“Cho một tờ!”
“Được!” Coi bộ, lượng tiêu thụ cũng không lạc quan, thành tình yêu Hàm Đan đã bị minh tinh các nẻo coi là căn cứ biểu diễn hàng đầu, cô nàng ngôi sao ca nhạc Huyên Huyên đã chiếm lĩnh mất nửa giang sơn, mấy người khác chỉ có thể chia nhau ít bánh ngọt ở nửa còn lại.
Không cần phải lo vé vào cửa là giả, đây là vé vào cửa đã được hệ thống đóng dấu, đương nhiên mỗi tờ hệ thống cũng sẽ rút ra một lượng bạc tiền thuế.
Buổi biểu diễn sẽ diễn ra ở bên bờ Long hồ, Đường Hoa trở về sau khi ra ngoài đánh quái thì cũng sắp bắt đầu rồi. Tới Long hồ nhìn sơ, người xem có hơi ít, chỉ có gần trăm tên người chơi lẻ tẻ phân bố ở bốn phía sân khấu.
“Chẳng biết được nghĩ sao mà lại bắt đầu buổi diễn trùng thời gian, trùng thành thị với Huyên Huyên nữa.”
“Vậy sao ngươi không xem Huyên Huyên?”
“Một tờ 30 lượng bạc, ngươi coi ngươi còn đến nổi không?”
So với gió hồ thổi tự nhiên bên này, cảnh tượng mà chỗ Huyên Huyên sử dụng chỉ có thể dùng xa hoa để hình dung. Nàng có một đoàn pháp thuật hai mươi người, lại có đoàn trù hoạch năm người. Với các loại pháp thuật rực rỡ, phối hợp các loại thanh âm của phi kiếm hoặc là pháp thuật, hiệu quả sinh ra thật mạnh mẽ, thật là khiến cho người ta vui vẻ thoải mái.
“Ào ào...” Giữa một tràng vỗ tay, nhân vật chính Nhược Hãn rực rỡ lên sàn.
“Hôm nay... thật xin lỗi, ta sẽ không hát. Mọi người đừng kích động, ta chỉ mong có người nghe ta đánh đàn, các ngươi có thể yêu cầu lấy lại tiền nơi hệ thống, đương nhiên ta hy vọng đó là sau khi kết thúc...” Nhược Hãn lấy ra một cái ngũ huyền cầm nói: “Đây là pháp thuật trị liệu tập thể mà ta học được ở cấp 20, nhưng ta lại phát hiện thấy âm nhạc trong đó rất dễ nghe, hy vọng có thể chia xẻ cùng mọi người, cảm ơn!”
Đàn cầm là pháp bảo đặc hữu của Huyễn Nguyệt am, tác dụng là khôi phục khí huyết, cấp thêm trạng thái cho bên ta hoặc là bên đối thủ. Bình thường mọi người sử dụng thì gẩy nhẹ cái dây đàn thôi là có thể đạt được hiệu quả, cơ bản là chẳng ai thấy hứng thú với bản thân nhạc khúc.
Tiếng đàn vang lên...
Đường Hoa ngáp một cái, tiếng đàn này tựa hồ có chút buồn a! Lại nhìn chung quanh, người xem đã bắt đầu nói chuyện lẫn nhau, coi bộ cũng là không có hảo cảm gì với tiếng đàn này.
Đã không phải là fan, thì rời đi là điều khó tránh khỏi, rất nhanh Đông đi một kẻ, Tây đi một người, gần trăm người liền không thừa được hai mươi người. Nhưng rất nhiều người không có lựa chọn lấy lại tiền, dù sao vẫn còn có vấn đề mặt mũi.
Một khúc tấu xong, Nhược Hãn tay nâng cầm đi xuống sàn đến trước mặt Đường Hoa hỏi: “Cảm giác như thế nào?”
“Nói thật sao?”
“Đương nhiên!”
