Tinh Tinh nhìn nhìn nơi cổ tay của mình, xong rồi nói: “Hôm nay đã trễ lắm rồi, ngày mai giữa Ngọ anh của ta sẽ bày rượu nơi lầu Tụ Tiên, đến lúc đó xin Phong Vân ca ca vui lòng tới nhé.”
“Tốt!” Phong Vân Nộ nói: “Ta cũng muốn xem xem Hạo Nhiên sẽ bày ra chương trình gì.”
“Vậy Phong Vân ca ca đi thong thả nhé.”
“Ừ, hẹn gặp lại!”
* * * * * *
“Các ngươi buổi tối nay phải đánh sư cống chung với chúng ta đấy.” Tinh Tinh tuy nói là ‘các ngươi’, nhưng ánh mắt lại rõ ràng chiếu trên thân Đường Hoa.
Đường Hoa hỏi: “Vì sao?”
“Ý của anh ta đấy.”
“À, không chơi!” Đường Hoa cự tuyệt ngay, cái này dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết là phải từ chối rồi. Tổ hợp của bọn mình đang hiệu suất biết bao nhiêu, trừ tên Tôn Minh kia đang ăn chực, thì mình và Mặc Tinh mà liên thủ triển khai chiêu thức một cái là điểm sư cống ào ào nhảy lên ngay.
“Ngươi...” Tinh Tinh nổi giận lên, hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm.
Mặc Tinh không nhịn được nói: “Nếu không thì chúng ta dẫn nàng theo đi.”
Tôn Minh phản đối: “Nàng là thuật sĩ a, cần công kích thì không có công kích, cần phòng ngự thì cũng chẳng có phòng ngự, mà chúng ta lại còn phải phân tâm chiếu cố cho nàng nữa.”
Mặc Tinh không vui, nói: “Sao ngươi lại hẹp hòi như vậy? Gia Tử, vậy ngươi dẫn theo người ta đi.”
“...” Tinh Tinh khó khăn lắm mới nghẹn ra được một câu, nói: “Ta chẳng thèm nhờ hắn dẫn.”
“À!” Ba người đồng thời gật đầu.
“...” Tinh Tinh thấy ba người định đi, vội nói: “Ta muốn tổ đội cùng các ngươi.”
Đường Hoa có vẻ hơi hơi bực bội, hỏi: “Ý của ngươi là muốn tổ đội với chúng ta, nhưng sẽ không ăn chực sư cống của chúng ta phải không?”
Tôn Minh cũng nghi ngờ: “Cái này có vẻ khó lắm đấy.”
“Ta tổ đội với các ngươi là bởi vì không muốn buổi tối các ngươi lại gặp phải rắc rối mà giết người đấy.”
“Chị hai!” Tôn Minh nói: “Hắn không giết người, vậy chị cho rằng hơn ngàn điểm công đức âm của hắn là từ đâu ra đấy?”
“Đưa vị trí đội trưởng cho ta.” Mặc Tinh kêu một tiếng, sau đó lấy vị trí đội trưởng từ Đường Hoa, rồi tổ đội với Tinh Tinh xong nói: “Xem các ngươi kìa, lũ hẹp hòi, chúng ta cũng đã đánh được tới mấy vạn sư cống rồi mà. Người ta đã nói uyển chuyển như vậy, lại là con gái nữa, các ngươi không biết xấu hổ sao chứ?...”
“Vâng vâng! Bà chị, bọn em sai rồi.” Tôn Minh than một hơi, so sánh với với việc bị nghe lải nhải, thì hắn thà không kiếm được điểm sư cống nào còn hơn.
* * * * * *
Tinh Tinh giận lắm lắm, rõ ràng là mình có lòng tốt mà, thế mà giờ ngược lại lại bị coi là cái đuôi nhỏ đi theo để ăn chực điểm sư cống mất rồi. Nhưng mà vừa tối đến là nàng biết rằng cái câu nói ‘ăn chực’ này nó cũng chẳng phải là nói hoang chút nào đâu. Hỏa lực uy mãnh của Đường Hoa, lại cộng thêm công kích giảm tốc diện tích lớn của Mặc Tinh, khiến cho điểm cống hiến sư môn nhảy vọt lên cực nhanh, làm cho nàng phải đỏ mặt mấy bận.
“Gia Tử, ta đang có một cái nhiệm vụ, ngươi lưu ý giúp ta nhé.” Lúc tạm dừng để nghỉ ngơi, Mặc Tinh nói.
