Nữ Nhi quốc đã đạt tới một số lượng nhất định đấy.”
“Ừ.” Đường Hoa phất tay: “Chúng ta đi!”
“Đi đâu?” Sát Phá Lang vội hỏi, chẳng phải thằng nhãi này định thoát ly chiến trường đó chớ? Đừng có thấy quân địch đang tiếp cận, thực ra đây là một sự kiện của hệ thống đấy, chỗ tốt tuyệt đối phải lớn hơn chỗ tệ nhiều. Cho dù cuối cùng thủ Nữ Nhi quốc không nổi, người chơi chết sạch sẽ thì hệ thống cũng sẽ báo, viện quân của Nữ Nhi quốc đã tới rồi, cuối cùng chính nghĩa cũng sẽ thắng tà ác...
“Đi kiếm điểm tích lũy chứ đi đâu?”
“?”
Đường Hoa thấy hai người đều mù mờ thì chỉ vào bản đồ của Sương Vũ, giải thích: “Ngươi xem, đây là vị trí hiện tại của chúng ta, đi tiếp là vị trí giằng co của hai quân đội, vậy đi tiếp nữa thì sao? Chính là Chu Tước quốc đấy. Nếu bây giờ chúng ta bay với đường thẳng tắp thì... Phỏng chừng ba tiếng đồng hồ là có thể tới Chu Tước quốc ngay. Các người bằng lòng đánh nhau với binh lính, hay là solo với bình dân Chu Tước? Điểm tích lũy đều giống nhau cả đấy...”
“...” Sát Phá Lang với Sương Vũ cùng suy nghĩ.
“Còn có một điều nữa, cấm pháp của ta không hữu dụng, mà cũng không dám dùng khi hỗn chiến. Một khi tung lửa ra, đốt chết mười địch nhân cũng không bù lại nổi cho thiệt hại khi đốt chết một người mình. Nếu tới Chu Tước quốc rồi thì biến Chu Tước quốc thành một biển lửa...”
“Còn chờ cái gì, xuất phát thôi!” Sát Phá Lang với Sương Vũ lập tức điều phi kiếm xuống dưới chân.
* * * * * *
Song Kiếm dù sao cũng không phải là trò chơi offline, không yêu cầu ngươi nhất định phải giải quyết được nhiệm vụ nào đó thì mới có thể đến được khu vực tiếp theo. Điều đáng lo duy nhất là đừng có lạc đường, vạn nhất mà bay đến một cái xó xỉnh nào đó không có lấy một con quái thì... Ngươi muốn trở lại nhân gian, trừ tự sát, không còn đường nào khác nữa.
Bản đồ trong tay Sương Vũ rất mắc, rất rất mắc! Giá của nó cũng chỉ có vài anh đại trong bang hội mới mua nổi. Nhưng một khi có bản đồ này rồi thì giết người cướp của tiện lợi hơn nhiều lắm.
Lộ trình ban đầu được dự đoán ba giờ đã bị tăng lên thành bốn giờ, đây là bởi vì phải dẫn theo gánh nợ Sương Vũ. Tốc độ thanh Ma Kiếm kia của Sát Phá Lang đã gần với vận tốc âm thanh, mà Đường Hoa có các loại trang bị tăng tốc cộng thêm thanh tiên kiếm lục giai kia thì chỉ có nhanh hơn Sát Phá Lang chứ không hề kém, chỉ có mỗi Sương Vũ là không có lấy một thanh tiên kiếm, phi hành đường dài hết sức chậm chạp.
Sát Phá Lang nhìn thời gian rồi lại nhìn Sương Vũ, chẳng ai biết lúc nào sự kiện kia sẽ kết thúc cả, thành ra lòng hắn nóng như lửa đốt. Hắn định thoát ly đội ngũ, đi trước mở đường, nhưng lại lo lát nữa tới Chu Tước quốc rồi Đường Hoa sẽ không tổ đội lại với mình. Trong Sơn Hải giới, độ tín dụng rất hữu dụng, không chỉ có thể được chiết khấu khi mua đồ, mà còn cần thiết để xúc phát nhiều dạng nhiệm vụ, độ tín dụng đạt tới một mức nhất định, thậm chí có thể nhờ quốc vương trợ giúp cho mình nữa.