“Khá là khó nghe, đừng để trong lòng, ta chỉ là cảm thấy đàn cổ rất nặng nề, không có sự ngân vang cùng tươi đẹp của đàn tranh.”
“Các ngươi cảm giác như thế nào?” Nhược Hãn hỏi một đôi tình lữ.
“... Không tệ lắm, không tệ lắm.”
* * * * * *
Tan cuộc, Nhược Hãn đứng trên sàn than một hơi hỏi: “Sao ngươi còn chưa đi?”
Đường Hoa nhìn nhìn, bên đây chỉ còn mỗi mình mình, gãi gãi đầu nói: “Là như vầy, ta muốn hỏi ngươi một chuyện, nhưng mà ta hy vọng ngươi có thể xem tại mặt mũi ta là fan kiên định của ngươi mà đừng sinh ra hiểu lầm.”
Sinh ra hiểu lầm? Nhược Hãn mơ hồ đoán được là chuyện loại nào: “Ta có thể từ chối trả lời không?”
“Đừng a!” Đường Hoa khóc, cũng nên xem lại mặt mũi mình đã kiên trì nghe, hơn nữa lại không có yêu cầu hoàn tiền chứ.
“Vậy ngươi hỏi đi!” Nhược Hãn thấy biểu tình mất mát đó của Đường Hoa, đã quyết định, chỉ cần vần đề mà Đường Hoa hỏi không phải là quá riêng tư, thì mình có thể cân nhắc nghiêm túc hồi đáp.
“Ta muốn hỏi...”
Đường Hoa còn chưa nói xong, đột nhiên đất rung núi lay, hơn nữa còn kèm theo tiếng hò hét của thiên quân vạn mã, khẩu hiệu hò hét chỉ có một câu: “Đại phong... đại phong... đại phong...”
“BOSS gì vậy?” Đường Hoa cực kỳ sửng sốt. Vừa nói xong, chỉ thấy bầu trời bốn phương tám hướng một đàn châu chấu đông nghìn nghịt bay xộc vào thành Hàm Đan.
Đài phát thanh nhân dân Hàm Đan nước Triệu hiện tại thông báo tin tức: “đài chúng ta vừa mới được đến thông tin, quân Tần tàn bạo đột nhiên lấy trăm vạn quân đội công kích Hàm Đan ta. Nhiệm vụ 1: bảo vệ Hàm Đan. Nhiệm vụ 2: chạy trốn khỏi Hàm Đan. Hy vọng mọi người chơi trò chơi vui vẻ, hẹn gặp lại!”
Đường Hoa vội vàng triệu hoán phi kiếm xuống chân, mong phá vây mà đi. Lại thấy đã sớm có trăm tên người chơi xông lên giữa không trung...
“Ta x, không phải là châu chấu, là mũi tên!” Nháy mắt trên không trung nở rộ ra hàng trăm cụm ánh trắng. Trong giai đoạn còn chưa có tiên kiếm, người chơi muốn bằng vào một thân phòng ngự mà đột phá lưới tên thì quả thực là người si nói mộng. Cho dù tên Sát Phá Lang kia đến, bảy kiếm hộ thân cũng chưa chắc thoát khỏi cảnh trăm vạn mũi tên cùng bắn một lượt này.
“Đi a!” Đường Hoa kéo Nhược Hãn đang hơi hơi ngẩn người nhìn lưới tên một cái, ả này không có việc gì lại đứng ở đất trống làm bia ngắm, chẳng phải là muốn bị "thông" à? Hai người điều khiển phi kiếm đột nhập vào một nhà dân gần nhất, chỉ nghe một trận bộp bộp bộp bộp loạn xà ngầu, xong có một mũi tên xuyên phá nóc nhà lao thẳng tới hai người.
Đường Hoa mắt sáng não kéo Nhược Hãn một cái lủi vào gầm giường, hạ thân trúng ba mũi tên, sinh mệnh rớt mất non nửa. Nhược Hãn gẩy dây đàn, sinh mệnh Đường Hoa bắt đầu chậm rãi khôi phục.
