Song Kiếm

Chương 122: Chương 122: Đảo Phù Du




Dĩ nhiên, chúng ta cũng phải giải thích cho rõ ràng. Đường Hoa vốn không định giết Sương Vũ, chẳng qua hắn không rõ lắm về uy lực của vũ khí thôi. Căn cứ theo nguyên tắc “Tin được vào NPC, họa có heo biết trèo cây”, Đường Hoa vẫn luôn ôm thái độ dè dặt đối với uy lực của sóng đạn. Nhưng không ngờ cuối cùng nó lại vượt qua sức tưởng tượng của hắn, thế là hậu quả không thể vãn hồi nổi.

Trong lúc Đường Hoa đang cảm nhận được sát khí của Sương Vũ dâng lên từ địa ngục, thì liên minh ba bang rốt cục cũng đánh tan được Lư Sơn. Dựa theo tiến độ bình thường hẳn không thể nhanh như vậy được, nhưng không ngờ Sát Phá Lang vốn đã bị Nhất Kiếm khai trừ lại xuất hiện. Trong lúc ba bang đang gắng sức phá lô-cốt địch thì một mình hắn chém rách cả một lỗ hổng lớn nơi Thiên Đường cung. Nơi bóng kiếm lan đến, không gì có thể cản nổi. Dưới khí thế kinh người đó, bọn tàn binh trong Thiên Đường cung mất đi chiến ý, Thư Sinh nhắm đúng thời cơ thúc một hơi sĩ khí, đài Kiếm Tiên vỡ vụn.

Như thế, sự tồn tại của bang Thiên Đường chỉ còn trên danh nghĩa. Ba bang phá Lư Sơn xong thì trực tiếp tiến hành chiêu mộ bang chúng bang Thiên Đường ngay bên cạnh luôn, một bang hội không còn nơi trú quân, thậm chí không có khả năng một lần nữa chiếm được nơi trú quân trong thời gian ngắn thì sẽ giữ thành viên không nổi.

Cho nên dù Đường Hoa không kéo tên Sương Vũ vào sổ đen thì nàng cũng không có thời gian đi so đo với hắn. Đương nhiên, điều này cũng không ngăn được chuyện nàng mắng chửi Đường Hoa trong lòng, đồng thời nàng cũng có ý định lấy thân phận tư nhân của mình làm khách mời của Vô Biên đặc san một lần, thề sẽ vạch trần bộ mặt xấu xa nhất của tên đệ nhất cao thủ kia cho mọi người biết. Nhưng dù sao phụ nữ cũng là phụ nữ, chỉ cần không phải nhắm vào người cùng giới tính thì các nàng giận nhanh, quên cũng nhanh. Thành ra bận rộn quay quay một hồi, Sương Vụ đã quên mất vụ lỡ tay giết người này của Đường Hoa.

Sương Vũ đang bận bịu phát trợ cấp cho mọi người thì không nhớ được Đường Hoa, có điều Hạo Nhiên đang có phần rảnh rỗi thì lại nghĩ đến hắn. Thế là nhắn một tin nhắn qua: “Ngươi cho rằng Sát Phá Lang có khả năng sẽ vào bang không?”

Đường Hoa trả lời: “Vào bang? Vào bang để cướp trang bị của ngươi à?”

Hạo Nhiên: “Ha ha!”

Sói vốn không phải là động vật quần cư, đã có bài học của bang Nhất Kiếm mà còn muốn kéo tên này vào bọn thì thật là ngớ ngẩn. Những kẻ như Đường Hoa với Sát Phá Lang đều không thể trở thành nòng cốt trong bang hội được. Kẻ sau thì bởi vì hung, quá hung, mà kẻ trước thì bởi vì lười, quá lười. Nếu như phải moi ra một điểm chung nào đó, thì đó chính là lấy của công béo túi tư... Cái gì? Ngươi bảo trong trò chơi người ta giám thị nghiêm à? Đúng đó, đây cũng chính là nguyên nhân lớn nhất mà Đường Hoa không làm nòng cốt.

Xem náo nhiệt thì ngại sự tình không đủ lớn, chẳng hạn như Tôn Minh vậy, chính là kẻ chỉ sợ thiên hạ không có loạn. Ngay lúc Thắng Giả Vi Vương vừa mới xuất quan, hắn đã chạy đến phỏng vấn ngay. Đối với câu hỏi của Tôn Minh, Thắng Giả Vi Vương rất thành khẩn chĩa lên ngón giữa. Nhưng nào ngờ, trong hai thứ người khó nuôi nhất là nữ nhân và tiểu nhân thì tên Tôn Minh này chính là một tên tiểu nhân, mà còn là tiểu nhân trong tiểu nhân nữa. Thế là hắn sửa ngay tiêu đề: Lư Sơn bị hủy, Thắng Giả Vi Vương khinh bỉ toàn thể bang chúng. Kết quả khiến cho những bang chúng còn ôm hy vọng phục bang bị đả kích, nhân số rời bang tăng vọt như thủy triều.