Tuy Sát Phá Lang coi Sương Vũ là trâu già xe nát, nhưng thực ra, tốc độ của Sương Vũ đã là rất khá trong giới người chơi phổ thông rồi. Thân là thành viên quản lý, không nhất định phải yêu cầu ngươi đánh nhau giỏi, nhưng sẽ thường xuyên yêu cầu ngươi phải nhanh chóng đến được hiện trường, bởi vậy kiếm quyết tăng cường tốc độ là không thể thiếu. Còn phần tiên kiếm, tuy đã không còn khan hiếm như lúc đầu, nhưng cơ bản vẫn nằm trong tình cảnh ra giá mà không có bán, là một trong những thứ mà ngươi có tiền cũng chưa chắc mua được.
Đương nhiên cuối cùng cũng phải tới Chu Tước quốc.
Một mảng thành quách to lớn, ngay ngoài cửa thành đã có chợ và khu dân cư. Theo diện tích của thủ đô này mà bàn thì đừng nói là Mao Dân quốc, ngay cả Nữ Nhi quốc cũng chỉ được chừng 1/5 mà thôi. Nước lớn thì quân mạnh, chả trách nó có thể lấy sức của một mình mà đi gây chiến.
“Lang mở đường!”
Sát Phá Lang đáp một tiếng, sau đó bổ nhào xuống, vừa đến gần thành thì bị vệ binh đứng trên tường phát hiện. Sau mấy tiếng cảnh báo, bên trong thành có không ít lính chiến đấu và người chơi có thẻ xanh bắt đầu lên không. Sát Phá Lang thấy thế, không những không lùi lại, mà còn bay men sát mặt đất, chuyển qua chuyển lại tán loạn khắp đầu đường hẻm nhỏ. Tửu lâu, chợ, khu cư trú, thậm chí là phía trước hoàng cung cũng đều có bóng dáng của hắn.
‘Mồi’ đã hấp dẫn được phần đông binh lực, máy bay ném bom nhà họ Đường bắt đầu khởi động. Hắn bay qua vùng trời thành quách, rải hoa sen một cách vô tội vạ. Với khu vực dạng này, muốn khống chế cấm pháp là chuyện không có khả năng, nên nhiệm vụ duy nhất của Đường Hoa chính là dùng cho sạch hết pháp lực của mình. Bốn lần, chỉ vẻn vẹn bốn lần vẩy hoa sen, pháp lực của Đường Hoa đã gần cạn đáy. Tuy không được khống chế, nhưng hiệu quả của Hồng Liên Địa Ngục lại tốt hơn so với dự đoán rất nhiều. Đường Hoa bám đuôi Sát Phá Lang bay phía trước, sóng nhiệt cuồn cuộn chảy phía sau, con số trên thẻ xanh cấp tốc nhảy lên đã đủ để chứng minh cho uy lực của bốn đợt lửa đó.
Đường Hoa uống thuốc nhập định khôi phục pháp lực. Sát Phá Lang quanh co vòng trở về, một chiêu Lưu Quang Tru Tiên Trảm trảm cho hơn chục tên tế sư Chu Tước đang đuổi theo hóa thành ánh trắng, lại xoay tay trái, Nhân Kiếm Hợp Nhất bắn xéo xuống, ba tên chiến sĩ bị xuyên thẳng tắp một đường, cuối cùng Sát Phá Lang uy phong lẫm liệt ôm Ma Kiếm thủ hộ bên người Đường Hoa.