“Nhiệm vụ gì?”
“Nó bảo là tìm kiếm Vân Trung giới, từ đó tập được cơ quan thuật cao thâm.”
“Vân Trung giới? Chưa từng nghe qua. Ta sẽ lưu ý.”
Tinh Tinh đột nhiên nói: “Vân Trung giới thì ta có biết chút ít. Nghe nói muốn tiến vào Vân Trung giới thì nhất định phải tìm được quốc sư nước Tần là Xích Tùng Tử. Cụ thể ra sao thì ta cũng không rõ ràng lắm.”
“Mặc Tinh, đừng vội! Qua nửa tháng nữa là có Hàm Đan thủ hộ chiến đấy, đến lúc đó ta lại đi Hàm Dương với ngươi.”
“Được!”
* * * * * *
Một đêm không trò chuyện... Trải qua dạ chiến mấy ngày nay, phần lớn bọn người chơi đều đã mò ra được quy luật rõ ràng, chỉ cần đừng có đi trêu BOSS, lại biết phối hợp đoàn thể với nhau thì hoặc ít hoặc nhiều cũng đều có thể an toàn mà kiếm được điểm sư cống. Còn phần điểm công đức thì không đáng làm chút nào! Cơ hội cứu trợ NPC thì có rất nhiều, nhưng mà khi ngươi phải bảo hộ NPC về đến nhà thì độ khó lại cao hơn, mà quan trọng hơn là trong thời gian ngươi đưa NPC về nhà thì thà ngươi đi đánh kiếm kinh nghiệm và sư cống còn thoải mái hơn. Đã nguy hiểm mà thù lao lại thấp, cho nên thông thường người ta chẳng thèm đi làm mấy nhiệm vụ vừa hao hơi lại chẳng được việc như rứa. Có điều buổi tối hôm qua lại kỳ lạ có một người nào đó che mặt kiếm công đức cả đêm...
* * * * * *
Mặc Tinh đi dạo phố, còn Đường Hoa và Tôn Minh thì cùng đi tham gia đàm phán...
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Tinh Tinh, thì chưa tới giờ Ngọ bọn người Đường Hoa đã đến lầu Tụ Tiên.
Hạo Nhiên đã sớm ngồi uống rượu một mình trong đại sảnh, hôm nay hắn chẳng mang theo ai cả, chỉ đi một mình. Thấy bọn Đường Hoa, hắn rất tuỳ ý bảo mọi người cứ tự ý ngồi xuống, sau đó gọi thêm mấy cái chén cùng với vài món nguội.
“Ta nói này Gia Tử!” Hạo Nhiên vừa rót rượu cho Đường Hoa vừa thản nhiên hỏi: “Ngươi đã dùng tài khoản nặc danh gì trong bang hội vậy, sao ta tìm mãi mà cũng không thấy ngươi?”
“Ta tự rót là được rồi.” Đường Hoa nhận rượu, rồi rót cho Tôn Minh: “Hôm nay đàm phán gì nào?”
Hạo Nhiên cười rồi nói: “Cứ tuỳ ý đàm, thực ra chỉ cần có thể làm dịu đi cơn giận ngày hôm qua của hắn là được... Nói trắng ra một chút, thì đây là ta đang cho hắn cái bậc thang để hạ xuống đấy, hắn là người thông minh, hẳn nên biết phải đàm như thế nào. Đúng rồi, các ngươi có nghe nói qua là trong nội bộ bang hội Tam Thương đang xuất hiện một ít lục đục không?”
“Chưa!” Đường Hoa và Tôn Minh rất thật thà lắc đầu, bọn họ cũng đâu có chơi trò phái gián điệp đi dò xét tình báo nhà người ta đâu.
“Phong Vân Nộ lấy cớ là phải tăng cường kiến thiết cơ sở nơi Lao Sơn, đã điều chỉnh tiền thu được từ việc làm nhiệm vụ của bang chúng từ năm phần xuống còn bốn phần rưỡi. Rất nhiều bang chúng đã bất mãn. Thậm chí có mấy tên đường chủ cũng không hài lòng cho lắm. Chẳng qua hiện giờ phần lớn người trong bang đều đang ở Lôi Châu, cho nên còn chưa có cảm thụ được tổn thất của mình. Có lẽ chuyện Lôi Châu kết thúc xong thì Tam Thương lại càng có sự rung chuyển lớn hơn.”
