Song Kiếm

Chương 16: Chương 16: Cứu Viện Bồng Lai




Sau cấp 15, rốt cục không còn phải làm tạp dịch, nhiệm vụ nhận được đều là xuống núi trừ hại. Còn như vì sao Đường Hoa không rời núi... Nguyên nhân rất đơn giản, là bị tổ ganh tỵ đe doạ. Tuy nhiên tổ ganh tỵ cũng đã đáp ứng Đường Hoa, sau khi rời núi thì đến Hàm Dương với hắn một chuyến.

Người thứ hai tới cấp 15 là Thiên Sứ, người thứ ba đương nhiên là Nhất Tiếu, tên này đã trì trệ không ít.

Về phần Thiếu Gia... Ham ăn biếng làm, hắn sau khi biết được đã không còn nhiệm vụ xuống Toả Yêu Tháp nữa thì tính tích cực chịu phải sự đả kích mãnh liệt, sau cùng dưới sự đe doạ dụ dỗ của ba người, lại thêm sự chuyên tâm trợ giúp của Nhu Mễ, rốt cục cũng tới được cấp 15. Đương nhiên mọi người cũng không quên giúp Nhu Mễ hoàn thành nhiệm vụ Toả Yêu Tháp, tuy rằng chỉ là tiểu quái, nhưng dù sao nhiệm vụ đó cũng không phải là một cá nhân có thể hoàn thành.

Thiếu Gia sau khi biết được Đường Hoa tuyển tiên anh, Nhất Tiếu cùng Thiên Sứ chọn kiếm anh, thì đã không chút khách sáo đón lấy nguyên anh.

Đóng gói hành trang... tức là nhét kha khá bánh bao miễn phí của Thục Sơn vào trong túi Càn Khôn. Sau khi gói ghém, Nhất Tiếu tiến hành một nghi thức cáo biệt thê lương với Nhu Mễ, hắn tỏ vẻ là hắn vốn sẵn lòng lưu lại chờ nàng, nhưng suy xét thấy rất có khả năng bị ba người hành hung, cho nên dưới tình huống thế lực địch và ta cách xa nhau, nhất định phải bảo tồn ngọn lửa cách mạng.

Còn vì sao gọi là thê lương vậy? Bởi vì Nhu Mễ... cơ bản là cáo biệt theo kiểu qua loa với hắn, tuy rằng ba người kia đều nhìn ra được, nhưng độc mỗi Nhất Tiếu vẫn cho rằng Nhu Mễ có tình có nghĩa với hắn.

“Hàm Dương ở Thiểm Tây khu Trung Quốc, Thục Sơn ở tỉnh nào?... Bọn ta nên đi hướng nào?” Kẻ có kiến thức địa lý bần cùng – Thiên Sứ - hỏi đầu tiên.

“Thiểm Tây đương nhiên là ở hướng Tây.” Đường Hoa nói khẳng định : “Là hướng mặt trời lặn í.”

“Vậy Hồ Nam là phải bay về hướng Nam, Hồ Bắc là phải bay về hướng Bắc phỏng?” Thiếu Gia khinh bỉ sự vô tri vô đạo của hai người : “Nhất Tiếu, đi hướng nào?”“Ta đi hỏi thăm.” Nhất Tiếu đáp xuống đất, cắm đầu cắm cổ chạy về phía Nhu Mễ ở cách không xa.

* * * * * *

Nửa tiếng đồng hồ sau, Nhất Tiếu tràn đầy vui sướng trở về nói : “Nhu Mễ thật là cẩn thận, giúp bọn mình vẽ tờ bản đồ Trung Quốc rồi nè.”

“...” Mặt ba người rất xạm.

“Lẽ nào phải bản đồ thế giới?” Nhất Tiếu cẩn thận hỏi, nếu như không cần, vậy chẳng phải mệt chết Nhu Mễ nhà ta à?

“Đại ca!” Đường Hoa mặt xạm đen bay đến bên người Nhất Tiếu nhỏ giọng nói : “Bọn này biết bản đồ Trung Quốc, bọn này chỉ muốn hỏi thăm vị trí của Thục Sơn. Cám ơn!”