Lúc này, cuối cùng người Chu Tước cũng đã tỉnh ngộ ra, vội vàng điều chỉnh binh chủng đơn độc thành binh chủng hỗn hợp, đồng thời những ngọn tháp phát ánh sáng màu tím cũng nhao nhao được đưa lên bờ tường. Có điều còn chưa chờ họ làm xong hết thảy, pháp lực của Đường Hoa cũng đã tràn đầy, huơ tay một cái, ngàn vạn hoa sen lại rơi xuống như tuyết bay. Sát Phá Lang thì tranh thủ thời cơ bắt đầu đột kích về vị trí yếu kém nhất của địch...
Đây là một tràng chiến không cân sức, thực lực của thành CHu Tước tuyệt đối phải ở trên hai người, nhưng sự thật là hai kẻ này giết người phóng hỏa gần như không gặp phải bất cứ trở ngại nào cả. Miễn cưỡng tụ tập được binh đoàn hỗn hợp thì căn bản là đuổi không kịp dấu chân của người ta, mà sử dụng phương pháp ôm cây đợi thỏ thì người ta lại không bay vào bẫy, thành ra cuối cùng lại tạo thành một tràng cảnh mà một đám người đuổi theo hai người. Đường Hoa cũng không hồi pháp theo thời gian cố định, hết pháp thì trực tiếp vừa bay vừa bổ, tuy hao phí thời gian nhiều, nhưng đã có Sát Phá Lang mở đường nơi mặt trước, cho dù không còn pháp lực, vấn đề an toàn cũng không phải lo lắng. Còn phần Sát Phá Lang thì lại càng không có vấn đề, hắn có ba lượt kiếm nộ, lại có phần thưởng của ma kiếp là khôi phục kiếm nộ nhanh hơn, chỉ cần không phải là cắm đầu vào trong lưới vây của người ta, vẻn vẹn hai ba tên tiểu binh thì cứ cơ bản là trực tiếp chém. Phần Sương Vũ, chỉ tùy tiện bay theo, dù sao thì cũng chẳng có người Chu Tước nào ngắm vào nàng cả, nàng còn an toàn hơn cả Đường Hoa.
Cũng không biết đã đánh bao lâu, viện quân của Chu Tước cuối cùng cũng đã tới. Nhân số họ không nhiều, vẻn vẹn chỉ chừng chục, nhưng đều là những NPC cao đẳng cả, điều này cứ nhìn danh hiệu tướng quân hay là tham mưu của họ là hiểu. Vừa mới giáp trận, Sát Phá Lang đã chịu thiệt, Nhân Kiếm Hợp Nhất vừa bắn ra ngoài, đối phương không tránh không né, ba chữ màu kim ‘Tiễn Tật Trùng’ đánh thẳng tới. Tuy kết quả là lưỡng bại câu thương, nhưng Sát Phá Lang hoảng sợ phát hiện hai lượt kiếm nộ còn lại của mình thế mà đã bị giảm mất 20% nộ khí rồi!
Đường Hoa cũng thấy chuyện không ổn, thuộc tính lửa của những tên này tuy không tới 100, nhưng đều đã ngoài 60 cả! Bèn xuất Thiên Lôi ra thu tánh mạng của tên tướng quân kia giúp Sát Phá Lang, rồi hô: “Chạy trốn!”
Dứt lời, Đường Hoa với Sát Phá Lang cực kỳ ăn ý một trái một phải thăng lên, Sương Vũ thì thừa dịp mọi người không chú ý đến mình, lặng lẽ bám sát mặt đất chậm chậm bay ra khỏi thành Chu Tước. Ra ngoài thành xong, nàng nhìn lại Đường Hoa và Sát Phá Lang, thấy một bầy người y như một chuỗi lửa đuổi theo sau mông của họ, tràng cảnh khá là to lớn. Nhìn thấy thế này, Sương Vũ chợt nhớ tới một câu thơ: hai hàng cò trắng liệng trên trời.