Hai ngày sau, bang Thiên Đường tuyên bố giải thể, dù sao thì cũng chẳng ai thèm trông cậy vào một đám người cấp 20 được nữa. Trò chơi rất giống với hiện thực, trong trò chơi ngươi trang bị tốt, đẳng cấp cao tất nhiên có nhiều người nghe theo, mà trong hiện thực ngươi có tiền có địa vị, chắc chắn có uy tín hơn nhiều. Nhưng một khi ngươi không còn trang bị không còn đẳng cấp nữa... Thì ngươi chẳng còn là cái gì của người ta cả, cái danh lãnh tụ trong trò chơi cũng chẳng đáng tiền.

Chuyện giang hồ đã xong, mọi người đều trở lại với cuộc sống có phần bình tĩnh thường ngày. Ngày nào ngày nấy đều làm nhiệm vụ, tìm trang bị, tình tự, leo núi vọc nước, luyện cấp đánh bảo... Mỗi người đều có thể tìm thấy lạc thú của mình trong đó.

Gần đây chuyện nóng hổi nhất của Đường Hoa chính là làm một con tê tê, đào phủ đào mộ. Hắn kéo ra tấm bản đồ Trung Quốc, rồi nghiên cứu xem chỗ nào có khả năng có thần tiên lui tới, sau đó xắn tay áo đi ngay. Hắn đang làm như lời Cảnh Thiên nói, rằng hắn muốn độ được kiếp thì một là luyện thành một bộ Thiên La Địa Võng lục giai, hai là phải tìm tiên hỏi bảo. Kết quả là sau nửa tháng, bảo với tiên đâu chưa thấy, nhưng lại rước vào cái bệnh nghề nghiệp, cứ thấy sơn động là lại muốn chui vô.

Tôn Minh vội vàng ngắt ngang sự nghiệp của Đường Hoa, hắn lấy số liệu ra để phân tích rồi kết luận rằng khả năng Đường Hoa tìm được bảo cho dù không phải là 0%, thì cũng không thể lớn hơn 1% được, bởi vì điểm đặc tính mà Đường Hoa cộng chính là Căn Cốt chứ không phải là Phúc Duyên.

Trong sự thất vọng của Đường Hoa, Tôn Minh an ủi bằng cách quăng ra một thông tin: “Có người mời ngươi đi ăn đó.”

“Không hứng thú!”

“Ta khuyên ngươi nên có hứng thú đi, bởi vì sẽ có tiền đấy.”

“Tiền! Chỉ là mây bay nước chảy với ca...” Đào hang đã nửa tháng nay, hai mắt Đường Hoa mất cả thần hồn.

Quả nhiên đã trúng tà rồi! Tôn Minh đặt một bàn tay lên đầu Đường Hoa, nói: “Huyên Huyên liên hệ với ta, muốn mời ngươi, Sát Phá Lang cùng với Huy Hoàng ăn bữa cơm đấy.”

“Bỏ xuống đi!” Đường Hoa khinh bỉ: “Sát Phá Lang tuyệt đối sẽ không đi, Huy Hoàng lại càng không thể nào vì tiền mà bán đứng thân thể.”

“Cho nên mới mời ngươi đi đó.”

“... À! Chẳng lẽ là muốn nhờ ông dẫn mối à, ông nội đây không rảnh.” Đường Hoa móc ra một cái xẻng, nói: “Côn Lôn vẫn còn hai cái động đang chờ ông đào đấy.” Theo lời Huy Hoàng kể thì núi Côn Lôn kéo dài vạn dặm, chắc chắn phải có thứ gì đấy.

“Ây ây! Được rồi được rồi. Không có được tiền.” Tôn Minh rất hiểu Đường Hoa, hy sinh thân thể cũng không phải là không thể, nhưng hy sinh thân thể mà còn cầm tiền nữa thì lại là chuyện khác. Tôn Minh ghé sát Đường Hoa, nói: “Ta yêu rồi...”

“Thiên Lôi Không Phá...”

“Hoa ca, đừng động thủ.” Tôn Minh vội ngăn tên Đường Hoa giết bằng hữu như chặt dưa chém chuối này lại: “Ai... Chẳng phải vì ta đây nhất thời mềm lòng nên mới đáp ứng đó sao?”

“Không có lợi thì ngươi sẽ không đáp ứng.”