“Tình yêu, bình tĩnh, bình tĩnh.” Thiếu Gia nhẹ nhàng bay tới một câu nói.

* * * * * *

Hệ thống nhắc nhở : sư môn tuyên bố nhiệm vụ khẩn cấp, tất cả đệ tử lập tức trở về núi. Đương lúc Nhất Tiếu hỏi cho rõ vị trí giả dụ của Thục Sơn, tin ngắn của hệ thống bay đến.

Trung Hành nhìn lẻ loi bốn tên “cao đồ” Thục Sơn phía dưới, phất tay nói : “Tà Kiếm Tiên muốn dẫn số lượng lớn yêu vật công kích Bồng Lai, Thục Sơn ta đương là lúc nhân số thịnh vượng, há có thể ngồi xem đồng đạo đại nạn mà phớt lờ. Mau mau tiến lên phía trước, trảm yêu trừ ma. Dựa vào giết chết bao nhiêu yêu ma mà có thể đổi lấy điểm cộng, đổi được kiếm quyết Thục Sơn.”

“...” Bốn người yên lặng nhìn Trung Hành.

“Chúng ta hiện tại đã biết được vị trí của Thục Sơn.” Thiên Sứ than thở : “Nhưng mà ai có thể nói cho ta biết vị trí Bồng Lai nào?”

Này không thể trách mọi người, nhà vật lý nào mà có học về phái Bồng Lai đây.

Nhu Mễ giơ tay nói : “Bồng Lai hẳn là ở khu vực biển Bột Hải Yên Thai Sơn Đông, nhưng mà trong thần thoại nói Bồng Lai hẳn phải ở sâu trong Bột Hải, trong Bột Hải có ‘Phương Trượng’, ‘Doanh Châu’, ‘Bồng Lai’ được xưng là tiên nhân tam đảo.”

“Nhu Mễ giỏi!” Nhất Tiếu hào khí ngút trời phất tay : “Các huynh đệ, mục tiêu Bột Hải, giết a!”

“Tình yêu, bình tĩnh, bình tĩnh!”

Vì thế một bọn người bỏ đi dự định đi Hàm Dương, chuyển hướng bay đi Bột Hải.

“Hai ngày, chúng ta sao vẫn còn chưa trông thấy biển?” Đường Hoa hỏi một vấn đề mà mọi người vẫn luôn không dám nghĩ đến.

“Vận tốc bình quân của chúng ta là 40kh/h, hiện tại có cái vấn đề, ai biết được cự ly đi thẳng từ Tứ Xuyên đến Bột Hải là bao xa không?”

“...”

“Bay đi! Không gấp, bị huỷ cũng đâu phải là Thục Sơn đâu.” Thiếu Gia búng tay một cái khiến mọi người quăng vấn đề này đi mất tiêu.

* * * * * *

Ngày thứ tư, bốn người cuối cùng cũng đã tới Bột Hải, không cần lại hỏi Bồng Lai ở đâu, bởi vì từ trên không có thể thấy ở nơi rất xa sâu trong Bột Hải, ánh lửa cùng yêu khí xông lên tận trời.

Lúc này, bên trái bay tới một đám nhân mã, năm người, cầm đầu một tên mập mạp tay cầm một cây cờ xí phấp phới đi tới. Lại thấy lá cờ kia không biết là vật gì, từng trận từng trận gió từ trên cờ bay ra, trên thân năm người gió mát lay động, tốc độ hiển nhiên là nhanh hơn tổ bốn người Thục Sơn không ít.

“Huynh đệ, chúng ta là phái Côn Lôn, các ngươi thì sao?” Tên mập hỏi lớn.

“Phái Thục Sơn.” Nhất Tiếu hồi đáp.

“Vất vả rồi, đi thong thả, chúng ta đi trước một bước đây, gặp lại ở Bồng Lai. Ha ha!” Tên mập phất cờ xí một cái, tốc độ năm người lại nhanh hơn một phần, rất nhanh liền biến mất giữa biển rộng.

“Đắc ý cái gì!” Bốn người tập thể khinh bỉ tổ Côn Lôn.