Đuổi chặt thật! Đường Hoa toát mồ hôi, mình đây đã khai hỏa toàn bộ mã lực rồi mà vẫn có đến năm tên Chu Tước bám sát theo, đồng thời còn có vẻ đang dần dần kéo gần cự ly nữa. Lại qua một hồi, năm người Chu Tước kia bắt đầu tản ra, tiếp cận Đường Hoa với trạng thái nửa bao vây, cũng sắp tiến vào phạm vi công kích hữu hiệu rồi.
Tình huống sắp không xong, Đường Hoa đột nhiên chúi xuống, năm người kia không hề do dự chúi theo. Không ngờ rời khỏi tầng mây, Đường Hoa vẫn thẳng tắp đâm xuống mặt hồ. Năm người kia sững sờ, nhìn thoáng qua nhau rồi lại nối đuôi chui vào mặt nước. Nhưng vừa xuống hồ, năm người biết mình đã mắc mưu rồi, mình thì bị giảm tốc 50%, mà mục tiêu vẫn linh hoạt không khác chi trên không trung cả. Họ đuổi theo một đoạn đường ngắn nữa thì triệt để thất lạc bóng dáng của mục tiêu. Năm người nhìn nhau...
Bọn họ không biết Đường Hoa cũng kinh hãi lắm, thực lực của những NPC cao cấp này phải mạnh hơn rất nhiều so với dự đoán của Đường Hoa. Một đối một, Đường Hoa có thể chiếm thượng phong, một khi một đối hai, Đường Hoa cơ bản không có phần thắng. Hơn nữa tốc độ của địch nhân lại nhanh, chiêu thức thì kỳ quái, rất là khó chơi.
So với sự chật vật của Đường Hoa, Sát Phá Lang tuy tốc độ không bằng Đường Hoa nhưng việc thoát khỏi truy binh lại thoải mái hơn mấy phần. Hắn ngầm thiết lập hai lượt Lưu Quang Tru Tiên Trảm là đã dễ dàng thoát thân.
* * * * * *
Sương Vũ nhắn tin: “Gia Tử ở đâu?”
“Không rõ nữa!” Đường Hoa nhìn ngang ngó dọc giữa đám mây, ngay cả một vật nào đó để tham chiếu cũng chẳng có này: “Mặt trời đang ở trên đỉnh đầu của ta.”
“Ngươi nhắm hướng Đông Nam bay đi.”
“Được!”
Một giờ sau, một nam một nữ gặp lại, Đường Hoa đang muốn mở miệng thì Sương Vũ đã đưa tay ra hiệu: “Xuỵt!”
“Chuyện gì thế?”
Sương Vũ vừa xem bản đồ vừa trả lời: “Ta cũng lạc đường rồi.”
“...”
“Sao mà ngay cả một vật để tham chiếu cũng không có vậy chứ.” Sương Vũ bất mãn nói: “Bản đồ này thô sơ quá.”
“Lúc chúng ta tiến đến thì là hướng Đông Bắc...”
“Cho ta xin, chẳng phải là ta không biết phương hướng. Ta đang phân vân vì không biết vị trí hiện tại của chúng ta là ở đâu thôi.”
“Ừm... Vậy cứ nhắm hướng Đông Bắc mà bay là được rồi. Dù sao đi nữa thì cũng sẽ không lệch lớn lắm.”
“Được!”
* * * * * *
Ước chừng một tiếng đồng hồ sau, Sương Vũ vui sướng nói: “Oa, chúng ta đã tới Trường Cổ quốc rồi!”
“Ta x!” Đường Hoa chộp bản đồ qua, nhìn thoáng rồi nghi hoặc nói: “Ngươi đùa ta đó à, Trường Cổ quốc với Nữ Nhi quốc chênh nhau đâu chỉ một trăm tám mươi dặm?”
“Ngươi nghĩ Song Sư còn có người thích trông thấy ngươi à?” Sương Vũ khinh bỉ liếc hắn một cái, nói: “Đã đến đây, chi bằng cứ hạ xuống chào hỏi một cái đã.”
“Được thôi!”
* * * * * *
Trường Cổ, theo tên mà suy tức là người chân dài.