* * * * * *
Vòng tên đầu tiên, quân Tần cơ hồ đánh sạch mọi công sự có thể che chắn của Hàm Đan. “Đại phong...” Vòng tên thứ hai không gián đoạn lại bổ nhào đến.
“Chết mất.” Nhược Hãn nhìn mưa tên đang bay từ xa tới gần: “Ta còn chưa biết được tên ngươi là gì đấy?”
“Lượng Thiên Xích!” Quanh thân Đường Hoa ánh đỏ vụt lên, tay niết pháp quyết vung một cái, ở đỉnh đầu hai người xuất hiện một biển lửa, một lát sau biển lửa biến thành rồng cuốn tới mưa tên.
Lửa này là Tam Muội Chân Hỏa, vật phàm há có thể kháng cự, mũi tên trong biển lửa đều hóa thành tro tàn. Chờ biển lửa kết thúc, mấy mũi tên vụn vặt còn lại đều bị một cái Lôi Bích Lôi Bích ngăn cản hết.
“Đây... Đây là pháp thuật gì?” Nhược Hãn sửng sốt hỏi.
“Tam Muội Chân Hỏa, tam là chữ tam trong Tam Muội Chân Hỏa, muội là chữ muội trong Tam Muội Chân Hỏa...” Đường Hoa đắc ý búng tay một cái: “Là nhãn hiệu của Gia Tử.”
* * * * * *
Sau khi ngăn cản mấy vòng mưa tên, hệ thống lại bắt đầu hò hét: “Đài phát thanh nhân dân Hàm Đan bây giờ thông báo tin tức mới nhất. Bởi vì không ai trấn thủ, quân Tần đã phá vỡ cửa Đông. Theo bình luận viên đặc biệt của đài phân tích, vì tránh cho ngộ thương, mưa tên của quân Tần chỉ bao phủ không trung, áp chế lên không, sẽ không rơi vào bên trong thành Hàm Đan... Ngại quá, cửa Nam, Tây, Bắc cũng đã bị đột phá, đài phát thanh nhân dân Hàm Đan nước Triệu chính thức đổi tên là đài phát thanh nhân dân Hàm Đan triều Tần, đài tuyên bố: nhiệm vụ một thất bại.”
“Giết!” Một tên thiên phu trưởng giơ đao chỉ một cái, trăm tên tiểu binh xông hướng Đường Hoa. Đường Hoa đánh ra một mảng lửa xong nhìn thoáng qua kinh hãi cực kỳ, này là phòng ngự gì vậy, vậy mà có một nửa xông qua biển lửa.
“Chạy!” Vội vàng kéo kiếm quang lên cùng Nhược Hãn chạy trốn về hướng bên trong thành.
“Lượng Thiên Xích... Đậu má, đại ca Lượng ngài làm ơn khởi động một hồi a!” Đường Hoa rơi lệ đầy mặt, lúc không nên tuột xích xe thì lại tuột xích. Hắn bây giờ đã ở vào quảng trường trung tâm Hàm Đan, cũng tức là nơi mà Huyên Huyên biểu diễn. Nơi đây còn có mấy trăm tên người chơi đang bị bức bách với nhau, mà trong thành Hàm Đan nơi nơi đều là cờ xí của quân Tần, còn không trung thì bị mưa tên ào ào bao phủ, tuy rằng mục tiêu không phải là thành Hàm Đan, nhưng ai cũng không có dũng khí đi thử một chút xem bị cắm mấy vạn mũi tên thì có chết hay không.
Bất quá tình thế đến hiện giờ lại biến đổi, lúc trước mọi người bị mưa tên thình lình bắn đến nên mụ cả đầu, chỉ lo chạy trối chết cùng tìm công sự che chắn, căn bản không có biện pháp hình thành chống cự hữu hiệu. Hiện giờ lại bất đồng, mọi người đều đã không còn có thể lui lại được nữa rồi.