“Vẫn là Hoa ca hiểu ta, Huyên Huyên đã đáp ứng mỗi tuần sẽ làm khách mời của đặc san một lần, chủ yếu là phát biểu cái nhìn của mình về những sự kiện lớn nhỏ trong Song Kiếm một tuần qua.”

“Chẳng lẽ đặc san của ngươi chuẩn bị biến thành báo lắm chuyện à?”

“Cho ta xin đi, lắm chuyện thì mới có người xem chứ. Ngươi nhìn trong hiện thực đi, báo Nhân Dân là phải cưỡng chế bắt người ta đặt đấy, còn báo khác muốn có lượng tiêu thụ tốt thì hoặc là phải dám nói thật, hoặc là phải nhờ những tin hoa hè lá hẹ để thu hút độc giả. Ngươi nghĩ rằng dân chúng người ta thích thú với chuyện ngày ngày trông thấy mấy cái tin lãnh đạo XX gặp gỡ XX, rồi lãnh đạo XX đưa ra chỉ thị..... à? Cái mà họ muốn thấy chính là những chuyện xích mích của giới nhà giàu, muốn xem những chuyện riêng tư của người nổi tiếng, muốn phát tiết sự bất mãn trong lòng, muốn biết thật nhiều thật nhiều những chuyện quái lạ trên thế giới, muốn biết những chuyện mà họ chưa biết. Mục tiêu của ta không phải là làm một tòa soạn báo cho chính phủ, mà là tòa soạn báo có lượng tiêu thụ lớn nhất. Ta nói ngươi biết, ta đã xin phép thành lập tòa soạn riêng, thoát ly tòa soạn báo Song Kiếm rồi, người cũng đã kiếm đủ, chỉ còn chờ hệ thống phê chuẩn nữa thôi.” Tôn Minh đẩy đẩy Đường Hoa đang rối loạn tinh thần: “Ây, vậy ngươi có giúp hay không hả? Cô nàng Huyên Huyên này là trò diễn chính đó.”

“Lúc nào?”

“Giữa Ngọ ngày mốt, thuyền hoa số ba trên Tây Hồ.”

* * * * * *

Huy Hoàng thì không có vấn đề, nhưng việc mời Sát Phá Lang thì hơi rắc rối. Sát Phá Lang rất là cẩn thận dò hỏi nguyên nhân mà Đường Hoa mời hắn đi ăn, vì theo hắn, Đường Hoa mà mời khách thì một là mặt trời mọc đằng Tây, hai là có âm mưu gì đó. Cuối cùng, Đường Hoa đành bất đắc dĩ nói thật rằng Huy Hoàng cũng có đi, sau khi Sát Phá Lang xác nhận thông tin chính xác nơi Huy Hoàng xong, rốt cục cũng đồng ý.

* * * * * *

“Tìm ông xã?” Đường Hoa với Huy Hoàng đồng thời sửng sốt hỏi lại một câu, Sát Phá Lang thì không có động tĩnh, bởi vì hắn không vui, mà nguyên nhân không vui chính là vì bị Đường Hoa lừa.

Tìm ông xã? Đây chính là điểm đặc sắc nhất của võng du, cũng là một chuyện phổ thông mà phổ thông hơn cả PK. Quyển truyện này là truyện võng du, tất nhiên phải có chuyện như vậy.

“Có phải là yêu cầu phải tốt với ngươi, có thể cùng làm nhiệm vụ, cùng nói chuyện phiếm với ngươi, đẳng cấp phải trên 45, tối thiểu phải có một thanh tiên kiếm không?” Đường Hoa hỏi một câu.

“Sao ngươi lại biết?” Huyên Huyên sửng sốt.

Huy Hoàng lắc đầu: “Chỉ cần người nào chơi trò chơi khoảng một tháng đều sẽ biết được tiêu chuẩn tìm ông xã này mà. Có điều... Ngươi tìm bọn ta thì có quan hệ gì với chuyện này?”

Huyên Huyên có phần xấu hổ, cười: “Ta định sẽ quảng cáo trên Song Kiếm Nhật Báo, nhưng sợ chưa đủ mức thu hút, nên định nhờ ba vị kí tên lên trên bảng quảng cáo. Đương nhiên, trước kia có điều gì có lỗi, xin ba vị lượng thứ.”

Đường Hoa thu được một tin nhắn, mở ra nhìn, hóa ra là từ Sát Phá Lang: “Ta ngửi được mùi âm mưu.”

“Ngươi là Phá Lang, không phải là Phá Cẩu.”