Đường Hoa dựng thẳng một ngón cái lên, nói: “Nam nhân chân dài dễ lấy lực, nữ nhân chân dài dễ vắt vai.”
“...” Sương Vũ suýt nữa hộc máu, quay đầu âm trầm nói với Đường Hoa: “Kẻ nào phi lễ tỷ tỷ, thì ngay tức khắc phải trả tiền.”
“... Đùa chút thôi.” Đường Hoa dè dặt nói: “Không ngờ ngươi lại là dạng người nhạy bén như thế.”
Sương Vũ nói: “Vì sao ta không thể biết được chứ? Lẽ nào ngươi còn mong ta là xữ...”
“Dừng! Đề tài này tế nhị quá.” Đường Hoa lau đợt mồ hôi lạnh: “Chúng ta đổi đề tài khác, bang của ngươi đã đến bao nhiêu người rồi?”
“Cơ bản là có thể đến thì đều đã đến hết rồi. Núi bên này lớn, hơn nữa điều quan trọng nhất là phí dụng tới Trường Cổ quốc thấp, phần lớn bang chúng đều trả được.” Sương Vũ dẫn Đường Hoa băng qua một ngọn núi lớn, trên núi đang có ánh pháp thuật lóng lánh, kiếm khí bay tứ tung, hiển nhiên có là có người chơi đang đánh quái. Sương Vũ nhìn thoáng qua Đường Hoa vẫn đang có phần xấu hổ, nói: “Mới nãy ta đang nghĩ đến một vấn đề khó nên thái độ không tốt, đừng để bụng nhé.”
“Sẽ không!” Ngươi là địa chủ ác bá, ta là dân cùng khổ mà: “Vấn đề gì mà khó khăn vậy?”
“Hai tiếng đồng hồ trước, Thần Chi Lĩnh Vực của Thắng Giả Vi Vương lại một lần nữa cướp được Lư Sơn...”
Đường Hoa vội ngắt ngang: “Cái này ta không có hứng thú.”
Sương Vũ lắc đầu: “Không phải vậy, vừa nãy bang hội mở hội nghị trong kênh riêng, ta vô ý biết một thông tin, Quang Kỷ Hàn Đồ, một trong ba hàn khí, đã rơi vào trong tay của Mông Mông, trưởng lão Thần Chi Lĩnh Vực. Ta đã thương lượng với Huy Hoàng rồi, nếu ‘ai kia’ có thể lấy được thứ này thì không những không cần trả lại tiền, mà có yêu cầu gì thì cũng có thể đưa ra luôn.”
Đường Hoa cúi đầu gãi gãi một hồi: “Ưm ưm!”
“Ngươi có biết ‘ai kia’ đây là ai không?”
Đường Hoa rơi lệ đầy mặt, giơ tay nói: “Không muốn biết thì có được hay không?”
“Không được! Theo phân tích của bọn ta thì kẻ có thể hoàn thành nhiệm vụ bất khả này chỉ có ‘ai kia’ đó thôi.”
“Tỷ tỷ, tuy ta có chút thông minh vặt...”
Sương Vũ lắc ngón tay: “Chúng ta đều đã nghĩ rồi, đầu tiên ngươi nhất định phải tranh thủ được sự tín nhiệm trong nội bộ địch nhân. Mông Mông hẳn vẫn chưa biết giá trị của đồ vật này đâu, cho nên ngươi có thể mua được thì là tốt nhất, không thể mua thì cứ dùng việc rèn luyện kỹ năng làm cớ, kéo Mông Mông đến nơi không người, sau đó vươn ma trảo của ngươi ra...”
“Tỷ tỷ!” Đường Hoa rùng mình một cái: “Truyện này không có sắc.”
“Nghĩ đi đâu vậy, ý của ta là...” Sương Vũ hạ thấp thanh âm, nói: “Phi Long Tham Vân Thủ.”
“Trộm?”
“Ừm... Ngươi có thể coi là ‘lấy lại’.”