Tinh Tinh nghi hoặc hỏi: “Phong Vân Nộ vội vã gom tiền như vậy để làm gì nhỉ? Ngày hôm qua em cũng có nghe nói hắn cũng đã mượn tiền của rất nhiều người trong Nga Mi đấy.”
“Không biết.” Hạo Nhiên lắc đầu: “Nhưng anh nghĩ có lẽ là hắn đang định dùng phương pháp khác thường nào đó để thúc đẩy bang hội lớn mạnh lên đấy. Còn không thì... chính là bị ép quá nên đâm liều. Vì đây là kiểu giết gà để lấy trứng thôi.”
“Anh, anh xem chúng ta có cần phải điều chỉnh gì không?”
“Có, tiền thu của bang chúng phải đề cao thêm 5%!” Hạo Nhiên quay đầu hỏi: “Gia Tử, ngươi cảm thấy thế nào?”
Đường Hoa nuốt một miếng thịt bò kho đánh ực một cái, rồi đáp: “Được được, được được.”
Cao thủ không màng danh lợi sau khi nhẹ nhàng nuốt một miếng thịt bò vào xong, thì rất là tang thương nói: Bản nhân không hỏi đến chính trị. Đây là cành giới cao thượng biết bao nhiêu, không tranh sự đời, siêu phàm thoát tục, thật là phong phạm của cao thủ hàng đầu...
* * * * * *
“Phong Vân ca ca!”
“Hạo Nhiên bang chủ!”
“Phong Vân huynh đệ!”
Ba loại xưng hô được gọi ra, xong thì Phong Vân Nộ cộng thêm Vô Cực, Công Chúa cùng ngồi xuống.
“Kỳ thực...” Hạo Nhiên rót rượu: “Chuyện này từ đầu đến đuôi chỉ là một chuyện hiểu lầm thôi. Chúng ta bao dung mà nói một chút thì sự tình nguyên bản quả thật quá nhỏ nhoi. Vô Cực huynh đệ và Công Chúa yêu đương lẫn nhau, nhưng... Sương Vũ này ta cũng có quen biết, có lẽ là không thể hạ thấp thể diện xuống được, cho nên mới chửi bới như thế. Kết quả là... Ha ha, thật là một câu nói dẫn tới huyết án đấy.”
Phong Vân Nộ mỉm cười hỏi: “Hạo Nhiên bang chủ có ý gì đây?”
“Tục ngữ nói, oan có đầu, nợ có chủ. Chuyện này vốn là chuyện trong nhà của Vô Cực huynh đệ... Đương nhiên, ta cũng cho rằng đột nhiên Gia Tử giết người là không đúng, nhưng xin mọi người vui lòng cho Hạo Nhiên ta một chút thể diện, chuyện này bỏ... à, coi như là bỏ đi vậy. Còn việc phải cần bồi thường bao nhiêu, hoặc phương thức bồi thường là gì thì các vị cứ việc mở lời.”
Bồi thường? Ngươi bồi thường nổi sao? Nhưng Phong Vân Nộ cũng đành phải ráng nuốt cái đau vào trong bụng: “Hạo Nhiên bang chủ nói đến bồi thường, vậy ta làm sao mà không biết xấu hổ đi nhận chứ. Vầy đi, chỉ cần Đông Phương Gia Tử nói tiếng xin lỗi ta trên báo là được rồi, nếu Gia Tử không có tiền đăng báo thì ta có thể hỗ trợ cho, ngươi xem ý này thế nào?”
Cái này... Hạo Nhiên hắn phỏng chừng Đường Hoa sẽ không chịu đâu, nhưng lại không hề nghe thấy thanh âm phản đối của Đường Hoa, vì thế hắn quay đầu nhìn lại, lại thấy ánh mắt của Đường Hoa đang dừng ở bên ngoài tửu lâu...
“Phắn a!” Đường Hoa thuận tay chộp lấy Tinh Tinh bên cạnh, vụt một cái thẳng lên trời, Tôn Minh thì mở kim cang bất hoại ra thủ hộ ở trước mặt Hạo Nhiên...
“Loạn Ảnh Hàng Ma kiếm!” ‘Xoẹt xoẹt’, sau hai lần công kích, Sát Phá Lang dưới ánh mắt chăm chú của công chúng bước vào tửu lâu, thản nhiên hỏi Phong Vân Nộ vẫn còn chưa có chết: “Có muốn ta mời ngươi một chén rượu nhận lỗi nữa hay không?” Nói xong nhìn Phong Vân Nộ vài giây, cười lạnh một tiếng, rồi xoay người đạp kiếm rời đi.