“Muốn chết!” Ma Kiếm rời vỏ, sát khí ngập tràn, Đường Hoa thì Lượng Thiên Xích trên tay, có cả thiên hạ. Bọn người Huy Hoàng còn chưa kịp khuyên can thì hai máy bay chiến đấu đã vút lên không choảng nhau, càng đánh càng xa hơn. Rất nhanh, bọn người đuổi theo can đã chạy không kịp tốc độ của hai người.

* * * * * *

“Ây! Ta nói...” Sát Phá Lang đang suy xét nên dùng từ thế nào: “Ừm... Có thể giúp ta làm nhiệm vụ được không?”

“Nhiệm vụ gì?”

“Nhiệm vụ thăng lục giai cho kiếm của ta.”

“Đệt, ngươi cấp 50 rồi? Đậu xanh, ta mới cấp 49.”

“Chúng ta không phải đến đây để bàn luận chuyện đẳng cấp.” Sát Phá Lang lúc này cũng không dám nói thẳng tiếng, hắn rất cẩn thận trình bày nhiệm vụ của mình. Ma Kiếm muốn thăng lục giai phải có một đạo cụ rất quan trọng là Giang Sơn Cẩm Tú đồ. Trong truyền thuyết, bức vẽ này do mẫu thân của thái tử Long Dương vẽ nên, được giấu trong Kiếm Trủng.

“Ta đã tìm được vị trí của Kiếm Trủng, chẳng qua...”

“Chẳng qua cái gì?”

Sát Phá Lang ngẫm ngẫm một chốc, lại nói: “Trong đó trừ đài đúc kiếm ra, ta tìm hết các góc rồi mà vẫn không phát hiện gì cả.”

“Vậy thì tìm trong đài đúc kiếm!”

.”.. Ma Kiếm nói với ta, trong phòng đúc kiếm có nguy hiểm cực lớn.”

“Có nguy hiểm thì ngươi tìm ta à?”

“Đó chẳng phải là vì ta không có sự đê tiện của ngươi đó sao?”

“Ừ, vậy cũng... Ây! Ngươi nói gì?”

Sát Phá Lang vội nói: “Ta không thông minh như ngươi, ngươi yên tâm, xong chuyện rồi thì thù lao chắc chắn không mọn.”

“Hả! Nhìn ta giống cái loại người tham tiền à?” Đường Hoa bất mãn phản bác một câu, xong nói: “Có công cụ độ ma kiếp không?”

“...”

“?”

“Đổi thành loại thù lao khác được không?”

“A?” Trong mắt Đường Hoa lóe lên ánh sao, tên này quả nhiên có hàng. Con sói con này... Ai... Quả thật là một kẻ thành thực. Ngươi không nói cũng được mà,, bây giờ ngươi bảo ngươi có hàng, mà ngươi lại đang cầu ta giúp nữa... Chậc chậc! Thật là!

* * * * * *

Yên Vũ thần kính: Đạo cụ dạng tiêu hao, sau khi sử dụng có thể phản xạ mọi công kích, thời gian duy trì 1 phút.

“... Chỉ có một tấm à?”

Đường Hoa liếc mắt.

Sát Phá Lang ủ ũ một hồi, xong lại đưa ra một tấm nữa, thề trước mặt Đường Hoa đang nước miếng ròng ròng: “Không còn nữa! Gạt ngươi thì chết cả nhà.”

Được đến tấm kính này thiệt là khó lắm, bởi vì nó chỉ có ở những quái vật trên đảo Phù Du, mà lũ quái này khó đối phó kinh hồn. Nguyên nhân đơn giản nhất chính là bọn chúng phản xạ được công kích, rồi không những lực công kích tự thân của chúng cao, mà tỷ lệ rớt đồ lại rất là thấp nữa. Sát Phá Lang bị chết mất năm lần mới kiếm được hai tấm kính này. Hơn nữa, đảo Phù Du cũng không phải là nơi mà ngươi muốn thấy thì thấy được, nó chính là nơi định cư sau khi bỏ trốn trong truyền thuyết của cặp tiên nữ thiên cung với một nam nhân ma giới. Vì tránh sự bao vây tiễu trừ của thiên cung, hòn đảo này vẫn luôn bồng bềnh khắp nơi trên biển rộng, khi ẩn khi hiện, mỗi lần xuất hiện chỉ vẻn vẹn có hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Người thường gặp được nó đã khó khăn, mà trên đảo lại còn có cấm chế của tiên ma nữa, bởi vậy dù muốn lên đảo nhưng không có được thân thủ cỡ Sát Phá Lang thì cũng chỉ có nước chết.

Mà đây chỉ là tầng thứ nhất, theo suy đoán của Sát Phá Lang, ít nhất vẫn còn bốn tầng nữa, phỏng chừng quái vật tầng sau còn biến thái hơn ở tầng trước!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.