“A Di Đà Phật!” Một tên người chơi là đầu đà chân đạp một đài sen từ phía sau bốn người đuổi tới : “Các vị thí chủ từ nơi nào đến, muốn đến nơi nào?”

“...” Mẹ, ngay hoa sen cũng bay nhanh hơn các ngươi, còn là phi kiếm cái gì, bốn người tập thể khinh bỉ phi kiếm chuyên thuộc của Thục Sơn dưới chân.

“Ha ha! Bốn vị thí chủ hữu duyên tái kiến, A Di Đà Phật.”

Đường Hoa rơi lệ đầy mặt nói : “Bên phải lại có năm bà má tới.”

“Chết mất thôi, chết mất thôi, sắp không còn mặt mũi sống nữa rồi. Bị qua mặt như vầy ta sắp chịu không nổi rồi.” Nhất Tiếu rất tức giận.

“Ây! Các ngươi là phái nào?” Một cô nàng tiến gần tổ bốn người rùa bò hỏi.

“Côn Lôn!” Thiếu Gia ngưng trọng phun ra hai chữ.

“À, vậy bọn ta đi trước đây, gặp lại ở Bồng Lai! Các tỷ muội, gia tốc!”

* * * * * *

Sau mấy lần bị qua mặt liên tiếp, rốt cục tới lúc mặt trời lặn ngày thứ hai tổ bốn người tới được Bồng Lai. Xem Bồng Lai có thể nói là cả phái thảm thương. Tuy rằng Bồng Lai đệ tử nhiều nhất, nhưng trên bầu trời cùng trên mặt đất đều không có tên người chơi nào đứng thẳng. Theo thông tin đáng tin cậy, cấp 15 toàn bộ trà trộn cùng sư đệ sư muội khác, đều co đầu rút cổ trong Ngự Kiếm đường Bồng Lai và đại điện Bồng Lai, nhờ vào kiếm trận của môn phái triển khai phòng thủ. Đương nhiên bọn họ cũng dựa vào nguyên tắc cấp 10, 15 không bị rớt cấp triển khai huyết chiến kịch liệt cùng địch nhân, trong nhất thời, địa ngục chật ních, Diêm vương nhíu mày.

“Có điểm không đúng a các huynh đệ.” Thiếu Gia ngăn tám giây tốc xạ của Đường Hoa lại.

“Sao vậy?”

“Ngươi xem, Bồng Lai cộng thêm viện quân có bao nhiêu người? Chỉ Bồng Lai thôi cũng không dưới mấy chục vạn người nhở? Tại sao dưới chân chúng ta chỉ thấy quái không thấy người chơi?”Đang mê mang, đột nhiên bên ngoài đại điện Bồng Lai một cụm ánh sáng trắng bay lên, một lưỡi phi kiếm cuốn thẳng đến bốn người.

“Hỗn Thiên Lăng!” Thiên Sứ quát một tiếng, một mình chắn trước người Thiếu Gia, chỉ một chiêu như vậy, đánh cho Hỗn Thiên Lăng trực tiếp quay về túi Càn Khôn, nhân tiện mang theo hơn phân nửa máu của Thiên Sứ.

“Chạy mau.” Đường Hoa thét to một tiếng, bốn người vội vàng xoay người bỏ chạy.

* * * * *

“Làm sao bây giờ?” Nhất Tiếu ngồi trên đá ngầm hỏi : “Ta phỏng chừng Bồng Lai gần bị giết tuyệt hậu rồi.”

Thiếu Gia hỏi : “Chúng ta vì sao phải cứu Bồng Lai?”

Đường Hoa trả lời : “Nhiệm vụ mà!”

“Nhiệm vụ gì?”

“Giết quái kiếm điểm cộng.”

“Vậy chúng ta vì sao còn phải cứu Bồng Lai? Bồng Lai chết kệ Bồng Lai, chúng ta giết tiểu quái kiếm điểm cộng không phải hơn à?”

“Đúng à!” Ba người giật mình, lúc trước chăm chăm định vị cứu Bồng Lai, ý đồ hội hợp cùng thủ quân là một tư tưởng chiến lược sai lầm. Tư tưởng chiến lược chính xác là như Thiếu Gia đưa ra : đạo hữu thì chết kệ, miễn bần đạo không chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.